Mình viết bài này trong tâm trạng rối bời, không muốn lập 1 topic mới, cũng không biết tìm chỗ nào để chia sẻ.
6 đứa nhóc, đứa nào cũng được yêu. Mẹ không áy náy gì về thời gian chăm sóc mấy đứa, nhìn mấy đứa từ những bọc thai trưởng thành, biết ăn, biết chạy. Mẹ những tưởng thế là mẹ đã làm hết sức, để cho mấy đứa được cuộc sống hạnh phúc nhất.
Đến lúc tìm nhà mới, chắc chỉ ở Vietpet này mọi người mới hiểu được cái cảm giác bán mèo, cái cảm giác trăn trở khó khăn ấy. Hà bảo Thu đợt đấy bắt đầu đanh đá
Cũng đúng thôi, khó khăn khi nghe người ta ngã giá con mình, khó khăn khi nghe người ta chê con mình, rồi xù lông (hình tượng thôi
mẹ nói thay mẹ Mẫn
) bảo vệ con mình.
Rồi yên tâm.
Bê đần ở lại với mẹ Mẫn và mẹ Thu, vì quá nhiều lí do để mẹ không thể xa được con.
Bu về với 2 chị người Thái Nguyên, 2 chị ấy đến đón Bu vào lúc tối muộn, không hiểu sao, mẹ rất có thiện cảm với người Thái Nguyên, vì mẹ gặp bao nhiêu người yêu mèo Thái Nguyên, đều chăm mèo ở cái mức mà mẹ không chăm được.
Bon về với 1 em người Nghệ An. Em ấy trọ học ngay gần chỗ mấy mẹ con. trong suốt 2 tuần em ấy cứ háo hức đón Bon. Mẹ thấy chính cái háo hức của mẹ ở trong em ấy, Ban đầu mẹ không định cho em ấy đón Bon đâu, vì sinh viên nuôi mèo khổ cả người cả mèo. Nhưng cuối cùng, em ấy cam đoan em ấy chuẩn bị tinh thần ở 1 mình, mẹ đồng ý.
Kê được 1 bạn ở Định Công đón. Mẹ bạn ấy còn gọi cho mẹ đảm bảo là cả nhà yêu mèo.
Chu và Út được 2 bạn đồng hương với mẹ đón. 2 bạn định đón Chu thôi, nhưng chỉ còn 2 đứa, 2 bạn ấy đón luôn về ở với nhau. Mẹ mừng lắm.