• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Nhật ký 10 ngày của cậu bé 19 tuổi bị bệnh tim...

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Tình cờ đọc được... Đau đớn, thương lắm, chẳng biết đến bao giờ giọt sức sống ấy vụt tắt...

Dưới đây là một số entry Minh đã viết trong những ngày còn tỉnh táo bằng chút sức lực còn lại và cả một số bài viết của mẹ Minh.. Thật sự rất cảm động và cũng rất đáng khâm phục.

Mong bạn Minh sẽ gặp được điều tốt lành ở nơi xa!
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Còn được ở bên mẹ 10 ngày...


Nhật ký 10 ngày con còn được ở bên mẹ và mọi người

Con không hiểu được tại sao cuối cùng con lại tìm đến blog. Nhưng có lẽ như mẹ nói, đến khi mà con người ta phải ra đi, đều cần đến một sự an ủi cho tâm hồn.

Con và mẹ sẽ cùng viết. 10 ngày cuối cùng của con trên cõi đời này. 10 ngày để con nói cho mẹ, cho mọi người có thể hiểu.

Ngày đầu tiên 4h30' - Con

Hôm nay là cả một ngày nóng nực. Đang là buổi chiều, con nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ. Và con lại nghe thấy nhói lên trong tim.

19 năm trước, con được ba mẹ sinh ra trên đời, với bao niềm hy vọng cho tương lai. Con tin tưởng rằng trong cả 19 năm con không làm ba mẹ thất vọng.19 năm cố gắng của con để luôn nằm trong những người đứng đầu lớp.

Nhưng 18 năm con và mẹ sống mà không có bố, và mẹ trở thành người quan trọng nhất với cuộc đời con. Nhưng con đã phải làm mẹ thất vọng ở cái tuổi trưởng thành nhất từ khi con sinh ra này. Con đã giấu mẹ về một căn bệnh con đã theo con từ khi con biết nhận thức. Nhưng mẹ đã dạy, con của mẹ thì phải cứng rắn, phải mạnh mẽ, và dù lúc đó chỉ là một thằng nhóc 10 tuổi, con luôn tâm niệm về điều mẹ dạy.

Và khi con biết đâu là tim, thì con biết là từ bé, cái nhói đau bên lồng ngực trái là gì. Lỗi lầm mà con cảm thấy lớn nhất là con đã giấu mẹ. Những lúc trái tim con thắt chặt, con trốn chạy, giấu hết thảy mọi người. Con khóc mà, xấu hổ lắm, con không muốn ai biết ''một đấng nam nhi'' mà nhỏ nước mắt.

Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến. Con gục ngã trước mặt mọi người lần đầu tiên trong lớp học giờ Sử. Con đã không kịp chạy ra ngoài như mọi khi. Nó đến quá nhanh. Nhanh đến nỗi con chỉ kịp nhận ra là nó đã đến. Mẹ hình như đã vội vã lắm đúng không, đến ngay nơi con nằm cấp cứu. Rồi con cũng biết là mẹ đã òa lên khóc nức nở ngay tại phòng cấp cứu sau khi nghe bác sĩ nói về con, về bệnh tình của con.

Một tuần. Con cũng được về nhà. Con biết là mẹ cũng đã biết. Quá muộn - đó là thực tế. Nhưng mẹ của con không bỏ cuộc bao giờ. Mẹ cứng rắn, mẹ không bao giờ ngừng đấu tranh, đấy là điều con biết từ khi mẹ là trụ cột trong gia đình chỉ có hai người.

Viện Tim Mạch Hà Nội, Bạch Mai, 108, Việt Pháp... mẹ đưa con đến tất cả những nơi có thể đến. Đã có những lúc hy vọng lóe lên. Con nhìn thấy tia hy vọng rực sáng trong đôi mắt mẹ lúc ấy. Và có thể nó sẽ không bao giờ vụt tắt. Nhưng sự thực phũ phàng không bao giờ có thể trốn chạy được...Và con biết giờ, với con và mẹ, chỉ còn 10 ngày cuối cùng. Con cũng cảm nhận thấy thời điểm con sẽ ra đi. Chúa mách bảo chăng. Một tiếng nói vọng từ sâu trong trái tim gần như đã quá rệu rã, mách cho con rằng con sẽ chia tay tất cả trong 10 ngày chẵn tròn nữa thôi...
Tạm dừng

Ngày đầu tiên 5h30' - Mẹ - Con của mẹ!

Hôm nay là ngày đầu tiên trong 10 ngày. Con dũng cảm mở tâm hồn mình để chia sẻ cho mọi người trong một thế giới lớn. Con mong là nó sẽ gửi một cái gì đó cho tất cả, phải không! Mẹ ủng hộ.

Nhìn con, mệt nhọc, gõ từng chữ bên chiếc máy tính xách tay mẹ mượn cơ quan để cho con hoàn thành tâm nguyện, trái tim mẹ cũng như thắt lại. Một entry dài, giờ đây cũng như quá sức với con. Mẹ chỉ ngắm nhìn con trai mẹ bên bàn phím. Con không giấu được mẹ đâu. Trái tim kia đang hành hạ con ngay cả những ngày cuối này phải không.

