• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Đọc TAM QUỐC bàn chuyện CHƠI CHÓ !

Status
Không mở trả lời sau này.
TAM QUỐC tôi đọc đã bao nhiêu lần cũng chẳng nhớ nữa, mỗi lần mang bộ truyện này ra đọc , lại thấy cảm hứng vẫn như đọc lần đầu !
Nhân thấy mọi người bàn bạc sôi nổi chuyện định hướng phong trào nuôi chó, lại muốn lấy bộ thiên thư bất hủ này ra, mượn tinh hoa của cổ nhân mà đàm đạo cho vui lúc ...nhàn cư.
Chuyện đời phàm những gì mang tính bất đồng thường sinh mâu thuẫn, sức người có hạn, bể học vô cùng, đọc truyện sưa lại ngẫm tới chuyện nay thấy cũng nhiều việc đáng bàn, nhưng cứ đao to búa lớn mãi thì cũng nhảm, dùng thú vui tao nhã này đàm luận cho nó...thanh tao !

Trà thơm đã sẵn sàng, xin mời các bậc cao nhân cùng bàn luận !
 

toydog

Member
nhưng mà truyện tam quốc thì có liên quan gì đến việc chơi chó?bác phải đưa ra hướng để bàn chứ.
 

AQ1001

Member
Tuần trước vào SG, alo chú em hội CPQ từ cái thủa xa xưa hẹn gọi mấy tay người cũ chiều đi nhậu. Chú em lại alo một anh bạn, thấy ổng bảo chiều hẹn một ông bạn thích CPQ từ HN vào. Tưởng là cùng một người thế là OK hẹn nhau ra quán. Ai dè ổng kia cũng có bạn mới từ HN vào, mình với ổng cũng chưa gặp nhau bao giờ. Thế là không hẹn mà gặp, không muốn mà thành. Ngồi nhậu ông bạn từ HN hỏi tình hình PQ ra sao, chú em cao hứng khoanh tay chỉ: PQ Việt nam giờ chỉ còn có 3 ông này:)) Giật cả mình đánh rơi cái đũa:)) lại nhớ Tào Tháo uống rượu luận anh hùng:)
Rượu tà tà mới dám hỏi trình CPQ các anh em tới đâu, tới đâu. Chú em thì tinh thông lý luận, chó PQ hiện có vài con cũng được coi là đẹp. Anh Hai có vài con đỏ lửa, đã cho ra đời mấy lứa chó con gien màu ổn định. Hỏi đến mình thì chó 2 con gửi nhà anh bạn, đến nó chẳng nhận mình là chủ:) Nói đại một câu cho nó hoàng tráng như thế này:
Từ ngày nuôi chó đến nay, cũng hay để ý rồi soi xét xem phối con đực này với con cái này thì ra con con thế này, thế này...Lâu rồi đi đường gặp cô chân dài nào cũng nghĩ, mình phối cổ nó ra con thế này, thế này. thế này:)):)):))
Thế là 2 ông kia phục lăn, quả thực là tại hạ chưa tính tới:) xứng đáng là đệ nhất anh hào
 
nhưng mà truyện tam quốc thì có liên quan gì đến việc chơi chó?bác phải đưa ra hướng để bàn chứ.
:)):)):))

không có gì liên quan thì mình mượn chuyện cho nó có liên quan !!!
nhân nói đến chữ mượn, trong TAM QUỐC tôi phục nhất Tào Tháo ở tài dùng chữ mượn
xin hứa có thời gian sẽ bàn sâu về chuyện này.

Thời Tam Quốc thiên hạ đại loạn, anh hùng thiên hạ tranh giành, cát cứ. Có thể nói trong lịch sử Trung Hoa, chưa có thời đại nào hào hùng và hoành tráng hơn thời TAM QUỐC. Nhìn lại phong trào chơi chó của VN mình thời điểm này, thiên hạ phân tranh có khác gì thời... Tam Quốc ! :D
lấy TAM QUỐC bàn chuyện chơi chó cũng là 1 việc hay trong thời loạn, khi nào thiên hạ phân định rõ ràng, thấy đấng Quân Vương đáng mặt ...xuống núi phò trợ cũng có muộn đâu !:)):)):))
 
Lại nói đến hồi tàn cuộc rượu, chú em đèo lão AQ về nhà xem chó. AQ vừa xuất hiện, đàn chó đã sủa ran trời. Đang sẵn hơi men, lão AQ rút ngay một sợi xích inox trong túi đánh ra. Một xích múa lên loang loáng như hoa bay trong tuyết, lúc thì vù vù như đả cẩu bổng, lúc lại nhẹ nhàng uốn éo như dây phanh xe (của hội câu trộm chó - đang say mà :D :D) - đi đến đâu, chó dạt ra đến đó.

