ky_nhong_ong_ky_da
Member
Người ta thường chỉ nói về số phận của loài người, nhưng ta, ta nói đến số phận của loài chó, bởi vì nó cũng đáng được nói lắm chứ. Mỗi một chú chó kể từ sinh ra, luôn có một số phận đang đón chờ ở phía trước. Như ta đây, số phận của ta là thuộc về nơi đây, trên một cái đồi, xa lắc xa lơ cái hòn đảo nơi ta được sinh ra. Số phận ta bắt đầu từ…..
Một buổi sáng đẹp trời, trên đảo Cát bà, ta và 2 em đang chơi đùa dưới đôi mắt canh chừng của mẹ, bỗng có một người đàn bà cao và hơi gầy gầy mặc váy bước về phía mẹ con ta. Cả mấy chị em chạy vội chạy vàng về nấp sau lưng mẹ và mẹ ta thì gầm gừ canh chừng cẩn thận. Ta sợ lắm, sợ lại bị tóm cổ cho vào cái rọ hoặc cái bao tải rồi mang đi sau khi người ta đưa mấy tờ xanh đỏ cho người mà mẹ ta gọi là ông chủ, mặc cho mấy anh chị của ta kêu gào thảm thiết. Tuy nhiên, lần này ta thấy có gì đấy khang khác. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên ta được nhìn rõ mặt một người đàn bà vì nơi ta sinh sống đàn bà bị đối xử rất tệ, người ta bịt miệng, bịt mặt đàn bà lại chỉ để lòi mỗi đôi mắt:rolling eyes:, họ còn bị bắt đội một cái nón sùm sụp và họ phải làm việc chứ không như mẹ con ta nằm chơi suốt ngày, nhưng bà này khác người lắm, bà ta chẳng bị ai bịt cái gì trên mặt. Thứ hai, ta thấy đôi mắt bà ấy hơi giống mắt của mẹ ta và ta thấy bà ta quì xuống, ngửa tay vẫy vẫy mấy mẹ con ta và nói “come, come” chứ không đứng chống nạnh hoặc đưa tay ngoắc ngoắc như những người bắt chó trước đây.
Ta lân la ngoáy đuôi chạy đến , buồn cười thật, mẹ cũng đến và 2 em ta cũng chạy đến. Bà ta vuốt vuốt lên đầu ta, rồi em ta, bà ta nói gì đấy với mẹ ta nhưng không vuốt mẹ ta (chắc là bà ta sợ mẹ ta). Sau một hồi chơi với mẹ con ta, bà ta lại ngồi uống nước với ông chủ của mẹ rồi bà ta lại chơi với mẹ con ta và bế ta ra, ôm ta vào lòng rồi đứng dậy mà chẳng phải đưa tờ xanh đỏ nào. Ta sĩ diện lắm (vì từ khi sinh ra đến giờ đã bao giờ ta được ai bế đâu), ở trên độ cao 1.5 mét ta nhìn xuống mẹ và 2 em, ánh nhìn của mẹ khang khác mà ta không thể cắt nghĩa được, nhưng ta chẳng quan tâm. Khi thấy bà bắt tay với mọi người thì ta hiểu là ta sẽ ra đi, nhưng sao ta chẳng thấy nặng nề và sợ hãi như ta từng chứng kiến sự ra đi của mấy anh chị em ta trước đây.
Là lá la, lần đầu tiên ta được đi ô tô, sướng !!! Nói về khoản phương tiện đi lại thì ta cũng có khá nhiều kiến thức vì từ khi biết đi, mẹ đã dạy cho ta về an toàn đi lại, xe đạp của cô cấp dưỡng thì tránh ra sao, xe máy của chú bảo vệ thì phải cẩn thận như thế nào, ô tô đến vận chuyển cá, tôm thì tránh xa bao nhiêu bước, tàu nghiên cứu cập bến thì lên cầu cảng đứng nhìn ra sao,…. . Nói chung là con gái như ta mà biết được hầu hết các phương tiện đi lại như vậy thì cũng thuộc dạng khá sành ở cái xứ đảo này rồi
Về đến nơi khách sạn, một tay bà vẫn ôm ta, một tay gọi điện lên và nói bằng tiếng gì ấy (sau này ta biết đấy là tiếng anh) là “Please come down and receive your daughter” lúc đấy ta chẳng hiểu gì đâu, 1 phút sau, một người đàn ông bước xuống và rất ngạc nhiên thích thú đỡ lấy ta. Ông này khác lắm, mũi to ơi là to, mắt lại xanh ơi là xanh và hẳn là già lắm vì tóc đã bạc hết rồi (hề hề, sau này ta mới biết đó là tóc bạch kim). Ta đã lờ mờ hiểu ra rằng đó là ông chủ và bà chủ chính thức của ta. Ông chủ giang tay bế ta vào lòng và nói với bà chủ rằng vì sao không bàn trước với ông và ông bảo rằng hy vọng lần sau những việc như thế này ông rất muốn được bà bàn bạc trước.Bà chủ có vẻ hơi dỗi, nhưng rồi cũng gật đầu. Khiếp, có mỗi một con chó như ta thì cần gì mà phải bàn với chả bạc. Trước sau gì ta chả thành thịt chó, mà đã là thịt chó thì cần quái gì phải thảo luận, thích thì nuôi, không thích thì bán cho quán thịt cho thôi!!! Chả là mấy anh chị em ta đã được mẹ chuẩn bị tinh thần rằng đoạn cuối của cuộc đời của loài chó như ta sẽ là những giây phút hãi hùng ở các quán thịt chó(. Người ta sẽ chọc tiết(, người ta sẽ cạo lông(, người ta sẽ thui(, người ta sẽ mổ thịt( và nấu thành những 7 món ( và người ta sẽ nhậu nhẹt bằng những miếng thịt của loài chó ta(^^.
