• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Tiêm chết nhân đạo cho pet- Liệu có nên chăng?

chienvet

Chuyên gia thú y
Bạn à , có lẽ nếu ai đã từng đi đến quyết định đấy thì đều có câu hỏi như bạn . Trước đây mình chưa từng nuôi mèo ( trước Ngơ ) mà đam mê của mình chủ yếu là những em cún , nhưng rồi khi chứng kiến Chunhee ( em cún trước của mình ) quằn quại giữa sự sống và cái chết thì .......... Mình đã từng nghĩ còn 1 tia hi vọng cũng phải cứu em ý , dù cứu em xong có phải đem đi tặng lại ( vì mẹ mình bảo không hợp nuôi chó ) thì mình cũng cam lòng , nhưng bạn biết không , càng cứu , em nó càng yếu , truyền nước , tiêm , uống thuốc , đủ mọi cách không thể giữ em lại với cuộc sống này ... mỗi lần tiêm hay truyền nước mình đều giữ em thật chặt , có lẽ do hiểu đc , hoặc yếu quá , em chỉ nằm yên , nhìn mình , ánh mắt của Chunhee lúc đó mình sẽ không bao giờ quên được , mình chỉ ước , lúc đấy mình sáng suốt hơn , tiêm cho em 1 mũi để em ra đi thanh thản , em đi mà không nhắm mắt , vuốt đến 2 lần vẫn không nhắm đc , suốt những ngaỳ sau , bất cứ mình đi đến đâu trong ngôi nhà của mình đều thấy hình dáng của em , rất buồn .....
Rất giống em mèo mà mình nuôi khi mình còn nhỏ, chỉ là một em mèo tam thể thôi nhưng em ấy rất thông minh. Chỉ mình và em ý mỗi người một đầu tủ là em chuột đảm bảo không thoát thân được. Nhưng rồi, một lần dịch bệnh đã cướp mất em. Lần đó mình còn nhớ, hình như lúc đó học lớp 5, mèo ở các nhà xung quanh cứ lăn ra ốm rồi chết. Mẹ mình bảo: "Con xích mèo lại đi kẻo nó ốm rồi chết đó!" Nhưng chắc lúc đó mình trẻ con và ham chơi, cộng thêm chủ quan nữa, mình cứ kệ em nó chạy nhảy tự do. Mình rất thích lúc ăn cơm (chỉ mình là người cho nó ăn thôi), dù không biết nó đang chơi ở đâu, chỉ cần gõ bát là tức tốc phi về ăn. Rồi một ngày em lây bệnh thật, em cứ nằm đó, kêu gào, nước dãi chảy ra, nhìn em kêu gào mình đã khóc và hối hận rất nhiều. Em kêu gào ngày một thảm thiết cộng thêm co giật, thực sự lúc đó mình không biết làm gì, chỉ nhìn em ấy, cơm không ăn, nước không uống và nằm trong ổ kêu gào. Lúc em đi, em co giật mạnh lắm, miệng khản đặc, nấc lên rồi rời xa mình:((. Mình đã khóc, khóc thật nhiều vì đã chủ quan làm em mèo yêu dấu (đó là em mèo duy nhất mà mình nuôi từ bé đến giờ). Sau khi em đi, mình và cậu em con chú đã làm cho em một cái quan tài bằng đất, gói em vào cái khăn rồi đặt em nằm trong đó. Mấy đứa em thổi còi thiếu niên, mỗi đứa cầm nén hương và mang em ra gốc cây hòe chôn. Sau đó cứ đến bữa cơm là mình lại khóc, khóc đến mức nấc lên và không ăn được cơm nữa. Cả nhà rất thương mình, mẹ bảo: "Thôi con ạ, từ giờ đừng nuôi con gì nữa, chứ cứ mỗi lần thế này lại khóc thương lắm!". Đúng là nỗi nhớ cứ ùa về từng bữa cơm, vì nhớ lúc mình cho nó ăn, cùng nó bắt chuột. Và từ đó đến giờ mình vẫn chưa nuôi thêm một em nào :(.
Giá như lúc đó có mũi nhân đạo thì em không phải quằn quại đau đớn như thế[-O<. Cho đến bây giờ thì cái nghiệp nó dính lấy thân, mình lại được ngày ngày bên cạnh các em pet. Đôi khi rất mệt mỏi vì sức ép công việc, thời gian nhưng mình thấy rất hạnh phúc! (tự dưng lại tự sự, vì mình không thích mang chuyện riêng lên diễn đàn :( )
 
mình cũng vừa kêu bs tiêm cho cún cocker nhà mình 1 mũi nhân đạo vì nó bị care co giật lên từng cơn , kêu khóc thảm thiết , nhìn nó đau , mình còn đau hơn , bất lực chỉ giúp nó chấm giứt cơn đau đó 1 cách nhẹ nhàng nhất . Nhớ !
 