Chú em biết ý cũng đứng né sang một bên, tay giữ chặt con chó đầu đàn vì sợ lão AQ bắt mất.

Múa may một hồi, lão AQ đã đứng trước mặt chú em, hơi thở vẫn ngà ngà như lúc đến. Chú em đứng dậy, vào nhà lấy một cái làn thường dùng để chuyển chó theo xe lửa ra HN, đi ra chỗ nhốt đàn chó con, lão AQ biết ý đưa luôn cho chú em sợi xích.

Một lát sau, chú em quay lại nói: "Em có chút quà gửi tặng bác AQ!"

Sau màn chia tay, lão AQ đứng dậy đi về. Về đến khách sạn, mở làn ra thì chỉ thấy cái làn trống, chó không thấy mà xích cũng không. Lão AQ biết ý, lăn ra giường đi ngủ, tỉnh dậy, về lại đến HN lập văn tự tặng lại mấy con chó cho ông bạn rồi từ đó rút chân khỏi hội nuôi chó PQ, chuyển sang hội thể dục thể thao!

=)) =))

Tuần trước vào SG, alo chú em hội CPQ từ cái thủa xa xưa hẹn gọi mấy tay người cũ chiều đi nhậu. Chú em lại alo một anh bạn, thấy ổng bảo chiều hẹn một ông bạn thích CPQ từ HN vào. Tưởng là cùng một người thế là OK hẹn nhau ra quán. Ai dè ổng kia cũng có bạn mới từ HN vào, mình với ổng cũng chưa gặp nhau bao giờ. Thế là không hẹn mà gặp, không muốn mà thành. Ngồi nhậu ông bạn từ HN hỏi tình hình PQ ra sao, chú em cao hứng khoanh tay chỉ: PQ Việt nam giờ chỉ còn có 3 ông này:)) Giật cả mình đánh rơi cái đũa:)) lại nhớ Tào Tháo uống rượu luận anh hùng:)
Rượu tà tà mới dám hỏi trình CPQ các anh em tới đâu, tới đâu. Chú em thì tinh thông lý luận, chó PQ hiện có vài con cũng được coi là đẹp. Anh Hai có vài con đỏ lửa, đã cho ra đời mấy lứa chó con gien màu ổn định. Hỏi đến mình thì chó 2 con gửi nhà anh bạn, đến nó chẳng nhận mình là chủ:) Nói đại một câu cho nó hoàng tráng như thế này:
Từ ngày nuôi chó đến nay, cũng hay để ý rồi soi xét xem phối con đực này với con cái này thì ra con con thế này, thế này...Lâu rồi đi đường gặp cô chân dài nào cũng nghĩ, mình phối cổ nó ra con thế này, thế này. thế này:)):)):))
Thế là 2 ông kia phục lăn, quả thực là tại hạ chưa tính tới:) xứng đáng là đệ nhất anh hào
 
Nghe xong bài hịch của Trần Lâm, Tào Tháo nói: nếu võ của Viên Thiệu cũng giỏi như văn của Trần Lâm thì Ta cũng kinh !!!
Cùng các mưu sĩ thương nghị, Tào Tháo quyết không hàng, chủ động nghênh chiến.
mang 10 vạn quân, dùng mưu lược đánh tan 100 vạn quân Viên Thiệu !
đúng là biết người biết ta trăm trận không thua !
Người đời ai cũng thấy cái gian của Tào Tháo, nhưng không phải ai cũng thấy Tào Tháo cũng là 1 đại anh hùng !

