Còn đây là câu chuyện của mình.
Mình mê chó từ nhiều năm rồi, nhưng vì nhà rất nhỏ mà tính mẹ mình thì sạch sẽ gọn gàng nên cứ mỗi khi nhắc đến chuyện nuôi chó nuôi mèo là mẹ mình lại gạt phắt đi, nên mình chỉ biết lên nhà mấy đứa bạn có nuôi chó chơi đùa với chúng cho thoả thik.
Thế rồi đợt mùa đông vừa rồi, ko hiểu sao đợt đấy mình quyết định dù thế nào cũng phải mua 1 chú cún về bầu bạn cho đỡ thèm.
Trong xóm có 1 thằng ku kém mấy tuổi, nhà nó thì cứ như 1 sở thú thu nhỏ, nó nuôi tất cả các loài vật từ hamster, nhện lông, trăn, cá cảnh, chim cảnh các loại, mèo các loại màu lông dài lông ngắn, chó thì nào là phú quốc, fox hươu, collie, lạp sườn, tây ban nha v.v.. Mình bày tỏ nguyện vọng là anh cũng muốn mua 1 con chó về nuôi cho vui, thế là nó dẫn mình đến nhà anh Đức ở ngõ văn chương - tại đây mình đã đem lòng yêu 1 em phốc sóc đẹp tuyệt vời ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng hỏi giá của em ý xong thì mình cũng biết là chẳng bao h mình mua nổi vì đang đi học tiền ăn sáng còn phải xin mẹ nói j có mấy triệu để mua chó.
Trở về nhà sau hôm đấy mình ko thể nào ko nghĩ đến em phốc sóc, hàng đêm mất ngủ trằn trọc nghĩ cách xoay đâu ra 3 triệu 5 trăm nghìn để có thể sở hữu em ý. Cách 1,2 hôm lại lên nhà anh Đức chơi để ngắm nghía, vuốt ve cho đỡ nhớ. Tất nhiên là cũng ko quên ở nhà thăm dò ý kiến mẹ, nhưng kết quả luôn là "mày điên à, lông lá nó rụng đầy nhà ko ai mà dọn được!" "kệ con, con dọn" "mày mà mua về tao đem đi cho" Rất giận mẹ nhưng ko làm thế nào được.
Thế rồi 1 hôm (đoạn này mâu thuẫn đã lên đỉnh điểm) đang ngồi máy vi tính thì mẹ hỏi "sao xin tiền mua áo thế mày mua áo đâu?" "con ko mua áo nữa để dành tiền" "để dành tiền làm j?" "con mua chó" "mày đừng có mà vớ vẩn, mày mua về đây đi vắng tao đem cho, tao cho nó ăn bả chết!" Nghe cái câu tao cho nó ăn bả chết mình tức giận vô cùng, cảm giác như người thân mình bị kẻ xấu hãm hại, bức xúc ko thể chịu nổi, mình đứng phắt dậy, mặc quần áo và phóng xe lên thẳng đặng dung bán cái điện thoại 1110i của mình lấy 400k và đặt cái xe wave lấy 3tr, vừa đi vừa cay cú rủa xả mẹ mình là đồ tàn nhẫn vô nhân đạo ko có tình cảm. Lần này tôi cứ mua đấy xem bà làm j tôi. Sau khi kí gửi những tài sản có giá trị duy nhất, mình gọi điện cho thằng bạn và lên nhà nó ăn ngủ, khi nào có em phốc sóc sẽ về nhà chiến đấu với mẹ mình. Nó hỏi mình làm sao mà phải đến mức bán cả điện thoại đặt cả xe như thế, rồi im thin thít ko biết nói câu j khi biết lí do. Lúc đấy mình vẫn rất căm phẫn ** thử cho có chó của tao chết xem, tao đập ** bể cá, đập ** tivi ( xin lỗi mình hơi tiêu cực )
Chiều hôm sau thì mình đi đến trường lĩnh học bổng thêm được hơn 1tr ( cũng may vào thời điểm đó trường mình đến kì phát học bổng) mình với bạn lên nhà anh Đức để mua em phốc sóc, trước khi lên còn cẩn thận qua hoàng hoa thám mua 1 cái dây buộc cổ, 1 cái bát ăn và 1 gói đồ ăn khô nhỏ. Nhưng khi lên đến nơi thì gặp tin dữ, em phốc sóc đã được chuyển vào HCM. Ngồi đần mặt ở nhà anh ý một lúc, rồi mình đặt lại tiền và nhờ anh ý bắt cho 1 em cũng xinh xắn như thế. Ra về tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Phải chờ đợi 1 tuần. Thời gian chờ đợi này cũng lâm li bi đát ko kém. Sau vài ngày thì cơn tức giận đã nguôi xuống, thay thế vào đó là nỗi mặc cảm tội lỗi của 1 thằng con hư, trong phút chốc đã làm 1 việc vô cùng hư hỏng đó là đặt xe và dạt nhà. Suốt mấy ngày liền lúc nào mình cũng trong tình trạng buồn bã, pha lẫn giữa làm điều sai trá, nỗi buồn bỏ nhà đi mà ko ai tìm kiếm,i lẫn nỗi buồn yêu mà ko được công nhận, 1 tình yêu có thể nói là hoàn toàn trong sáng mà bị ngăn cấm, dẫn đến túng quá làm liều. Có 1 buổi chiều lang thang khắp nơi 1 mình, nghĩ vẩn vơ như thằng mất hồn, rồi tạt vào hàng cafe vỉa hè, ngồi lì ở đấy hơn 4 tiếng đồng hồ. Ko biết tả như nào nhưng mà thật sự là buồn lắm, buồn hơn cả bị người yêu bỏ ấy chứ.