Mẹ đang nhớ lại về một cậu con trai vừa ngố vừa ngoan của mẹ. Ấy thế mà nó dũng cảm ghê, nó giấu mẹ yêu này căn bệnh này đã 9 năm. Mẹ trách sao được con. Mẹ biết thế mới xứng đáng là con của mẹ chứ.

Mẹ nhớ hồi xưa, mẹ ngồi yên lặng mỗi tối trước khi đi ngủ để lắng nghe con trai của mẹ kể về những chuyến phiêu lưu dài tập của con trong những giấc mơ. Mẹ chưa thấy ai mơ nhiều như con, và nó như là một niềm vui riêng và đặc biệt. Tất cả những gì con trai mẹ trải qua mỗi ngày, từng người, từng sự việc, đều được con trai mẹ ghép nối hoàn hảo trong một bức tranh mới lạ. Mẹ nhớ là mẹ từng bảo con, trí tưởng tượng thế này, mai sau con mẹ sẽ trở thành một thiên tài.

Nhưng giờ, con nằm đây. Từng hơi thở khó nhọc. Mẹ không dám phủ nhận sự khô héo dần sự sống tăng thêm rõ rệt trên khuôn mặt dễ thương của con ngày nào. 30 phút con phải gồng mình để hoàn thành bài nhật ký đầu tiên, là cả một sự đấu tranh ghê gớm. Và không phải chỉ bây giờ. Suốt 2 tháng kể từ ngày nó chuyển hẳn sang giai đoạn cuối cùng này. Con đã chống chọi anh dũng. Mẹ tự hào về con, con trai của mẹ!
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Ngày thứ chín...


Ngày thứ 9 - Con

Con tỉnh dậy từ lúc 5h. Lại một cơn đau kéo con ra khỏi giấc mơ, tỉnh lại về với thực tại.

Để con kể mẹ nghe, tối qua con đã mơ: Con được mặc áo xanh tình nguyện, được lên trên vùng Hà Giang giống như anh Long. Con thấy mình khỏe mạnh, được thử vác những chiếc gùi sắn chạy thi cùng các bạn trên lưng đồi xanh. Con cười vui lắm, nhưng không bật ra thành tiếng được. Ngay cả lúc con thấy mình là một anh sinh viên dạy một lũ trẻ ngô nghê. Nhưng có lẽ con không thực hiện được ước mơ này nữa rồi, mẹ nhỉ. ''Có lẽ với con, mãi chỉ là những chuyến phiêu lưu trong mơ''.

Con đã đọc được những lời an ủi đầu tiên mẹ à. Xúc động quá. Con cũng đã biết rằng tình thương là không có giới hạn về khoảng cách. Mới chỉ có bốn người bạn nhưng con biết đó là những người bạn chân thành.

Thành từng nói rằng trong thế giới ảo này, mọi sự tin tưởng dường như khó khăn. Mọi câu chuyện đều là hư cấu. Và chăng nữa, sự lãnh cảm của một thế hệ mới. Nhưng con đã phản đối. Con biết xúc cảm đi từ trái tim. Con không biết đến khi con ra đi, bao nhiêu người có thể đọc được những dòng suy nghĩ của con. Nhưng con vẫn hãnh diện. Hãnh diện vì sự chia sẻ và được chia sẻ.

Mẹ đang tiếp mấy bác sĩ phải không? Tối qua, cũng như bao tối khác, chắc mẹ lại gần như mất ngủ, phải không? Mẹ tuyệt quá, mẹ của con. Những dòng cuối này, con phải nhờ Thành đánh hộ rồi. Cơn đau lại đến. Nhưng con vẫn phải kết thúc những dòng đầu tiên của ngày thứ 9 này. Một ngày vui vẻ, mẹ nha!

Nửa đêm (Mẹ)

Cơn đau ác nghiệt lại đến với đứa con trai của mẹ. Ôm con vào lòng, mẹ không biết phải làm sao! Mẹ đã ước bao lần để thân già này ra đi thay con. Nhưng ông trời oan nghiệt cứ bắt người ra đi phải là con.

Con biết không! Hôm nay trời đẹp lắm! Trăng, không tròn trịa nhưng cũng sáng. Một dải mây vắt ngang. Sao nữa con à. Mẹ biết con trai mẹ rất thích ngắm sao. Thì chính con đã dạy mẹ đâu là sao Bắc Đẩu - chòm sao dẫn đường. Rồi cả chòm sao gì hình cái gáo, chòm Thập Tự, nhiều lắm. Nhờ lại lúc con hào hứng kể, niềm vui sướng hân hoan. Con có ước mơ được bay lên bầu trời xanh một lần, được giang cành bay như một chú chim. Nhưng giờ dù muốn, con trai mẹ cũng không thực hiện được nữa rồi.