nhìn lại thấy phong trào chó VN muốn mạnh đâu chỉ có số đông là đủ, cần phải có những thủ lĩnh đủ tài mưu lược , không chỉ biết nói mà phải biết làm....như Tào Tháo :D
 
ngờ nghệch nhất truyện là anh gia cát lượng.
gian xảo ,nhất không phải là bác tào tháo mà là lưu bị.

các bác thấy em nói đúng không.
 

trangphuong

Active Member
Tam Quốc.

ngờ nghệch nhất truyện là anh gia cát lượng.
gian xảo ,nhất không phải là bác tào tháo mà là lưu bị.

các bác thấy em nói đúng không.
Nói chuyện Tam Quốc thì gian hùng số một phải kể đến thằng cha Lưu Bị, hồi còn nhỏ đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đọc đến đoạn Lưu Bị ném A Đẩu xuống đất thu lòng Triệu Tử Long đã thấy thằng cha này gian hùng rồi...:(...
Thời nay cũng vậy thấy thằng cha nào dáng hao hao ''Bị'' thì nhất định chó nó ghét..ka..ka..không tin các bác cứ thấy chó cắn là y trang có ''Bị''...


T/B:
Em nói chuyện có Tam Quốc có cả chó đấy bác MinhQuang nhé?
 

Lordrich

Member
Có câu:
Đông phong bất dữ Chu lang tiện
Đồng Tước xuân thâm tỏa Nhị Kiều

Gió đông mà không giúp Chu Du
Thì Tào Tháo đã bắt được hai nàng Kiều

Tức là muốn nói việc thời tiết, thời thế rất ảnh hưởng đến khả năng thành công khi làm việc

Vậy khi nuôi chó bắt chó vào thời gian nào, thời điểm nào các bác cũng phải chú ý đến thời tiết để đảm bảo sức khỏe cho cún
Và tùy vào cơ duyên, duyên may, thời thế cũng mới có thể bắt được những chú chó đẹp

Em nói lung tung không biết có liên quan đến chủ đề của Topic hay không
 

Lordrich

Member
Nói chuyện Tam Quốc thì gian hùng số một phải kể đến thằng cha Lưu Bị, hồi còn nhỏ đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đọc đến đoạn Lưu Bị ném A Đẩu xuống đất thu lòng Triệu Tử Long đã thấy thằng cha này gian hùng rồi...:(...
Gian hùng là Tào Tháo mà bác, vừa "gian" vừa "hùng"
Còn Lưu Bị thì phải là có "Đức" thu phục nhân tâm nhưng không gặp thời
 

trangphuong

Active Member
Tam Quốc.

Gian hùng là Tào Tháo mà bác, vừa "gian" vừa "hùng"
Còn Lưu Bị thì phải là có "Đức" thu phục nhân tâm nhưng không gặp thời
Theo cá nhân mình thì Tào Tháo mới là anh hùng, còn lưu bị là gian hùng, mình trích lại một đoạn,
Đoạn này thuộc hồi 21: Tào Tháo uống rượu luận anh hùng/ Quan Công lừa mưu giết Xa Trụ

Bạn đọc trích đoạn này sẽ hiểu thôi...

... Huyền Đức bấy giờ sợ Tào Tháo nghi mình mưu đồ gì, bèn làm một vườn rau ở sau nhà ngày ngày vun xới tưới tắm, để làm cách che mắt cho Tháo khỏi ngờ. Quan, Trương thấy vậy hỏi rằng: - Anh không lưu tâm đến việc lớn thiên hạ, học làm chi cái việc của kẻ tiểu nhân này? Huyền Đức nói: - Hai em biết đâu ý anh! Hai người từ đó không dám nói gì nữa.

