LITA
Truyện ngắn
Thế là cuộc chia tay đã đến, tôi chuẩn bị tinh thần cho buổi chia ly này từ mấy hôm trước nhưng sao vẫn thấy có cái gì đó mông lung, hồi hộp, chờ đợi. Mẹ bước lại gần tôi, nhìn tôi âu yếm, lưỡi mẹ lướt nhè nhẹ, mềm mại lên khuôn mặt tôi, mẹ cứ liếm, cứ liếm như thể chưa bao giờ được vuốt ve tôi.
- Cưng út của mẹ! Hãy cứng rắn lên đi con. Cuộc sống đang mở ra phía trước. Mẹ tin tưởng con về với gia đình mới con sẽ trở thành một chàng trai sống có trách nhiệm. Mẹ chúc con hạnh phúc và mẹ luôn luôn nhớ đến con.
Hai người đàn ông bước xuống cầu thang, tiến về phía hai mẹ con chúng tôi đang quấn quít bên nhau. Ông chủ xoa đầu tôi, nựng nựng:
- Thôi về với anh Khánh nhé! Tao yêu mày và rất muốn mày ở với tao. Khánh hứa với tao là yêu quý, chăm sóc mày như con đẻ nên tao yên tâm. Nhớ ngoan ngoãn thỉnh thoảng tao đến thăm.
Chú Khánh bế tôi vào lòng vuốt ve, hôn hít tôi, chú thốt lên những điều gì khiến tôi không hiểu, có lẽ đó là cảm xúc của chú khi chú có tôi ? Mẹ tôi chạy theo và sủa mấy tiếng, mẹ tiễn tôi ra tận cổng. Xe đã chạy xa mà tôi vẫn thấy mẹ đứng thấp thoáng và mờ dần sau hàng cây.
*
- Hiền ơi! Nhanh ra mở cửa cho anh, anh đem cún cưng về cho em đây này!
Một người phụ nữ lật đật bước ra, tay cầm chùm chìa khoá lạch sạch mở cửa và ngó đầu ra nhìn.
- Đâu cún đâu, cún đâu ? Ôi cún của cô xinh quá! đẹp quá!. Các con ơi! bố Khánh mang cún về đây này. Xuống đây đi các con.
Chao ôi! Khi tôi về nhà mới, cả nhà đông vui cả lên. Chú Khánh cười cười, nói nói như thể ghi thành tích trước mắt cô Hiền, còn cô Hiền tất tả đi ra, đi vào chuẩn bị chỗ ở cho tôi. Hai cô chủ nhỏ ríu ra ríu rít chuyền tay nhau bế ẵm tôi khiến tôi không kịp chào hỏi được ai. Mọi người quây quần bên tôi, tôi cảm thấy yên tâm và bước những bước đầu tiên trong ngôi nhà mới. Nhà rộng rãi khang trang, ngăn nắp, giày dép để thẳng hàng, sàn nhà được lau sạch sẽ bằng thứ mùi hăng hắc phả vào mũi tôi. Chợt tôi nghe thấy tiếng cô Hiền hỏi chú Khánh.
- Chúng ta đặt tên cún là gì anh nhỉ ?
- Tên là Lita, tên chữ đầu của hai đứa nhỏ nhà mình. Được không em ?
- Em nhất trí. Tên Lita dễ gọi và nghe cũng tình cảm. Cô Hiền quay sang tôi trìu mến nói:
- Phải không cưng ? Bắt đầu từ ngày hôm nay cưng tên là Lita đấy nhé!
Tôi đã có tên và có cuộc sống mới. Tôi bỗng nhớ đến mẹ, chắc mẹ tôi luôn nhớ đến tôi và lo lắng cho tôi. Mẹ nhớ thằng cu út mà mẹ yêu chiều, một mình mẹ nuôi tám đứa mà lúc nào mẹ cũng hết lòng vì con cái. Mẹ chăm lo từng đứa nhưng riêng thằng út là mẹ ưu tiên nhất, mẹ luôn giành dòng sữa thơm ngon cho con, có miếng thịt bò thơm cũng mớm cho cu út. Tôi yêu mẹ vô vàn, đến một ngày nào đó tôi sẽ nhờ chú Khánh đưa tôi về thăm mẹ.
Ngày ngày trôi qua, tôi sống hạnh phúc trong vòng tay thân ái của mọi người. Chú Khánh thường xuyên gần gũi tôi, chú nô đùa với tôi, chỉ bảo tôi chỗ đi vệ sinh, nơi ăn, chốn ở. Hàng ngày chú dắt tôi ra đứng trước cửa nhà để làm quen môi trường xung quanh. Một hôm, chú chuẩn bị dắt tôi đi chơi thì có người hàng xóm hỏi:
- Khánh! giống chó của em có phải dòng Becgie Đức không? Anh trông nó hình như bị lai sao ấy?