kunluvv1994

Member
Rất giống em mèo mà mình nuôi khi mình còn nhỏ, chỉ là một em mèo tam thể thôi nhưng em ấy rất thông minh. Chỉ mình và em ý mỗi người một đầu tủ là em chuột đảm bảo không thoát thân được. Nhưng rồi, một lần dịch bệnh đã cướp mất em. Lần đó mình còn nhớ, hình như lúc đó học lớp 5, mèo ở các nhà xung quanh cứ lăn ra ốm rồi chết. Mẹ mình bảo: "Con xích mèo lại đi kẻo nó ốm rồi chết đó!" Nhưng chắc lúc đó mình trẻ con và ham chơi, cộng thêm chủ quan nữa, mình cứ kệ em nó chạy nhảy tự do. Mình rất thích lúc ăn cơm (chỉ mình là người cho nó ăn thôi), dù không biết nó đang chơi ở đâu, chỉ cần gõ bát là tức tốc phi về ăn. Rồi một ngày em lây bệnh thật, em cứ nằm đó, kêu gào, nước dãi chảy ra, nhìn em kêu gào mình đã khóc và hối hận rất nhiều. Em kêu gào ngày một thảm thiết cộng thêm co giật, thực sự lúc đó mình không biết làm gì, chỉ nhìn em ấy, cơm không ăn, nước không uống và nằm trong ổ kêu gào. Lúc em đi, em co giật mạnh lắm, miệng khản đặc, nấc lên rồi rời xa mình:((. Mình đã khóc, khóc thật nhiều vì đã chủ quan làm em mèo yêu dấu (đó là em mèo duy nhất mà mình nuôi từ bé đến giờ). Sau khi em đi, mình và cậu em con chú đã làm cho em một cái quan tài bằng đất, gói em vào cái khăn rồi đặt em nằm trong đó. Mấy đứa em thổi còi thiếu niên, mỗi đứa cầm nén hương và mang em ra gốc cây hòe chôn. Sau đó cứ đến bữa cơm là mình lại khóc, khóc đến mức nấc lên và không ăn được cơm nữa. Cả nhà rất thương mình, mẹ bảo: "Thôi con ạ, từ giờ đừng nuôi con gì nữa, chứ cứ mỗi lần thế này lại khóc thương lắm!". Đúng là nỗi nhớ cứ ùa về từng bữa cơm, vì nhớ lúc mình cho nó ăn, cùng nó bắt chuột. Và từ đó đến giờ mình vẫn chưa nuôi thêm một em nào :(.
Giá như lúc đó có mũi nhân đạo thì em không phải quằn quại đau đớn như thế[-O<. Cho đến bây giờ thì cái nghiệp nó dính lấy thân, mình lại được ngày ngày bên cạnh các em pet. Đôi khi rất mệt mỏi vì sức ép công việc, thời gian nhưng mình thấy rất hạnh phúc! (tự dưng lại tự sự, vì mình không thích mang chuyện riêng lên diễn đàn :( )
:) vâng , đúng là rất buồn và hụt hẫng khi mất đi 1 người bạn , nhưng nếu nghĩ về 1 khía cạnh tốt đẹp hơn thì Chunhee của em h đc nằm ở 1 nơi có thể nói là khá cao giữa lòng thành phố Hà Nội này , vị trí rất đẹp , có thể nhìn xe chạy qua lại , gió mát , nhiều cây , không sợ nắng ^^ Chunhee thích ra đường ngắm người qua lại lắm nên h e nằm đó , có thể sẽ vui hơn nhiều là suốt ngày bị nhốt trong nhà phải không ạ . Hãy tin là những người bạn của chúng ta có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn ở 1 thế giới song song với thế giới chúng ta đang sống , và đứng ai có ý nghĩ tự dằn vặt bản thân nữa :) Thân .
 

bo.bo

Member
Thực sự khi em xem được 2 clip của bs Chiến em đã khóc rất nhiều ! Với bản thân em thì em không đủ tự tin như thế đâu . Thực sự em thấy lo sợ quá , em lo cho bé con nhà em quá !
 

gạo

New Member
Mình đang trải qua giai đoạn này:(:)(( , bé nhà mình bị u nang (22,8mm) không mổ được vì nhỏ và yếu quá . Vì không muốn em ấy phải đau đớn cho nên dù đau lắm đau như có ai đâm vào tim vậy nhưng vẫn quyết định để bé ra đi thật nhẹ nhàng , có lẽ mình sẽ nhờ người nhà đưa đi thôi mình không đủ cam đảm nhìn em ấy rời xa mình . Bây giờ em ấy vẫn còn đây nhưng chỉ ít lâu nữa thôi đã không còn nữa .Đã ra quyết định và dặn lòng rằng như thế tốt cho em ấy nhưng không thể nào dừng được nước mắt .Mong sẽ không ai phải như mình lúc này :(:(:(:(
 

bo.bo

Member
Mình đang trải qua giai đoạn này:(:)(( , bé nhà mình bị u nang (22,8mm) không mổ được vì nhỏ và yếu quá . Vì không muốn em ấy phải đau đớn cho nên dù đau lắm đau như có ai đâm vào tim vậy nhưng vẫn quyết định để bé ra đi thật nhẹ nhàng , có lẽ mình sẽ nhờ người nhà đưa đi thôi mình không đủ cam đảm nhìn em ấy rời xa mình . Bây giờ em ấy vẫn còn đây nhưng chỉ ít lâu nữa thôi đã không còn nữa .Đã ra quyết định và dặn lòng rằng như thế tốt cho em ấy nhưng không thể nào dừng được nước mắt .Mong sẽ không ai phải như mình lúc này :(:(:(:(
Chia buồn vớibanj ! Mong rằng bạn sẽ vượt qua được quãng thời gian này
 

tamhdb

New Member
Bé cún nhà mình cũnng gặp tình trạng đau đớn tương tự, nhưng mình không biết ở đâuu trong tphcm có thể thực hiện việc tiêm này:(
 
Top