Một hôm Quan Vũ, Trương Phi cùng đi chơi vắng, Huyền Đức đang lom khom tưới rau, bỗng thấy Hứa Chử và Trương Liêu dẫn vài chục người vào vườn, nói rằng: - Thừa tướng sai chúng tôi đến mời sứ quân đến ngay phủ. Huyền Đức giật mình, hỏi: - Việc gì khẩn cấp thế, hai ông? Hứa Chử thưa: - Hai chúng tôi thấy sai thì vâng lệnh đi mời, chớ không được biết việc chi. Huyền Đức theo hai người vào phủ yết kiến Tháo, Tháo cười nói rằng: - Huyền Đức độ này ở nhà làm một việc lớn lao đấy nhỉ. Huyền Đức sợ tái mặt. Tháo cầm tay Huyền Đức dắt vào vườn ở sau nhà, nói rằng: - Huyền Đức học làm vườn, chắc cũng không phải là việc dễ dàng? Huyền Đức bấy giờ mới vững dạ, đáp rằng: - Không có việc gì, làm để tiêu khiển đó thôi. Tháo nói: - Vừa rồi thấy trên cành mai đã có quả xanh, sực nhớ khi trước đi đánh Trương Tú, đi đường không có nước, tướng sĩ khát cào cuống họng. Bấy giờ ta nghĩ được một kế, cầm roi trỏ hão nói rằng: Trước mặt có rừng mơ. Quân sĩ nghe thấy nói đến mơ, ai cũng ứa nước dãi, đỡ được khát nước. Nay có mơ thật, nên hái xuống mà thưởng. Vả lại rượu nấu vừa chín, cho nên mời sứ quân đến tiểu đình uống rượu. Huyền Đức bấy giờ trấn tĩnh lại được, theo đến tiểu đình, đã thấy bày mâm bát, giữa bàn bày một đĩa mơ xanh, một bình rượu nóng. Hai người ngồi đối diện, ăn uống vui vẻ. Lúc rượu ngà ngà say, chợt thấy mây đen mù mịt, cơn mưa to sắp kéo đến. Quân hầu trỏ lên trời bẩm: - Có vòi rồng lấy nước. Tháo và Huyền Đức cùng dựa vào bao lơn ngắm xem, Tháo hỏi: - Sứ quân có biết rồng nó biến hóa thế nào không? Huyền Đức nói: - Tôi chưa được tường. Tháo nói: - Rồng lúc thì to, lúc thì nhỏ, lúc thì bay, lúc thì nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù; lúc nhỏ thì thu hình ẩn bóng; khi bay ra thì liệng trong trời đất; khi ẩn thì lẩn núp ở dưới sóng. Nay đang mùa xuân, rồng gặp thời biến hóa, cũng như là người ta lúc đắc chí, tung hoành trong bốn bể. Rồng ví như anh hùng trong đời. Huyền Đức lâu nay đã đi khắp bốn phương, bao nhiêu anh hùng đời nay, hẳn đã biết cả, xin thử nói cho nghe. Huyền Đức thưa: - Bị này người trần mắt thịt, biết đâu được anh hùng. Tháo nói: - Huyền Đức không nên nhún mình quá! Huyền Đức nói: - Bị nay được nhờ ơn thừa tướng làm quan trong triều, anh hùng trong thiên hạ thực không được biết. Tháo nói: - Đã đành không biết mặt, nhưng cũng có nghe tiếng chứ? Huyền Đức nói: - Viên Thuật ở Hoài Nam, binh lương nhiều, có thể cho là anh hùng được chăng? Tháo cười nói: - Xương khô trong mả, chỉ nay mai là ta bắt được! Huyền Đức lại nói: - Anh Viên Thuật là Viên Thiệu ở Hà Bắc, bốn đời làm tam công, có nhiều đầy tớ cũ; hiện nay như con hổ dữ hùng cứ ở Ký Châu; bộ hạ nhiều tay tài giỏi, có thể cho là anh hùng được chăng? Tháo lại cười nói: - Viên Thiệu ngoài mặt mạnh bạo, trong bụng nhút nhát, thích mưu mẹo mà không quyết đoán, làm việc lớn lại lo đến bản thân, thấy lợi nhỏ thì lại quên mình, không thể gọi là anh hùng được! Huyền Đức lại nói: - Có một người nổi tiếng trong tám kẻ tuấn kiệt, uy danh khắp cả chín châu, là Lưu Cảnh Thăng, có thể cho là anh hùng được chăng? Tháo lại cười: - Lưu Biểu có hư danh nhưng không có thực tài, không phải anh hùng. Huyền Đức lại nói: - Có một người, sức lực đương khỏe, đứng đầu xứ Giang Đông, là Tôn Bá Phù, hẳn là anh hùng? Tháo nói: - Tôn Sách nhờ danh tiếng của bố, không phải anh hùng. Huyền Đức lại nói: - Lưu Quý Ngọc ở Ích Châu có phải là anh hùng không? Tháo nói: - Lưu Chương, tuy là tôn thất, nhưng chỉ là con chó giữ nhà, sao lại gọi là anh hùng được? Huyền Đức lại nói: - Như bọn Trương Tú, Trương Lỗ và Hàn Toại thì thế nào? Tháo vỗ tay cười to: - Lũ tiểu nhân nhung nhúc ấy thì nói làm gì! Huyền Đức nói: - Ngoài những người ấy ra, Bị thực không còn biết ai nữa. Tháo nói: - Anh hùng là người trong bụng có chí lớn, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt cả trời đất kia. Huyền Đức mới hỏi: - Ai có thể xứng đáng được như thế? Tào Tháo lấy tay trỏ vào Huyền Đức, rồi lại trỏ vào mình nói rằng: - Anh hùng thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi. Huyền Đức nghe nói, giật nẩy mình, cái thìa đôi đũa đương cầm ở tay, rơi cả xuống đất. Giữa lúc bấy giờ, cơn mưa u ám, có một tiếng sét thực dữ. Lưu Bị từ từ cúi xuống nhặt đũa và thìa, nói tảng rằng: - Gớm ghê! Tiếng sét dữ quá! Tháo cười hỏi rằng: - Trượng phu cũng sợ sấm à! Huyền Đức nói: - Đức thánh ngày xưa gặp lúc sấm dữ gió to cũng đổi sắc mặt, huống chi là tôi đây sao lại không sợ? Huyền Đức đã che đậy được hết cả mọi việc giật mình đánh rơi cả thìa đũa khi nghe Tháo gọi mình là anh hùng. Tháo thấy thế không ngờ gì Huyền Đức nữa. Đời sau có thơ rằng: Gượng vào hang ổ, tạm nương mình Nói rõ anh hùng sợ thất kinh Mượn tiếng sấm vang ra vẻ sợ Tùy cơ ứng biến thật tài tình!