- Anh nói lạ? Chó của em dòng Becgie Đức xịn đấy! Ông anh em làm tham tán đại sứ quán bên Đức mang về. Có lẽ anh không biết gì về dòng Becgie rồi. Theo em bác nên đi tìm hiểu rồi hẵng nhận xét.
Tự nhiên, trong tôi cũng nổi lên lòng tự ái, tức giận. Mình thuộc nòi giống Đức xịn, cái ông kia mắt mũi kèm nhèm làm sao lại dám bảo mình là bị lai. Gia phả, thân thế dòng dõi tôi có đẳng cấp hẳn hoi, được hiệp hội chó Bécgie Đức và thế giới công nhận, thế mà … thật xúc phạm quá! Trông cái mặt ông ta thật đáng ghét.Tổ tiên tôi bắt nguồn từ dòng giống chó sống trong rừng, cuộc sống bầy đoàn và săn bắt động vật để ăn thịt kéo dài hết thế hệ này sang thế hệ khác. Về sau được con người nuôi dưỡng và thuần hoá nên một nhóm thế hệ tách riêng, tự nguyện chung sống với cộng đồng loài người văn minh. Cha mẹ tôi cũng đã từng có thành tích trong các cuộc thi hiệp hội Berger. Riêng bố tôi đoạt giải cao trong cuộc thi cấp hiệp hội chó Berger Đức (Deutsche Schaeferhundverein) với chuyên ngành Chó nghiệp vụ (Diensthunh), thang điểm ban tổ chức chấm cho bố tôi là thang điểm tuyệt vời (Vorzueglich). Ngày mẹ mang bầu mấy anh chị em chúng tôi cũng là ngày ông tham tán người Việt hết nhiệm kỳ công tác tại Đức, quê hương tôi. Với tình cảm yêu quý dòng giống Berger cùng với niềm yêu thương vô hạn ông chủ giành cho mẹ tôi, ông chủ đã làm mọi thủ tục để quyết tâm đưa mẹ tôi về Việt nam. Vì thế, tôi được sinh ra trên mảnh đất quê hương thứ hai này.
Mải miêm man suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy ông hàng xóm nói:
- Bécgiê Đức gì mà người cứ đườn đưỡn ra thế kia ? Chậc, có lẽ chú em chơi phải loại chó F rồi, cỡ này F3 là cái chắc.
Còn nữa (KhangVCB)
Truyện ngắn
Thế là cuộc chia tay đã đến, tôi chuẩn bị tinh thần cho buổi chia ly này từ mấy hôm trước nhưng sao vẫn thấy có cái gì đó mông lung, hồi hộp, chờ đợi. Mẹ bước lại gần tôi, nhìn tôi âu yếm, lưỡi mẹ lướt nhè nhẹ, mềm mại lên khuôn mặt tôi, mẹ cứ liếm, cứ liếm như thể chưa bao giờ được vuốt ve tôi.
- Cưng út của mẹ! Hãy cứng rắn lên đi con. Cuộc sống đang mở ra phía trước. Mẹ tin tưởng con về với gia đình mới con sẽ trở thành một chàng trai sống có trách nhiệm. Mẹ chúc con hạnh phúc và mẹ luôn luôn nhớ đến con.
Hai người đàn ông bước xuống cầu thang, tiến về phía hai mẹ con chúng tôi đang quấn quít bên nhau. Ông chủ xoa đầu tôi, nựng nựng:
- Thôi về với anh Khánh nhé! Tao yêu mày và rất muốn mày ở với tao. Khánh hứa với tao là yêu quý, chăm sóc mày như con đẻ nên tao yên tâm. Nhớ ngoan ngoãn thỉnh thoảng tao đến thăm.
Chú Khánh bế tôi vào lòng vuốt ve, hôn hít tôi, chú thốt lên những điều gì khiến tôi không hiểu, có lẽ đó là cảm xúc của chú khi chú có tôi ? Mẹ tôi chạy theo và sủa mấy tiếng, mẹ tiễn tôi ra tận cổng. Xe đã chạy xa mà tôi vẫn thấy mẹ đứng thấp thoáng và mờ dần sau hàng cây.
*
- Hiền ơi! Nhanh ra mở cửa cho anh, anh đem cún cưng về cho em đây này!
Một người phụ nữ lật đật bước ra, tay cầm chùm chìa khoá lạch sạch mở cửa và ngó đầu ra nhìn.
- Đâu cún đâu, cún đâu ? Ôi cún của cô xinh quá! đẹp quá!. Các con ơi! bố Khánh mang cún về đây này. Xuống đây đi các con.
