Thư xin lỗi.
Một tháng trôi qua, mình xin nói với các bạn về sự thật làm mình rất đau khổ.
Pumpkin của mình đã mất một tháng nay rồi.
Như các bạn biết, đi lấy chồng, mình mang Lucky theo. Pumpkin ở nhà vì thực chất con không phải của mình, con là của thằng bé cháu mình- 15 tuổi.
Nhà gần, nên hầu như ngày nào mình cũng về với con. Pumpkin nhớ mình lắm, con uốn éo thân thể mềm mại ở chấn song cửa sổ, chỉ nghe tiếng mình nói dù 1 từ thôi là ở đâu con cũng lao ra để tìm mẹ.
Pumpkin rất có cá tính. Nhìn thấy con, mình có thói quen ghì chặt con vào ngực và hôn tới tấp lên bộ lông mềm mượt hoàn hảo của nó. Bình thường nó rất hay đùa cắn, nhưng từ khi mẹ đi vắng nhà, mỗi lần mẹ về hình như là niềm vui của nó. Nó quẩn quanh mình, để yên cho mình ôm, hôn, bế bồng… mà không hề cắn. Bình thường niềm yêu thích của nó là cắn mình, cắn đau lắm, những vết răng sâu hoắm chảy máu. Nhưng mình biết đó là việc nó thích, nên mình chẳng bao giờ cản nó cả.
Đúng hôm mình định sang tìm Pumpkin để bế con đi thiến, thì thằng cháu mình thông báo là con mất rồi, mất đêm hôm trước.
Bình thường, Pumpkin không bao giờ ra đường. Nó là thể loại chỉ anh hùng dọa dẫm mọi người ở nhà, còn ra đường là chết nhát, nên nó sợ ngoài đường lắm.
Nhưng nó cũng đã lớn, và theo tiếng gọi của mấy em mèo cái, nó bỏ đi…
Mình lao về nhà ngay và đi lùng sục khắp các ngõ ngách quanh khu nhà mình ở, giữa trưa đi gào ầm Pumpkin ơi Pumpkin ơi, làm thiên hạ cứ tưởng mình điên. Mình lộn lại cơ quan, in hàng chục tờ thông báo mất mèo dán khắp các cột điện, các bức tường gần nhà mình.
Đêm đó mình vật vã không khóc nổi, vậy là 2 vợ chồng lại lấy xe phi về nhà. Trời mưa nên chủ quan không đội mũ bảo hiểm, bị 2 anh cơ động bắt. Phải xuống nước xin xỏ họ đủ điều, chán chê họ cũng cho đi. Đặc biệt sau khi nói đi tìm mèo, họ nhìn mình rất lạ, kiểu như mình bị dở hơi…. Mình lao về, lại đi khắp các ngõ ngách lùng sục Pumpkin, khản cả cổ.
Mình mất hết niềm tin, có người nói, có những con mèo đi cả tháng rồi về… Chuyện đó khó với Pumpkin lắm, vì bản thân con sinh ra đã được chăm bẵm, có bao giờ ăn hạt Whiskas nào bị ỉu đâu, chưa tính đến chuyện lang thang ngoài đường..
Cháu mình nhớ mèo khóc suốt. Mình không khóc, chỉ ứa nước mắt mỗi khi thấy những gì liên quan đến con, là đồ chơi của con.. Cái khe giường con hay thò chân lên mỗi khi mình nằm đó; con cá bằng sợi đay để con cào chân; “con chuột nhún nhín” đồ chơi riêng của con nằm lăn lóc trong xó…
Thỉnh thoảng, mở một số folder trong máy tính, lại thấy ảnh của con ở đó.
Khổ nhất là đi Off, có ai hỏi về Pumpkin, như Hằng Zin này, như bé Hà My… là thấy ngượng, thấy khổ ơi là khổ…
Kể cả thư riêng, chị Phù Dung cũng nhắc đến Pumpkin, thấy ngượng không dám trả lời chị..
Đêm qua mơ thấy con về, sạch sẽ như khi vừa được tắm xong, bộ lông mượt mà dụi vào tay mẹ, mà thương, mà nhớ con quá chừng..
Vài lời chia sẻ cùng các bạn, cho mình xin lỗi vì mình- mang tiếng là người yêu mèo, chăm sóc mèo tốt- mà cuối cùng là 1 đứa vô tích sự và đáng khinh rẻ như thế đấy. Mình viết bài này để các bạn biết, mình rất cảm ơn sự cảm thông của các bạn, và chỉ cần có như vậy.