Giời vừa mưa xong, có hai người tay cầm bảo kiếm, xông vào tận vườn sau, đến thẳng tận trước đình, lính canh ngăn lại không được. Tháo trông ra thì là Quan Vũ và Trương Phi. Nguyên là hai người ra ngoài thành săn bắn vừa về, nghe thấy Huyền Đức bị Trương Liêu, Hứa Chử mời đi, vội vàng chạy ngay đến tướng phủ dò xem việc gì. Thấy nói ở vườn sau sợ có xảy ra điều gì, nên hai người xông thẳng vào. Vào đến nơi thấy Huyền Đức đang ngồi uống rượu với Tào Tháo, hai người bèn cầm gươm đứng hầu. Tháo hỏi: - Hai người đi đâu? Vân Trường thưa: - Chúng tôi nghe Thừa Tướng cùng anh tôi uống rượu, nên chúng tôi lại đây múa gươm để mua vui! Tháo cười, nói rằng: - Đây có phải là "Hội Hồng Môn" đâu mà phải dùng đến Hạng Trang, Hạng Bá? Huyền Đức cùng cười. Tháo sai lấy rượu "để hai Phàn Khoan uống cho tan cơn sợ". Quan, Trương lạy tạ. Một lát tiệc tan, Huyền Đức cáo từ trở về. Vân Trường nói: - Anh làm chúng tôi sợ chết đi được! Huyền Đức thuật lại chuyện đánh rơi đũa. Quan, Trương hỏi: - Thế là ý làm sao? Huyền Đức nói: - Độ này ta chịu khó làm vườn cuốc đất, cốt là để cho Tào Tháo không nghi ta có chí lớn. Ai ngờ nó lại trỏ ngay vào ta mà bảo ta là anh hùng đời nay. Ta nghe nói rụng rời, đánh rơi cả đũa, lại sợ Tào Tháo ngờ, cho nên mượn cớ là sợ sét để che giấu đi. Quan, Trương khen rằng: - Anh thực là cao kiến!
 