Bỏ nhà đi đến khoảng ngày thứ 5 thì bắt đầu mệt mỏi, sau mấy ngày liền rằn vặt đủ thứ chuyện, mình bắt đầu muốn về nhà, cộng với bạn gái cứ liên tục khuyên nhủ anh lấy xe rồi về nhà đi, chó mua lúc nào chẳng được. Mình đi rút xe ra, mất 100k tiền phế, chẳng có cái dại nào như dại nào, khi không mất toi 100k.
Về nhà mẹ mình cũng chỉ hỏi mày đi đâu mà tao gọi điện mãi ko được, thường ngày thì mình cũng hay ngủ nhà bạn suốt nên mấy ngày ko về mẹ mình tưởng mình chỉ đi chơi. Mình giận vì lời nói của mẹ mà mẹ ko hề biết. Mình ko trả lời lầm lì đi vào nhà, và lầm lì tiếp 2 ngày sau ko mở mồm nói nửa câu với ai, cho đến khi anh Đức gọi điện bảo 3h ra hồ văn chương xem chó.
Lúc đó trong người còn gần 2tr, ko mua nổi em phốc sóc rồi nhưng mình vẫn rủ 1 thằng bạn đi cùng đến xem có chú cún nào xinh xắn ko. Đợt đấy cũng về 2 em phốc sóc nhưng mình nhìn ko ưng, mà kể có ưng thì cũng ko mua được thế là sau 1 hồi ngắm nghía, mình quyết định mua 1 chú Pug cái với giá cũng phải chăng. Mua xong thằng bạn mình còn bảo, thằng này mê chó đến mức vội đi mua chó mặc cả áo ngược. Lúc đấy mình mới biết rằng mình đang mặc mặt trái của cái áo.
Hí hửng vác về nhà, mẹ đi vắng, có mỗi bố ở nhà, bố thốt lên "ối dồi ôi sao mặt nó đen trũi thế!" xích tạm em pug vào 1 góc, mình phóng xe ra hàng thiếc mua cái lồng inox, đi vắng còn khoá nó vào ko mẹ mình gây án thì mệt. Mua xong phóng về nhà thì thấy mẹ đang cho nó uống sữa, hỏi ra thì bảo "tao thấy nó bị xích cứ tội tội nên cởi xích cho nó" Xong còn hít hít ngửi ngửi bảo con này hôi quá tối tao đi siêu thị mua cho lọ tắm cho tắm cho thơm. Mình thở phào nhẹ nhõm cộng với niềm vui hân hoan.
Những ngày sau đó là những ngày cháu pub được sống hạnh phúc trong vòng tay ông bà (bố mẹ mình) và bố (là mình). Kể từ đấy bữa cơm được thay đổi để hợp với khẩu vị em bé. Bà mua cho 1 đống đồ chơi, xương nhựa với bóng bánh, suốt ngày bế ẵm cưng nựng nói chuyện như với trẻ con thật. 11h hàng ngày thì cả 2 ông bà cho đi chơi 1 vòng bồ hồ rồi dừng lại ở chỗ tượng ông lý thái tổ cho giao lưu với các bạn chó khác. Bà còn đi đánh cho cháu 1 cái dây chuyền bạc, đeo óng ánh ở cổ rất duyên. Các bác họ hàng đến chơi nhà nghe kể chuyện thằng Sơn nó bán điện thoại đi mua chó ( ko biết tội đặt xe ) thì còn được mừng tuổi nhưng bố cháu hưởng
Ai cũng nói là con này kiếp trước ko biết nó tu kiểu gì mà kiếp này sướng thế, chó mà sướng như người, đi biển cũng được đi theo, về quê chơi lần nào cũng được về cũng để chạy nhảy tắm ao với mấy con chó phú quốc, ông bà bận việc đi xuống xưởng làm cà ngày cũng bế theo cho cháu đỡ buồn, hàng ngày có sữa chua vinamilk ăn (món này nó mê còn hơn cả cổ gà với trứng vịt lộn) Từ ngày có cháu Li trong nhà (tên em pug) gia đình vui hẳn lên, mọi người có nhiều chuyện để nói với nhau hơn, cháu Li như vật liên kết giữa mình với bố mẹ, vì 2 thế hệ già trẻ nhiều khi nói chuyện ko hợp. Được cái giống này mặt nó đáng yêu ngộ nghĩnh nên ko ai có thể ghét được.
Thật là 1 kết thúc có hậu phải ko các bạn!