Chao ôi! Khi tôi về nhà mới, cả nhà đông vui cả lên. Chú Khánh cười cười, nói nói như thể ghi thành tích trước mắt cô Hiền, còn cô Hiền tất tả đi ra, đi vào chuẩn bị chỗ ở cho tôi. Hai cô chủ nhỏ ríu ra ríu rít chuyền tay nhau bế ẵm tôi khiến tôi không kịp chào hỏi được ai. Mọi người quây quần bên tôi, tôi cảm thấy yên tâm và bước những bước đầu tiên trong ngôi nhà mới. Nhà rộng rãi khang trang, ngăn nắp, giày dép để thẳng hàng, sàn nhà được lau sạch sẽ bằng thứ mùi hăng hắc phả vào mũi tôi. Chợt tôi nghe thấy tiếng cô Hiền hỏi chú Khánh.
- Chúng ta đặt tên cún là gì anh nhỉ ?
- Tên là Lita, tên chữ đầu của hai đứa nhỏ nhà mình. Được không em ?
- Em nhất trí. Tên Lita dễ gọi và nghe cũng tình cảm. Cô Hiền quay sang tôi trìu mến nói:
- Phải không cưng ? Bắt đầu từ ngày hôm nay cưng tên là Lita đấy nhé!
Tôi đã có tên và có cuộc sống mới. Tôi bỗng nhớ đến mẹ, chắc mẹ tôi luôn nhớ đến tôi và lo lắng cho tôi. Mẹ nhớ thằng cu út mà mẹ yêu chiều, một mình mẹ nuôi tám đứa mà lúc nào mẹ cũng hết lòng vì con cái. Mẹ chăm lo từng đứa nhưng riêng thằng út là mẹ ưu tiên nhất, mẹ luôn giành dòng sữa thơm ngon cho con, có miếng thịt bò thơm cũng mớm cho cu út. Tôi yêu mẹ vô vàn, đến một ngày nào đó tôi sẽ nhờ chú Khánh đưa tôi về thăm mẹ.
Ngày ngày trôi qua, tôi sống hạnh phúc trong vòng tay thân ái của mọi người. Chú Khánh thường xuyên gần gũi tôi, chú nô đùa với tôi, chỉ bảo tôi chỗ đi vệ sinh, nơi ăn, chốn ở. Hàng ngày chú dắt tôi ra đứng trước cửa nhà để làm quen môi trường xung quanh. Một hôm, chú chuẩn bị dắt tôi đi chơi thì có người hàng xóm hỏi:
- Khánh! giống chó của em có phải dòng Becgie Đức không? Anh trông nó hình như bị lai sao ấy?
- Anh nói lạ? Chó của em dòng Becgie Đức xịn đấy! Ông anh em làm tham tán đại sứ quán bên Đức mang về. Có lẽ anh không biết gì về dòng Becgie rồi. Theo em bác nên đi tìm hiểu rồi hẵng nhận xét.
Tự nhiên, trong tôi cũng nổi lên lòng tự ái, tức giận. Mình thuộc nòi giống Đức xịn, cái ông kia mắt mũi kèm nhèm làm sao lại dám bảo mình là bị lai. Gia phả, thân thế dòng dõi tôi có đẳng cấp hẳn hoi, được hiệp hội chó Bécgie Đức và thế giới công nhận, thế mà … thật xúc phạm quá! Trông cái mặt ông ta thật đáng ghét.Tổ tiên tôi bắt nguồn từ dòng giống chó sống trong rừng, cuộc sống bầy đoàn và săn bắt động vật để ăn thịt kéo dài hết thế hệ này sang thế hệ khác. Về sau được con người nuôi dưỡng và thuần hoá nên một nhóm thế hệ tách riêng, tự nguyện chung sống với cộng đồng loài người văn minh. Cha mẹ tôi cũng đã từng có thành tích trong các cuộc thi hiệp hội Berger. Riêng bố tôi đoạt giải cao trong cuộc thi cấp hiệp hội chó Berger Đức (Deutsche Schaeferhundverein) với chuyên ngành Chó nghiệp vụ (Diensthunh), thang điểm ban tổ chức chấm cho bố tôi là thang điểm tuyệt vời (Vorzueglich). Ngày mẹ mang bầu mấy anh chị em chúng tôi cũng là ngày ông tham tán người Việt hết nhiệm kỳ công tác tại Đức, quê hương tôi. Với tình cảm yêu quý dòng giống Berger cùng với niềm yêu thương vô hạn ông chủ giành cho mẹ tôi, ông chủ đã làm mọi thủ tục để quyết tâm đưa mẹ tôi về Việt nam. Vì thế, tôi được sinh ra trên mảnh đất quê hương thứ hai này.
Mải miêm man suy nghĩ, tôi bỗng nghe thấy ông hàng xóm nói:
- Bécgiê Đức gì mà người cứ đườn đưỡn ra thế kia ? Chậc, có lẽ chú em chơi phải loại chó F rồi, cỡ này F3 là cái chắc.
Còn nữa (KhangVCB)