Minh à, tối nay dì và bác lại đến thăm con. Tất cả chỉ lặng im ngắm nhìn con thiếp đi trên giường. Con đang chìm vào cơn mê. Bác nói rằng tất cả sẽ để chín ngày này sẽ là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời con. Mẹ biết là con sẽ cảm nhận khó lắm, vì giác quan đều như mờ dần đi rồi! Nhưng mẹ biết con của mẹ sẽ cảm nhận bằng trái tim.

Hãy ngon giấc con nhé. Hãy vẫn giữ những giấc mơ đẹp. Đã có một người bạn đọc những tâm sự của con. Yên tâm con à, mọi người sẽ kịp hiểu!

Viết cho chú nhóc - một bệnh nhân ''gan lì'' của bác

Gửi mọi người!

Là một bác sĩ tim mạch, bù đầu với công việc, nhưng bác sẵn sàng chia sẻ với một chú nhóc rất đặc biệt trên blog, thế giới mạng này. Bác thì không nói giỏi, nhưng ít nhất cũng từng thử làm văn. Tuy nhiên nó chẳng ăn nhập gì ở đây. Đơn giản, ngay trên blog của cháu và mẹ, bác chỉ muốn chia sẻ đôi dòng suy nghĩ.

Cháu biết không! Đã 35 năm trời là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, đây là lần đầu tiên bác gặp một bệnh nhân đặc biệt như cháu. Thứ nhất, vì tuổi đời cháu còn quá nhỏ. Tất cả còn đang ở độ xuân phơi phới, một tương lai sẵn sàng đang chờ đón cháu. Thế nhưng tất cả đã đóng khép lại. Bác bất ngờ khi xem bệnh án, căn bệnh mà có lẽ hiếm khi dành cho lứa tuổi của cháu và lại ở giai đoạn không thể làm gì được nữa.

Nhưng cái mà mọi người ấn tượng, đó là một chú nhóc dũng cảm, cháu biết không! Ai vào đến khoa Tim mạch, thì cầm chắc ở miệng câu Tử làm đầu. Ai cũng có những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng hình như kể từ ngày bác gặp cháu, chưa một lần cháu thốt ra một câu mang tính chán nản. Lại còn pha trò cười nữa chứ. Lạc quan lắm đấy chú nhóc à!

Và cái cuối cùng, cháu là một con người cương nghị. Cháu đã tự quyết định lấy con đường mình đi. Bác thấy cảm phục cả niềm tin mãnh liệt của cháu. Cháu nói rằng cháu tin còn tiếp một thế giới nữa. Và khi cháu được tái sinh, một cuộc sống mới sẽ trao cho cháu đúng như những gì mà cháu đã làm kiếp trước. Cháu tin là ở đâu thì cũng có thể cầu nguyện và bảo vệ người mẹ của mình.

Hãy cứ tin, và mỉm cười, cho đến tận ngày ra đi, cháu nhé!

Một giấc mơ hạnh phúc

Mẹ của con! Vui sướng lắm mẹ biết không, khi con nhận được bao lời hỏi thăm, an ủi, động viên. Nhưng hạnh phúc hơn vì chiều nay, trong cơn mơ chập chờn, con đã gặp một người.

Bố đấy! Người bố mà trước đây con chỉ biết mặt qua ảnh, người bố mà con không kịp cảm nhận hơi ấm của vòng tay xiết chặt. Nhưng trong mơ, con đã gặp bố. Đúng là bố, mẹ à, con nhận ra bằng tình cảm của một người con. Bố giống như trong bức ảnh đen trắng mà mẹ còn giữ trong ngày chụp con đầy tháng tuổi.

Đầu tiên là con thấy mình trên một cánh đồng, xanh ngát và lộng gió. Một dòng sông chảy ngang. Nhưng rồi con nhận ra hình ảnh lạ mà quen lắm. Bố đấy! Trong bộ quần áo xanh của công nhân, bố vẫy gọi. Mẹ biết không, con không tin vào mắt mình. Bố trong hình dung của con không khác. Nhưng con không rắn rỏi được như bố đâu. Mà mẹ nói con giống bố, con thấy chả đúng gì cả. Bố cao, chững chạc, mũi cao, con chỉ thấy giống bố ở đôi mắt thôi.

Thế giới trong mơ của con đẹp nhưng im lặng. Nhưng con cảm giác tiếng bố gọi con. Bố muốn con bước sang bờ bên kia, để được kẹp chặt mình trong vòng tay của bố. Nhưng tự nhiên con sợ. Con cảm giác như sẽ vào hẳn một thế giới khác. Không! Hiện tại con đang có những người bạn mới. Hãy chờ con, bố nhé! Con phải đấu tranh tiếp, cho đến ngày cuối cùng. Con biết sức khỏe mình đã đến mức nào. Nhưng con phải cố gắng, vì hy vọng của bao người, phải không, ba mẹ yêu quý của con.

Hãy gửi cho Minh những kỉ niệm làm bạn hạnh phúc!


Mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều cũng có những kỉ niệm đẹp đẽ.Nó đi cùng ta suốt cuộc đời.Là một người bạn thân của Minh, mình biết Minh thích lắng nghe và chia se.Blog này ko những là nơi để mọi người gửi gắm sự chia sẻ, mà hãy là nơi để mọi người cùng cất vang tiếng cười của vui vẻ,lạc quan , yêu đời...

Hãy bắt đầu góp những kỉ niệm tuyệt vời cho Minh và mẹ nghe nhé! Cám ơn các bạn!
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Ngày thứ tám...


Ngày thứ 8 - Tỉnh dậy đi, con trai của mẹ

Minh ơi! Mẹ không biết phải làm gì cho con lúc này đây! Con nói rằng mẹ hãy chia sẻ mọi này cho mọi người. Nhưng mẹ run quá, con mẹ sáng nay làm sao đấy.

5h30 sáng, mẹ định đánh thức con dậy. Chẳng phải tối qua, con dặn mẹ và Thành sẽ đánh thức con dậy, đưa con lên tầng thượng để cảm thấy, để hứng lấy những vầng dương đầu tiên của Mặt trời. Mẹ lay nhưng con không dậy. Rồi bất ngờ, mẹ thấy được đôi bàn tay con nắm lấy tay mẹ. Một cái xiết đã yếu hơn nhiều ngày xưa rồi đấy. Con vẫn nhoẻn miệng cười, và ''Chào buổi sáng''. Chắc tối qua con lại có giấc mơ đẹp phải không.

Minh à, con đang hạnh phúc thật sự, cả mẹ nữa, khi nhận được những lời chia sẻ chân tình nhất từ mọi nơi, không chỉ trên nước Việt Nam mình, mà là cả nhịp đập của cả những người Việt Nam xa xứ. ''Con của mẹ thành tấm gương rồi đấy'' - mẹ nói câu đấy với con, và con gạt phắt đi: ''Con chỉ muốn mọi người hiểu và trân trọng hơn những phút giây cuộc sống. Nỗi đau này không phải chi có mình con, bao nhiêu người khác cũng phải gánh chịu, nhưng con đã hạnh phúc hơn vì còn rất nhiều những người bạn chia sẻ''.

Mẹ nhìn con! Con trưởng thành nhiều quá, Minh à!

Đột ngột, mẹ thấy con trai mẹ sụp xuống. Hơi thở đứt đoạn. Mạch con đã không nghe thấy được nữa rồi. Mẹ không tin là giây phút ấy đã đến.

Giờ, con nằm đó bên máy thở, vẫn mê đi. Hiện hữu trên khuôn mặt con phải chăng là sự chịu đựng nỗi đau kia đến nghẹt thở. Mẹ không trách con đã giấu mẹ, mẹ biết là con có cách lựa chọn của riêng mình. Minh ơi, phải tỉnh lại nhanh con nhé. Bây giờ mới chỉ là ngày thứ 8 đếm ngược mà, con trai. Con có những lời chia sẻ vẫn gửi đến mỗi phút.

Mà Minh ơi, con biết không, Ngọc đã về nước, đã đang cầm tay con đấy. Cô em gái kết nghĩa của con muốn ở bên con những giây phút cuối này. Mẹ biết con quý Ngọc như một cô em gái ruột, hai đứa đã chia sẻ cho nhau nhiều phải không! Thế mà nỗi đau này con chưa kịp tâm sự một lời nào với em con đâu nhé. Hãy tỉnh lại, để nói với em con một câu, con nhé!

Thông điệp tới mọi người

Gửi tới tất cả mọi người bạn của Minh!

Đầu tiên là sự thông báo về tình hình của Minh. Có lẽ Chúa sẽ không bao giờ nói rằng ngày hôm nay con phải ra đi, hay ngày mai, hay còn lâu nữa. Nhưng dường như Chúa có thể phải ''nhẫn tâm'' chỉ cho mọi người về ngày đấy của Minh.

Không một tín hiệu hồi âm từ Minh. Cậu vẫn nằm, yên lặng và nhẹ nhàng trên chiếc giường của mình. Trên khuôn mặt Minh, mình thấy không còn vẻ mệt mỏi của sự chịu đựng nữa. Có thể lại một giấc mơ đẹp nữa chăng, hay là giấc mơ cuối cùng. Thực sự, mình cũng bối rối, vì cả hy vọng mà mọi người đang hướng tới, nhưng cả sự thật đang hiện ra trước mắt mình. Nhịp tim của Minh đã xuống thấp quá. Mong manh. Nhưng không, ý chí của gần 3 ngày, được kết bạn mới với hàng trăm người bạn. Dù cho có giới hạn 300, nhưng mình nghĩ, có hàng trăm, hàng nghìn người muốn làm bạn với cậu, Minh à. Hãnh diện vì là một người bạn của cậu, được ở bên cậu lúc này.

Và ngày hôm nay, hôm qua, Minh và mẹ đều nhận được những lời yêu cầu có thể đến thăm Minh và mẹ những giờ phút cuối này. Nhưng có thể phải nói lời xin lỗi với tất cả. Hôm qua, mình nhận được một câu hỏi: ''Rằng tất cả liệu có phải một trò đùa.'' Không ai có thể bó buộc suy nghĩ của mọi người. Tất cả đều có quyền nói cái mình suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn muốn nói tới người bạn đó, hay tất cả, các bạn hãy tin là ngày hôm nay những câu chuyện cổ tích không phải không có quyền xuất hiện.