Một tháng trôi qua, mình xin nói với các bạn về sự thật làm mình rất đau khổ.
Pumpkin của mình đã mất một tháng nay rồi.
Như các bạn biết, đi lấy chồng, mình mang Lucky theo. Pumpkin ở nhà vì thực chất con không phải của mình, con là của thằng bé cháu mình- 15 tuổi.
Nhà gần, nên hầu như ngày nào mình cũng về với con. Pumpkin nhớ mình lắm, con uốn éo thân thể mềm mại ở chấn song cửa sổ, chỉ nghe tiếng mình nói dù 1 từ thôi là ở đâu con cũng lao ra để tìm mẹ.
Pumpkin rất có cá tính. Nhìn thấy con, mình có thói quen ghì chặt con vào ngực và hôn tới tấp lên bộ lông mềm mượt hoàn hảo của nó. Bình thường nó rất hay đùa cắn, nhưng từ khi mẹ đi vắng nhà, mỗi lần mẹ về hình như là niềm vui của nó. Nó quẩn quanh mình, để yên cho mình ôm, hôn, bế bồng… mà không hề cắn. Bình thường niềm yêu thích của nó là cắn mình, cắn đau lắm, những vết răng sâu hoắm chảy máu. Nhưng mình biết đó là việc nó thích, nên mình chẳng bao giờ cản nó cả.
Đúng hôm mình định sang tìm Pumpkin để bế con đi thiến, thì thằng cháu mình thông báo là con mất rồi, mất đêm hôm trước.
Bình thường, Pumpkin không bao giờ ra đường. Nó là thể loại chỉ anh hùng dọa dẫm mọi người ở nhà, còn ra đường là chết nhát, nên nó sợ ngoài đường lắm.
Nhưng nó cũng đã lớn, và theo tiếng gọi của mấy em mèo cái, nó bỏ đi…
Mình lao về nhà ngay và đi lùng sục khắp các ngõ ngách quanh khu nhà mình ở, giữa trưa đi gào ầm Pumpkin ơi Pumpkin ơi, làm thiên hạ cứ tưởng mình điên. Mình lộn lại cơ quan, in hàng chục tờ thông báo mất mèo dán khắp các cột điện, các bức tường gần nhà mình.
Đêm đó mình vật vã không khóc nổi, vậy là 2 vợ chồng lại lấy xe phi về nhà. Trời mưa nên chủ quan không đội mũ bảo hiểm, bị 2 anh cơ động bắt. Phải xuống nước xin xỏ họ đủ điều, chán chê họ cũng cho đi. Đặc biệt sau khi nói đi tìm mèo, họ nhìn mình rất lạ, kiểu như mình bị dở hơi…. Mình lao về, lại đi khắp các ngõ ngách lùng sục Pumpkin, khản cả cổ.
Mình mất hết niềm tin, có người nói, có những con mèo đi cả tháng rồi về… Chuyện đó khó với Pumpkin lắm, vì bản thân con sinh ra đã được chăm bẵm, có bao giờ ăn hạt Whiskas nào bị ỉu đâu, chưa tính đến chuyện lang thang ngoài đường..
Cháu mình nhớ mèo khóc suốt. Mình không khóc, chỉ ứa nước mắt mỗi khi thấy những gì liên quan đến con, là đồ chơi của con.. Cái khe giường con hay thò chân lên mỗi khi mình nằm đó; con cá bằng sợi đay để con cào chân; “con chuột nhún nhín” đồ chơi riêng của con nằm lăn lóc trong xó…
Thỉnh thoảng, mở một số folder trong máy tính, lại thấy ảnh của con ở đó.
Khổ nhất là đi Off, có ai hỏi về Pumpkin, như Hằng Zin này, như bé Hà My… là thấy ngượng, thấy khổ ơi là khổ…
Kể cả thư riêng, chị Phù Dung cũng nhắc đến Pumpkin, thấy ngượng không dám trả lời chị..
Đêm qua mơ thấy con về, sạch sẽ như khi vừa được tắm xong, bộ lông mượt mà dụi vào tay mẹ, mà thương, mà nhớ con quá chừng..
Vài lời chia sẻ cùng các bạn, cho mình xin lỗi vì mình- mang tiếng là người yêu mèo, chăm sóc mèo tốt- mà cuối cùng là 1 đứa vô tích sự và đáng khinh rẻ như thế đấy. Mình viết bài này để các bạn biết, mình rất cảm ơn sự cảm thông của các bạn, và chỉ cần có như vậy.