Lần đầu tiên được vào cái gọi là "phòng ở" của loài người. Vì ở nơi cũ của ta, ta ở trong một cái lán chứ không được bén mảng vào cái nhà 3 tầng hình con thuyền nhìn ra vịnh Lan Hạ đẹp tuyệt đâu. Nhưng, trời ơi, buồn tè quá, làm sao bây giờ? Và trong lúc ông chủ đang đứng “cắn” nhau, ta tranh thủ tè một cái, hóa ra tè trong phòng, trên nền lát đá hoa cương chẳng thích bằng tè ở cái bãi đất nơi ta ở với mẹ. Ở nơi ta ở, khi “một dòng nước ấm chảy tuôn ra” thì “đàn kiến tan tác đua nhau chạy”, đằng này ở đây, nước chẳng thấm mà cũng chẳng thấy kiến, chảy lênh láng, ướt hết cả chân ta. Hmm, đằng nào chẳng bẩn chân rồi, ta làm luôn quả “bánh pizza” ở đó. Xong xuôi, ta chạy lại cọ cọ chân vào bà chủ, cả 2 người buông nhau ra, và tất nhiên là phát hiện ra bãi “chiến tích” của ta. Ông chủ lật đật lấy cuộn giấy và dọn dẹp chiến trường của ta. Lại sạch sẽ như cũ, à ha, ra thế, đi vệ sinh còn có người dọn nữa cơ đấy!!!:thingking:
Bà chủ bảo với ông chủ rằng “em đặt tên nó là Mimi, là nick name của con gái Minh sài gòn”. Ông chủ bảo ok. Ơ, Mimi, ta đã được đặt tên, mẹ ta đã chưa kịp đặt tên cho ta, chắc là vì mẹ biết những đứa con của mẹ sẽ chẳng được ở với mẹ và sẽ được đặt tên bởi những người chủ mới. Thực ra lúc đó ta cũng chẳng thích lắm đâu, vì ta cứ thích được gọi là Đốm, là Vện, là Mực như tên của mấy người hàng xóm của ta cho nó tiện.
Một lúc sau, ta thấy ông bà chủ xách túi đồ đạc và ta lại được nghễu nghện trong vòng tay lông rậm rạp của ông chủ, êm lắm bà con ạ. Đi ra tàu cao tốc, là lá la, ta ra đi tàu cao tốc. Sướng thật, cứ mỗi lần nhìn thấy cái tàu này chạy qua nơi ở, ta cứ phải sủa theo vài tiếng và mơ ước một ngày được bước chân lên đó. Đúng là cầu được ước thấy, ước mơ ta đã được toại nguyện. Ta sung sướng, háo hức và có phần sĩ diện nữa. Ta tuyệt nhiên chẳng nghĩ gì đến mẹ và 2 em của ta nữa. Ta đi:wave:.
Sau khi tàu cập bến, ta lại được lên ô tô đi tiếp khoảng 2 tiếng nữa và cuối cùng đến một khu nhà có tường rào, rộng rãi và cũng đẹp, đến nơi, một chú màu vàng, cao hơn ta nhưng trên lưng có một vệt lông mọc ngược, lông ngắn, trán nhăn, tai cụp cứ như người ngoài hành tinh xuống ấy chạy ra mừng rỡ đón ông bà chủ nhưng khi thấy ta thì sủa inh ỏi. Hì hì, nó sợ ta, nó không tự tin trước ta. Mẹ ta bảo rằng, khi sợ và thiếu tự tin loài chó của ta sẽ sủa. Lại có một chị thấp thấp cười rất tươi chạy ra đỡ lấy túi cho bà chủ. Bà chủ đỡ ta từ tay ông chủ và nói với chị ấy rằng : “đây là Mimi và đây là chị Hạnh, Mimi nhé”. Sau đó bà chủ thả ta xuống đất, tay vẫn ôm vào bụng ta và lại ngửa tay gọi “Dane, come, come”à ha, người ngoài hành tin tên là Dane. Bà chủ giới thiệu 2 đứa ta với nhau: “Đây là Mimi, đến từ Cát bà và đây là Dane, đến từ Phú Quốc. Dane là anh và Mimi là em nhé” rồi bà vẫn ôm bụng ta nhưng để Dane và ta ngửi ngửi, hít hít nhau. Dane thật thơm, đúng là trai thành phố có khác, lại dùng cả nước hoa nữa cơ đấy (thực ra thì chỉ là mùi xà phòng tắm thôi) và đặc biệt hơn, Dane không phải là người ngoài hành tinh. Còn Dane, thì sau này nói lại cho ta rằng lần đấy ta hôi lắm, Dane cũng không hiểu vì sao điệu như bà chủ và sạch như ông chủ lại có thể ôm ta vào lòng suốt cả quãng đường như vậy được. Dane bảo rằng chưa bao giờ Dane ngửi thấy cái mùi nào như vậy và Dane rất sợ khi phải nghĩ lại cái loại mùi đấy của ta. Nhưng mà ở quê ta, chó phải có mùi của chó. Bỗng bà chủ nói với ta: “go”, ta thấy cái tay của bà chủ lỏng ra và đẩy ta ra nhè nhẹ, ta tự do đến bên Dane. Ta và anh Dane làm quen nhau như vậy đó, cả 2 đứa cảm thấy như đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi.
Nhưng sự đời cứ không phải vui vẻ ban đầu là sẽ tốt đẹp tiếp theo..........
(Còn tiếp)