Minh đang ở tại mái nhà yêu dấu của mình, nơi nuôi cậu 19 năm qua. Một ý nguyện mà Minh muốn, đó đơn giản là, chỉ cần ra đi bên cạnh những người thân yêu nhất. Không phải Minh từ chối những lời đề nghị. Nhưng cậu đã nói: ''Mình cũng chỉ là hạt cát bé nhỏ. Những suy nghĩ của mình có thể chỉ là một phần nhỏ. Mình may mắn vì đã có sự kết nối với cộng đồng, hơn những con người khác đang âm thầm chịu đựng. Thông qua blog, mình không chỉ muốn là nơi nhận được sự chia sẻ. Cậu có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các blogger hay những con người đọc được những dòng này. Rằng hãy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn. Hãy sống với hết tình yêu thương, hãy trao cho tình yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu tình cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với mình nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà. Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quý người đó chừng nào''.

Có thể Minh sẽ không đi hết 8 ngày còn lại, hoặc kì diệu sẽ xảy ra. Minh sẽ luôn hiểu rằng mình đã là một người hạnh phúc tuyệt vời rồi. Hãy để Minh ra đi theo cách cậu ấy chọn, nhẹ nhàng, bình thản, không ồn ào, như một linh hồn bé nhỏ rời xa cuộc sống!

Dành cho em của anh!


Ngố ơi! Hôm nay Ngố đã về với anh!

Ước gì anh biết hôm nay sẽ được gặp Ngố. Chắc anh sẽ không ngủ cả ngày thế này đâu, dù cho trái tim kia chậm nhịp, nhưng nó sẽ lại được hối thúc khi gặp con tim Ngố.

Giờ anh bắt Ngố sang nhà Thành, vì anh không muốn Ngố đọc trộm trước những dòng này, vì anh viết dành cho Ngố! Tối nay sao anh vui quá, cái cảm giác tự vụt đến, đẩy anh ra khỏi cơn mê dài.

Ngố có cái nhớ lần đầu anh gặp Ngố không? Chắc là có rồi. Hôm đấy, anh đang tịnh tâm trong thư viện thì bị đánh thức bởi tiếng Ngố: '' Anh gì ơi, anh không đọc cuốn đó bây giờ thì cho em mượn trước được không?''. Lúc đó, anh thấy kì lắm, mà lại buột miệng ra một câu: ''Không''. Ngố vùng vằng quay đi, để anh ngồi lại, ngẩn ngơ.

Lần thứ hai gặp mặt, vẫn cái bộ dạng ấy, Ngố đang nghiền ngẫm cuốn: ''Bàn tay nặn bột''. Ái chà chà, một cô nhóc đam mê khoa học ư, lạ nhỉ? - Anh đã nghĩ thế. Rồi khéo anh sẽ quên bẵng đi nếu không phải một ngày, anh biết rằng 'Ngố ngưỡng mộ anh'! Oai quá cơ! Anh học cũng chả phải siêu phàm, ngó trên ngó dưới chả thấy hơn mà cũng chẳng kém mấy ai. Anh đã không tin lời nhóc bạn khi nó tiết lộ cho anh bí mật ấy. Rồi chả nhớ rõ thế nào, anh và Ngố liên lạc với nhau, qua chat, mail. Lúc đầu chỉ là những bài tranh luận về các vấn đề khoa học, những người nổi tiếng. Rồi lan sang những sở thích khác. Dần dần anh thấy hợp Ngố. Hơn cả, vì anh tìm thấy một người có tiếng nói chung với mình.

Mùa đông đến. Mùa mà cả anh và Ngố đều rất thích. Những cơn mưa nhỏ, lạnh, nhưng vẫn vui. Và bất ngờ nhất, anh được tặng một cái khăn len. Chính tay Ngố đan. Bất ngờ lắm đó Ngố. Anh tưởng chỉ có một cô Ngố vùi đầu vào học, học và lại học, nhưng giờ, anh biết rằng Ngố còn có tài năng đan khăn. Hãnh diện, anh quàng nó suốt mùa đông, rồi cả khi đã có chút nắng, anh vẫn mang theo nó như một của báu. Thì đúng thế còn gì! Ngoài má và ông bạn thân, giờ anh biết thêm một người quan tâm đến mình. Rồi cái phải đến cũng đến! Anh nhận từ Ngố lời đề nghị kết nghĩa làm anh em vào đúng đêm giáng sinh. Kể từ đấy, anh có thêm một người quan trọng.

Ngố biết không, anh thực sự coi Ngố là phần quan trọng trong cuộc đời, bên cạnh mẹ. Đã có những lúc, Thành còn trách anh, rằng mày quan tâm đến em gái quên cả chiến hữu. Ừ thì đúng thật.

