Mấy hôm nay đọc bài viết của các bạn, tớ muốn viết lại quá mà bận bù đầu, bực mình ghê. Hôm qua viết lại được một tí xíu thì toẹt, Database Error, mất hết cả bài viết, cú thế không biết nữa.
@Bechabong: Em thử hót chất thải của chúng nó đổ vào chậu xỉ xem, có lẽ về sau quen mùi, chúng nó sẽ vào đó ị đấy em ạ.
@NEKO: Welcome bạn Neko, bài viết giàu cảm xúc của bạn làm cho tớ cứ nghĩ đến hình ảnh của bé Chip Bông, tớ chỉ dám đọc một lần thôi không dám đọc lần thứ hai bạn ạ, vì thương quá. Cuộc sống càng đẹp hơn khi ngày càng thấy nhiều người yêu quý mèo.
@PHUDUNG: Phù Dung thân mến, lâu rồi chưa hỏi thăm ấy, ấy có khoẻ không?
Chip Chip của ấy giống Lucky nhà tớ quá, cái bụng cũng trắng tinh như thế, cái đuôi cũng có những vạch vàng trắng như thế… Nhưng Lucky chưa nặng cân bằng Chip Chip, chắc là như vậy. Mình muốn ôm con ra hàng gạo gần nhà cân, nhưng hôm qua bế nó ra người ta đóng cửa mất, tiu nghỉu quay về.
Dạo này Lucky và Pumpkin nghịch kinh khủng. Lucky đã khỏi vết thương 100% rồi, và trộm vía con ú na ú nần. Trông con khác hẳn ngày mình mang nó về cách đây 20 hôm, tinh nhanh và quái hơn. Học được bài cắn mẹ của Pumpkin nữa, buổi sáng mình đang ngủ lơ mơ, thấy sao hôm nay Pumpkin cắn mẹ nhẹ hơn mọi ngày, mà sao nó nặng thế. Mở mắt ra nhìn thì hoá ra ông Lucky đang nhe răng, tay thì ôm, chân thì đạp tay mẹ.. Bây giờ chân tay mình xước xát hết. Vấn đề là con đang có 1 cái sẹo ở mông, chả biết lông có mọc lại không nhỉ, thấy cũng lơ thơ mấy cái các bạn ạ.
Pumpkin thì vẫn gầy nhẳng và gian giảo như thế, có trò mới hay cực: đi bắt gián. Mỗi tối Pumpkin tập kích khoảng 3 đến 5 con gián, vờn chán thì tha về cho Lucky chơi, Lucky chơi chán thì tha lên giường tặng mẹ. Hôm nào cũng như hôm nào, sáng sáng tớ phải đi nhặt gián chết ở giường để đem đi vứt. Có hôm tỉnh dậy thấy con gián ở ngay trước mũi mình, chỉ muốn khóc thét mà không làm gì được.
Sắp tới mình chuyển nhà mới, Lucky sẽ theo mẹ, Pumpkin phải ở lại nhà cũ để trông nom nhà cũ. Hai con sẽ phải chia tay nhau, buồn lắm phải không các con? Mẹ không thể cho 2 con đi cùng được, nhưng mẹ sẽ về thăm Pumpkin thường xuyên, phải về để tắm rửa cho con nữa chứ, phải không con…
@Bechabong: Em thử hót chất thải của chúng nó đổ vào chậu xỉ xem, có lẽ về sau quen mùi, chúng nó sẽ vào đó ị đấy em ạ.
@NEKO: Welcome bạn Neko, bài viết giàu cảm xúc của bạn làm cho tớ cứ nghĩ đến hình ảnh của bé Chip Bông, tớ chỉ dám đọc một lần thôi không dám đọc lần thứ hai bạn ạ, vì thương quá. Cuộc sống càng đẹp hơn khi ngày càng thấy nhiều người yêu quý mèo.
@PHUDUNG: Phù Dung thân mến, lâu rồi chưa hỏi thăm ấy, ấy có khoẻ không?
Chip Chip của ấy giống Lucky nhà tớ quá, cái bụng cũng trắng tinh như thế, cái đuôi cũng có những vạch vàng trắng như thế… Nhưng Lucky chưa nặng cân bằng Chip Chip, chắc là như vậy. Mình muốn ôm con ra hàng gạo gần nhà cân, nhưng hôm qua bế nó ra người ta đóng cửa mất, tiu nghỉu quay về.
Dạo này Lucky và Pumpkin nghịch kinh khủng. Lucky đã khỏi vết thương 100% rồi, và trộm vía con ú na ú nần. Trông con khác hẳn ngày mình mang nó về cách đây 20 hôm, tinh nhanh và quái hơn. Học được bài cắn mẹ của Pumpkin nữa, buổi sáng mình đang ngủ lơ mơ, thấy sao hôm nay Pumpkin cắn mẹ nhẹ hơn mọi ngày, mà sao nó nặng thế. Mở mắt ra nhìn thì hoá ra ông Lucky đang nhe răng, tay thì ôm, chân thì đạp tay mẹ.. Bây giờ chân tay mình xước xát hết. Vấn đề là con đang có 1 cái sẹo ở mông, chả biết lông có mọc lại không nhỉ, thấy cũng lơ thơ mấy cái các bạn ạ.
Pumpkin thì vẫn gầy nhẳng và gian giảo như thế, có trò mới hay cực: đi bắt gián. Mỗi tối Pumpkin tập kích khoảng 3 đến 5 con gián, vờn chán thì tha về cho Lucky chơi, Lucky chơi chán thì tha lên giường tặng mẹ. Hôm nào cũng như hôm nào, sáng sáng tớ phải đi nhặt gián chết ở giường để đem đi vứt. Có hôm tỉnh dậy thấy con gián ở ngay trước mũi mình, chỉ muốn khóc thét mà không làm gì được.
Sắp tới mình chuyển nhà mới, Lucky sẽ theo mẹ, Pumpkin phải ở lại nhà cũ để trông nom nhà cũ. Hai con sẽ phải chia tay nhau, buồn lắm phải không các con? Mẹ không thể cho 2 con đi cùng được, nhưng mẹ sẽ về thăm Pumpkin thường xuyên, phải về để tắm rửa cho con nữa chứ, phải không con…