Đêm...
Hôm nay lần đầu tiên nước mắt mẹ không chảy khi nghĩ về Còi, về những ngày con sống. Bởi mẹ nhận ra một điều, con sẽ hạnh phúc hơn khi ra đi.
Tại mẹ ích kỉ, mẹ tham lam nên cứ muốn giữ Còi ở lại, mẹ không biết rằng chính điều đó làm con khổ sở và đau đớn hơn nhiều. Mẹ ước mẹ có thể làm lại, mẹ sẽ không níu giữ nữa, mẹ sẽ để Còi của mẹ ra đi thanh thản.
22 ngày, có quá ngắn để yêu không con?
Ngày các con chào đời, mẹ hạnh phúc, lo lắng...đủ thứ cung bậc cảm xúc trong một ngày. Nhưng quan trọng là các con đã được sinh ra và mẹ tự hào về điều đó. Rồi mỗi ngày trôi qua, các con của mẹ dần lớn, đứa mở mắt, đứa nghịch đùa, đứa lớn lên từng ngày.
Mẹ yêu cái mặt thằng Đô, nó giống bố Gấu ghê gớm, giống cả cái tính đùa dai và ngố tàu.
Mẹ yêu bé Gà xinh đẹp, Gà giống mẹ Xù, bé tí đã biết nũng nịu, làm điệu. Đúng là con gái út ít mà.
Mẹ lại càng yêu chị Nhím, vì chị Nhím tò tẹt, và vì chị Nhím xấu nhất nhà như lời bố Khánh nói.
Nhưng mẹ yêu nhất là Còi, Còi của mẹ, bé nhỏ, yếu đuối. Mẹ yêu lắm dù cái mũi con không hồng hào như các anh chị em khác. Mẹ yêu lắm cái bàn chân bé xíu, cào cào nhẹ vào tay mẹ. Mẹ yêu lắm những cái dúc đầu thật khẽ...Yêu con biết bao. Xót xa từng ngày khi nhìn thân hình con ngày càng nhỏ, khuôn mặt con ngày càng gầy và tím tái. Mẹ thắt lòng...nhưng dù vậy, dù con không lành lặn, dù con có thế nào trong lòng mẹ chưa bào giờ, và không bao giờ nghĩ: Con sẽ rời xa mẹ.
Tim mẹ thắt lại mỗi khi nghe nhịp thở gấp gáp, khó khăn của con. Mắt mẹ cay xè mỗi lần con sặc...là sự níu giữ vô vọng. Là nước mắt mẹ, là sự đau đớn của con...đấu tranh để sống. Có những khi mẹ đã nghĩ...
Ngày con đi... một mình. Điều mẹ ân hận nhất, mẹ đã để con ra đi một mình mà không ở bên Còi của mẹ. Có lẽ con buồn và giận mẹ lắm, nếu mẹ yêu con, mẹ sẽ không để con cô đơn một mình như thế? Mẹ chẳng thể tha thứ nổi cho bản thân mình. Đến bây giờ vẫn vậy, mẹ ngàn lần nghĩ nếu như...
Mẹ không thể quên được hình ảnh cuối cùng của con, nó làm mẹ thắt tim lại. Lần cuối cùng được vuốt ve khuôn mặt con, cầm lấy bàn chân bé xíu, sờ vào thân hình bé nhỏ gầy gò của con...lạnh ngắt. mẹ vỡ òa, nước mắt mẹ không dừng lại được. mẹ khóc cho mẹ, cho Còi. Bởi với mẹ con không chỉ là một con mèo, con là đứa con trai bé bỏng, là một phần thân thể mẹ. Làm sao có thể...
Đêm mẹ chợt tỉnh giấc, như một thói quen, mẹ dậy pha sữa cho Còi...và rồi mẹ òa khóc. Sao trống trải đến lạnh lùng? Mẹ ghét bản thân mình vô cùng. mẹ đã làm con đau đớn.
Còi à, lên thiên đường rồi, con tìm Bé Ba con nhé, hai đứa sẽ yêu thương nhau, ở bên nhau...
Còi yêu của mẹ, nếu có kiếp sau con hãy sinh ra trong một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc con nhé. Và đừng quên mẹ được không con? đừng quên rằng mẹ yêu con.