Trái tim của anh lấp đầy sự quan tâm từ Ngố. Điều mà trước đây anh chỉ nhận được từ mẹ. Đi đâu cũng muốn có Ngố đi cùng, nếu không thì mua quà cho Ngố. Ngố có nhớ những lần anh và Ngố đi chơi không? Bao nhiêu nơi thú vị.

Để anh nhớ nhé, đầu tiên là lần đi Bát Tràng. Vừa mệt vừa vui. Ngố nhớ không, vào đến chợ, xem lòng vòng, gì Ngố cũng chê đắt. Và rồi cả hai quyết định thám hiểm sâu vào trong làng gốm. Quả là không phí công! Biết được bao nhiêu cái mới. Biết cái lọ, cái cốc, hay tượng đất, được làm như thế nào. Nhớ nhất là lúc anh và Ngố ngồi thử bên chiếc bàn gốm xoay. Chết cười. Cái cốc mà chả ra hình cốc, người ta đã chỉ đi chỉ lại mà cả hai cứ.. sáng tạo những sản phẩm có một không hai của làng gốm. Cứ xiên bên nọ, xẹo bên kia... Mệt mà vui.

Lần nữa, cái lần đáng giá và... thay đổi nhiều thứ, Ngố à. Sinh nhật Ngố, anh quyết định dẫn Ngố ra Công viên Thống Nhất, bên bờ hồ Bảy Mẫu. Và là lần đầu tiên, anh dũng cảm đề nghị được cầm tay Ngố, bước dọc con đường ngợp bóng cây xanh. Ngố đồng ý. Lần đầu tiên anh hiểu thế nào là cầm tay con gái đó, Ngố à. Tay Ngố mềm, mát, còn Ngố khen tay anh ấm. Hì hì. Lúc ấy anh mong cho thời gian trôi thật chậm, để phút giây ấy kéo dài mãi.

Rồi lần thứ hai, khi đó, Ngố buồn. Gia đình Ngố thật chán, Ngố bảo, Ngố ghét gia đình. Ngố òa khóc. Và anh đã ôm Ngố vào lòng. Cái ôm thật chặt. Cái ôm để bảo bọc Ngố trong vòng tay anh. Mãi mãi. Anh hiểu anh đã ''yêu'' Ngố lúc nào không hay! Nhưng là một tình yêu đặc biệt. Tình yêu của anh trai và em gái. Nghe có vẻ lạ lùng, dĩ nhiên, bởi anh và Ngố đều là người đặc biệt mà.

Nhưng anh đã không kịp nói ra điều cần nói lúc ấy. Ngố phải ra nước ngoài học, không báo trước, đột ngột. Anh đã hụt hẫng biết bao. Vẫn trao đổi, vẫn mail, nhưng anh không còn cảm giác ấm áp khi Ngố ở bên. Ngố đã thành một phần quan trọng trong cuộc đời anh, bên cạnh mẹ.

Anh xin lỗi Ngố vì đã không cho Ngố biết về cái anh đang chịu đựng. Đừng giận anh, Ngố nhé. Anh không muốn Ngố buồn, phải lo lắng, Ngố lại nặng thêm cái bệnh đau đầu cố hữu, chỉ vì Ngố hay lo quá.

Ngố đã đọc hết cuốn: ''Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi chưa?'' Nhiều điều hữu ích phả không. Còn anh học được một điều quan trọng: "Hãy nói lời yêu thương đến người mình yêu ngay khi có thể, như thể bạn phải ra đi vào ngày mai''.

Ngố à! Anh biết là không phép màu nào sẽ giúp anh vượt qua được. Nhưng anh sẽ đi hết 10 ngày. Và anh muốn một điều:

Anh yêu Ngố nhiều lắm. Ngố phải cố gắng sống và học tập, để giàu như Bill Gates, giỏi như Marie Curie, những thần tượng của Ngố. Anh sẽ mãi ở bên Ngố. Không được dễ mít ướt đâu, can đảm lên!

Minh mệt quá! Nhưng cuối cùng Minh cũng tự tay hoàn thành Entry dành tặng riêng cho em gái - người đặc biệt của Minh!
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Ngày thứ bảy...



Ngày thứ 7 - Chưa bao giờ Minh thấy mình vui như hôm nay

Chưa bao giờ Minh thấy mình khổ và vui như hôm nay. Hôm nay Minh đã được đến một nơi tuyệt vời lắm!

Tối qua, viết xong được hai entry, Minh mệt quá, nhưng không thấy cơn đau nào kéo đến. Minh đã nói được điều cần nói mà. Ngủ, một giấc sâu. Không mơ. Sáng, Minh là người tỉnh dậy đầu tiên, trước tất cả mọi người.

Minh cảm thấy ngày hôm nay đã cho Minh một sức mạnh mới. Minh có thể tự đứng dậy trên đôi chân mình. Và Minh muốn đi đến một nơi.

Có một truyền thuyết nhỏ về ngọn núi ấy, lãng mạn lắm. Nhưng Minh không tiết lộ đâu, hì hì, Minh muốn giữ bí mật đó cho riêng mình. Mọi người mà đến, biết đâu lại xóa mất những ''dấu tích'' đặc biệt mà Minh để lại.