Neapolitan

Active Member
Tui cũng đồng ý Lưu Bị là 1 tên văn dốt vũ nát, cũng chẳng xứng làm gian hùng, chỉ giỏi đóng kịch, hở 1 chút là khóc mà thôi . Chỉ được cái là hên và gặp thời mà thôi .

Nếu đem Tam Quốc để luận chó ở VN (qua những gì tui đọc trên VP), thì tui thấy không thể luận được, tại vì chỉ có những nhân vật như Lưu Bị, Đổng Trác, Lữ Bố ... nhưng lại không có Tử Long, Vân Trường, Cát Lượng, Chu Du, Tào Tháo .... thì làm sao mà luận ?????
 
Tui cũng đồng ý Lưu Bị là 1 tên văn dốt vũ nát, cũng chẳng xứng làm gian hùng, chỉ giỏi đóng kịch, hở 1 chút là khóc mà thôi . Chỉ được cái là hên và gặp thời mà thôi .

Nếu đem Tam Quốc để luận chó ở VN (qua những gì tui đọc trên VP), thì tui thấy không thể luận được, tại vì chỉ có những nhân vật như Lưu Bị, Đổng Trác, Lữ Bố ... nhưng lại không có Tử Long, Vân Trường, Cát Lượng, Chu Du, Tào Tháo .... thì làm sao mà luận ?????
:)):)):)) không thể luận được cũng đúng vì thực ra bác đã hiểu gì về làng chó VN đâu !!!
Phải từ từ câu chuyện mới vui chứ bác !
Chuyện làng chó lúc này có khi còn vòng vo rắc rối hơn TAM QUỐC nhiều !
Truyện TAM QUỐC đâu có liên quan gì chuyện làng chó, nhưng nếu lấy TAM QUỐC mà soi sẽ nhìn thấy chuyện làng chó nó rõ nét hơn !:D
cứ từ từ đi đâu mà vội, nói đến nhân vật nào, giai thoại nào ta bàn chuyện đó, .... như vậy lại chẳng hay hơn ngồi cãi vã chuyện chó hay sao ?

Lưu bị chỉ có gian chứ làm gì có hùng, nhưng nói về tài mựơn hắn là số 1, Tào Tháo chỉ giỏi mượn sức người, mượn binh người, mượn trí người, mượn mưu mẹo người...thậm chí mượn đầu người ta làm yên bụng quân,...Nhưng nếu so với tài mượn của Lưu Bị thì Tháo còn thua 1 bậc, vì Lưu bị mượn danh nhà Hán, bởi vậy nếu nói về gian Tào Tháo còn phải kính Lưu Bị 1 ly..:)):))
 

Neapolitan

Active Member
:)):)):)) không thể luận được cũng đúng vì thực ra bác đã hiểu gì về làng chó VN đâu !!!
Phải từ từ câu chuyện mới vui chứ bác !
Chuyện làng chó lúc này có khi còn vòng vo rắc rối hơn TAM QUỐC nhiều !
Truyện TAM QUỐC đâu có liên quan gì chuyện làng chó, nhưng nếu lấy TAM QUỐC mà soi sẽ nhìn thấy chuyện làng chó nó rõ nét hơn !:D
cứ từ từ đi đâu mà vội, nói đến nhân vật nào, giai thoại nào ta bàn chuyện đó, .... như vậy lại chẳng hay hơn ngồi cãi vã chuyện chó hay sao ?

Lưu bị chỉ có gian chứ làm gì có hùng, nhưng nói về tài mựơn hắn là số 1, Tào Tháo chỉ giỏi mượn sức người, mượn binh người, mượn trí người, mượn mưu mẹo người...thậm chí mượn đầu người ta làm yên bụng quân,...Nhưng nếu so với tài mượn của Lưu Bị thì Tháo còn thua 1 bậc, vì Lưu bị mượn danh nhà Hán, bởi vậy nếu nói về gian Tào Tháo còn phải kính Lưu Bị 1 ly..:)):))
Ông nói cũng đúng, tại trên VP tui có thấy ông nào uống rượu luận anh hùng đâu, toàn là im lặng không hà, có lẽ ngoài đời mới thật là chiến trường đẩm máu nhất . :)):)):))
 
Ông nói cũng đúng, tại trên VP tui có thấy ông nào uống rượu luận anh hùng đâu, toàn là im lặng không hà, có lẽ ngoài đời mới thật là chiến trường đẩm máu nhất . :)):)):))
Cái này thì bác Neo nói đúng đó, phải từ từ mới thấy chuyện hay bác ạ.!
trong thời loạn kẻ cao cơ không dại gì...đi lạng quạng ngoài đường...vấp bây giờ là té đó bác ...!:D
cái gì biết thì mình bàn, cái gì không biết thì mình...nghe thiên hạ bàn..!cũng vui mà :D
 
Nói chuyện Tam Quốc thì gian hùng số một phải kể đến thằng cha Lưu Bị, hồi còn nhỏ đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đọc đến đoạn Lưu Bị ném A Đẩu xuống đất thu lòng Triệu Tử Long đã thấy thằng cha này gian hùng rồi...:(...
Thời nay cũng vậy thấy thằng cha nào dáng hao hao ''Bị'' thì nhất định chó nó ghét..ka..ka..không tin các bác cứ thấy chó cắn là y trang có ''Bị''...


T/B:
Em nói chuyện có Tam Quốc có cả chó đấy bác MinhQuang nhé?
thằng cha lưu bị ném đứa con để lấy lòng binh sĩ,cái này gọi là không bằng loài cầm thú.
Trương Phi thì không nói Nhưng Quan Công,Gia cát lượng đều là nhân vật kiệt xuất Nhưng đều phải làm tay sai cho lưu bị.
Truyện Này Lưu bị là gian manh nhất.
giỏi nhất là tào tháo Vì dân ta có câu "Chạy Như tào tháo đuổi", ông này mà đuổi thì.. ai cũng phải chạy té khói.
 

AQ1001

Member
Ối mấy bác này chả thấy luận chuyện chó gì cả lại đi luận Tào Tháo với Lưu Bị :).
Lại nói chuyện 3 tay hội CPQ ngồi uống rượu luận anh hùng. Chú em mới kế chuyện thế này:
Nhà em có con PQ mà các bác biết rồi đấy, dáng đẹp, chân dài, xoáy cân, màu tươi như ngói. Con đó cũng cho ra được 1 lứa chó con cũng vào loại khá. Nói chung là được, mỗi tội em nuôi ở nhà phố và thấy sao nó ngu quá trời. Khỏi cần kể ra đây cái sự ngu của nó cho nó bẩn cái bàn nhậu của mấy anh em ta. Chỉ cần nói thế này "Nó đúng là ngu như chó, chắc vẫn vậy có ngày nóng mắt em cho nó lên bàn nhậu mất".
Có ông bạn dưới Nhà Bè ruộng vườn rộng rãi lên chơi thấy vậy bèn nhận nó về nuôi hộ. Ổng bắt chó đi mà em thấy nhẹ cả người, trong bụng mong rằng không bao giờ gặp lại nó nữa, mà ngoài mặt không dám thể hiện sợ ổng bạn biết ổng đổi ý thì die:). Về nhà ổng một thời gian thì nó lại khôn ra, biết coi nhà, săn chuột... túm lại làm được tất cả những gì thuộc về chức năng của một con chó. Thấy vậy em lại xin ông bạn đón nó về. Vậy theo ý các huynh nó là sao?
Nghe hỏi vậy AQ và anh Hai Đen đưa mắt đá nhau, quăng chén làm hiệu cùng đồng thanh hô:
- Chú khôn tại chủ, tại chú......hớ hớ:)):)):))
Chú em nghệt mặt, lúc sau nghe răng cười, tay vơ cái cốc kêu Dzoooooooooooo!
Chờ một lúc cho mọi người dứt cơn đau bụng. Lão AQ lại hỏi một câu cắc cớ:
- Vậy từ ngày chuyển về nhà chú đến nay, con đó nó đã ngu lại chưa?:))
- Oh no...cut te rồi, cut te rồi. Đệ cũng khôn rồi:)):)):))
Muốn biết câu chuyện SG Phú Quốc luận anh hùng đến đâu, xem hồi sau sẽ rõ.
 