Thuê được một chiếc ô tô con, Minh vẫn phải lên xe trên chiếc xe lăn. Bực ghê! Minh nói là tự đứng được, mọi người cứ bắt phải ngồi trên xe mới an toàn. Chặng đường dài, đi trong nắng sớm. Đường vẫn còn vắng hoe. Ra được ngoại ô, nhìn thấy nhiều thứ mà đã lâu Minh không thấy. Cánh đồng xanh. Đàn bò nhà ai thả sớm, đi dọc bên đường, thong dong như không có gì có thể đe dọa chúng ấy.

Minh đã đến nơi. Bên Minh là mẹ yêu dấu, Ngốc và Thành. Hít một hơi, Minh tự đứng dậy. Bước lên. Gọi là núi nhưng nó không cao, không nhiều cây. Đây là nơi ''đón nắng, đón gió'' của Minh và Ngố đấy.

Minh thắc mắc, sao nó không đến nhỉ, cơn đau ấy. Chắc sợ rồi. Lúc này Minh vui quá. Không dám bước nhanh, chậm rãi, Minh cũng lên được tới đỉnh. Một tảng đó to, phẳng lì, là chỗ ngồi thiên nhiên yêu thích của Minh và Ngố. Nhớ lại lúc nằm ngửa lên, ngắm bầu trời xanh.

Giờ Minh đứng đây, có thể là lần cuối cùng. Minh và Ngố đứng hẳn lên tảng đá. Và làm một điều yêu thích. Hét thật to điều mình muốn nói. Gọi là hét chứ giọng hai đứa nhỏ xíu. Minh hét lên: ''Cuộc sống này tươi đẹp lắm. Hãy mãi là thế nhé. Cám ơn tất cả''.

Rồi đột ngột, Ngố ôm Minh. Ôi, giây phút hạnh phúc lắm. Ngố lặng im. Minh cũng thế. Cả hai đều hiểu mình cần nói gì. Gió thổi! Sáng nay không nắng lắm. Nhưng Minh đã đón được bình minh. Mọi thứ trước mắt giờ thật đẹp. Cuộc sống quý giá. Nhưng biết đâu, ở thế giới Minh sắp tới, cũng đẹp thế này. Phải thử chứ, mọi người nhỉ!

Chào một ngày mới, mọi người nhé. Cám ơn tới tất cả sự quan tâm của các bạn, những dòng testimonial, messsage, comment. Minh đã là một người giàu có lắm rồi.

Cảm ơn mọi sự quan tâm của cộng đồng Việt Nam yêu dấu của mình. Hãy thử một lần lắng nghe và tin tưởng một người bạn này. Mặc dù mình biết thế giới ảo này có nhiều điều khó tin. Nhưng đến giờ, Minh đã hiểu một điều, như một blogger khác đã nói: "Mạng là ảo, nhưng tình cảm là thật".

Tối ngày thứ 7 - Mong con 1 giấc ngủ yên bình

Minh ơi, con lại ngủ nữa rồi.Sao giấc ngủ lần này lại dài thêm nữa. Con nói, con phải khỏe hết cả ngày, để tự mình đọc những dòng chia sẻ của mọi người cơ mà.

Sáng nay, mẹ lo cho con mẹ lắm.Nhưng cứng đầu lắm con à, cứ muốn, cứ quyết là chả ai ngăn được.Mẹ cứ lo trên dọc đường đi, cơn đau sẽ ập đến một cách bất ngờ,sẽ...mẹ không muốn nhắc tới nữa.

Minh à, con biết không, mẹ cảm thấy như nhẹ nhàng cả tâm hồn khi con tự mình đứng được trên đỉnh ngọn núi.Mẹ cũng hiểu cảm giác của con, đúng là một nơi của sự yên bình và thư thái.Rồi mẹ hạnh phúc,mẹ vui khi thấy con và em. Thế là con mẹ đã lớn rồi đấy, đã biết quý một cô gái khác bên cạnh bà mẹ này ! Không quá muộn phải không ?

Mẹ không hình dung được sức mạnh vô hình nào đã vực con dậy.Nhưng giờ nó lại đâu mất rồi.

Chiều nay,có một trận mưa to đấy con à.Tiếc phải không ? Mẹ nhớ cái thằng nhóc của mẹ,cứ khi nào trời mưa, là săm săm lao ra ngoài sân, để hứng lấy những giọt mưa,dù lạnh buốt hay mát mẻ. Lúc đầu mẹ ngăn, mẹ sợ thằng bé của mẹ sẽ cảm mưa, mẹ cố gắng lôi con vào.Nhưng không được.Và thằng nhóc của mẹ lại chả bao giờ ốm sau khi tắm mưa cả.Mẹ quen dần,rồi chính mẹ gọi con mỗi khi trời mưa.