@ Trang Phương: cảm ơn bạn đã trích dùm đoạn này, đây là 1 trong những đoạn tôi cho là hay trong TAM QUỐC, bởi ở đoạn này Tào Tháo luận Anh hùng !
Anh hùng là người trong lòng phải có chí lớn, bụng phải có mưu cao,có tài bao trùm cả vũ trụ, có trí nuốt cả trời đất, vậy mới là anh hùng !

Trương Phi, Vân Trường dù là tướng tài, nhưng cũng chỉ là những kẻ võ phu, không nhìn ra Lưu Bị cũng không đáng trách, kẻ đáng trách là anh chàng Ngoạ Long tiên sinh kia kìa ! là người có tài bao trùm cả vũ trụ, là kẻ có trí nuốt cả trời đất, vậy mà nhắm mắt đi thờ 1 kẻ bất tài mà chỉ giỏi giả nhân giả nghĩa như Lưu Bị, thật là đáng trách..!!! Thuỷ kính tiên sinh ngẩng mặt lên trời cười mà nói: Khổng Minh gặp chủ mà không gặp thời ! thâm thuý...thâm thuý thay! Gặp chủ ở đây không phải nói Lưu Bị là kẻ đủ tài, mà là kẻ hơn Tào Tháo ở tài mượn, mượn danh nhà Hán!!!

Ngày nay CLB chó mọc lên như nấm sau mưa !
Bạn có dám chắc mình không lầm như anh chàng Ngoạ Long kia ???
 

Neapolitan

Active Member
Cái này thì bác Neo nói đúng đó, phải từ từ mới thấy chuyện hay bác ạ.!
trong thời loạn kẻ cao cơ không dại gì...đi lạng quạng ngoài đường...vấp bây giờ là té đó bác ...!:D
cái gì biết thì mình bàn, cái gì không biết thì mình...nghe thiên hạ bàn..!cũng vui mà :D
Nhiều khi thấy chuyện bất bình thì phải ra tay, đâu thể do dự suy nghi nhiều . Tui thich Vân Trường nói câu: "Ta đi đại lộ thì không về bằng tiểu lộ" (đại khái như vậy), sau này có chết cũng không hèn .

Có nhiều người nói Vân Trường là quân tử .... dại, tính ra cũng có phần đúng, nhưng đó là cái dại đáng nễ .
 

Neapolitan

Active Member
@ Trang Phương: cảm ơn bạn đã trích dùm đoạn này, đây là 1 trong những đoạn tôi cho là hay trong TAM QUỐC, bởi ở đoạn này Tào Tháo luận Anh hùng !
Anh hùng là người trong lòng phải có chí lớn, bụng phải có mưu cao,có tài bao trùm cả vũ trụ, có trí nuốt cả trời đất, vậy mới là anh hùng !

Trương Phi, Vân Trường dù là tướng tài, nhưng cũng chỉ là những kẻ võ phu, không nhìn ra Lưu Bị cũng không đáng trách, kẻ đáng trách là anh chàng Ngoạ Long tiên sinh kia kìa ! là người có tài bao trùm cả vũ trụ, là kẻ có trí nuốt cả trời đất, vậy mà nhắm mắt đi thờ 1 kẻ bất tài mà chỉ giỏi giả nhân giả nghĩa như Lưu Bị, thật là đáng trách..!!! Thuỷ kính tiên sinh ngẩng mặt lên trời cười mà nói: Khổng Minh gặp chủ mà không gặp thời ! thâm thuý...thâm thuý thay! Gặp chủ ở đây không phải nói Lưu Bị là kẻ đủ tài, mà là kẻ hơn Tào Tháo ở tài mượn, mượn danh nhà Hán!!!

Ngày nay CLB chó mọc lên như nấm sau mưa !
Bạn có dám chắc mình không lầm như anh chàng Ngoạ Long kia ???
Tính tình của Lưu Bi có thể nói là do blooline của nhà Hán, từ Lưu Bang mà ra . Phải tìm coi gia phả Lưu Bang đã phối với bà ái phi nào để có hậu duệ Lưu Bị .:))

Còn Không Minh thì tin vào ý trời, cũng như Trương Lương mà thôi .
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top