Dù lớn dần lên, con không bỏ cái sở thích ấy. Mẹ nhớ nhất là lúc con lí sự với bà ngoại :''Cảm cũng được,bà ạ! Điều quan trọng là làm được việc mà con yêu thích.Chứ sợ ốm,sợ cảm mà không dám làm những điều mình thích thì cũng phí cả đời.'' Bà chị biết mắng yêu :''Sư bố anh, học cho lắm vào rồi lí sự.bà già này không cãi được''.

Nhưng mẹ vẫn có chút gì đó lo lắng, nhất là trong những cơn mưa dông thật to.Mẹ chỉ dám đứng hé để nhìn con.Dang hai tay và đứng lặng yên, ngẩng cao đầu lên trời. Con nói với mẹ rằng :''Con để cho mưa của trời rửa trồi đi những ưu phiền, gột rửa hộ con những điều làm chưa tốt những ngày vừa qua.''

Đúng vậy.Nhưng trận mưa chiều nay, con không trải được rồi. Cũng không có sét đâu con ạ,chỉ có gió to, mây đen. Biết đâu ngày mai lại mưa.Giờ đã là 9 h rồi. Mẹ vẫn ở đây, ngay cạnh con, em con, Thành. mọi người chờ con tỉnh đấy.Dù tối nay không trăng ! Nhưng con phải tỉnh để kể chuyện cho mọi người nghe chứ, hay nghe em con nói về đất nước mà con cũng mong ước được đến.Ngủ 10h rồi đấy! Con nhờ là trước kia con khuyên mọi người chỉ được ngủ 6h một ngày không! Giờ con mẹ ngủ lâu quá rồi đấy.Tỉnh nhanh đi con!

Ngôi nhà của những kỉ niệm hạnh phúc


Mọi người yêu quý của Minh! Đã sắp sang ngày thứ 7 đếm ngược. Minh sẽ tiếp tục đi. Mà, Minh có một yêu cầu nhỏ. Minh muốn Entry này chỉ dành riêng cho những câu chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người đã trải qua. Minh muốn đọc, muốn hiểu, và chia sẻ. Có những hạnh phúc mà có thể Minh sẽ không học hết được vì không thể sống nhiều hơn nữa.

Minh muốn blog, dù cho sau ngày Minh ra đi, vẫn là nơi ngập tràn tình yêu. Mọi người đến để chia cho nhau tình yêu. Thật hạnh phúc khi được nghe niềm hạnh phúc của người khác!

Giúp Minh nhé, các bạn!
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Ngày thứ sáu, năm, bốn...


Minh không đi tiếp được nữa.

10 giờ sáng.

Mọi người vẫn bên giường và cầu nguyện. Cây hoa Hướng dương vẫn đang quay mặt về phía nắng. Tớ biết cậu đã thích lắm khi ngắm nhìn nó.

Đã gần 20 tiếng đồng hồ cậu hôn mê rồi, Minh ơi! Cái sự thật mà một thằng con trai tớ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi mà sao vẫn run quá. Lo lắng. Đã có bao nhiều người gửi đến cậu lời chào buổi sáng rồi đấy, Minh à!

10 giờ 27 phút.


Ngọc bất ngờ thấy mí mắt Minh động đậy. Sự sống cuối cùng đã tìm lại, hết ngủ nướng rồi, phải không Minh?

Cậu mỉm cười nhìn mọi người: ''Mọi người chờ con hả''. Mẹ đã òa khóc, Minh biết không? Mẹ đã không dám nói ra suy nghĩ đang đè trĩu lòng mẹ đấy. Giờ cậu tỉnh thì mẹ cất nó sang một bên rồi.
- Anh của em dậy rồi - Ngọc nói trong niềm sung sướng.
- Ăn chút gì con nhé - mẹ rưng rưng hỏi.
Mí mắt cậu lại sụp đóng. Đầu gục sang một bên. Bác Phú chạy ra đo mạch. Rồi bác lắc đầu ''Vẫn không đo được mạch''.

- Con mệt quá. Minh bỗng thốt lên, yếu ớt nhưng đủ cho mọi người bật khóc. Mẹ đã chuẩn bị tinh thần. Ngọc - tớ cũng không hiểu nữa, vẫn là sự hy vọng hiện hữu, nhưng nét buồn vẫn vương vất đâu đó.
- Mẹ biết, mẹ biết. Con cứ nghỉ đi.
- Con không muốn nữa. Đến lúc rồi mẹ à, Minh nói trong hơi thở yếu. Một cơn đau bất chợt lại kéo cậu xuống. Tớ biết mà, mặt xanh tái đi. Tớ không muốn nghĩ.

- Hôm nay trời mát đấy, đồng chí Minh à. Đồng chí biết đến cái gì mà đến. Dậy đi! - tớ nói mấy câu cứng.
- Ừ, hướng dương vẫn đón mặt trời mà. Nhưng hết rồi, đồng chí Thành à - Minh thở yếu hơn.
- Con đừng nói gở. Tối qua mơ gì kể mọi người nghe nào - Mẹ ra giọng trấn an.
- Anh kể đi, đừng nói linh tinh nữa - Ngọc nói mà khóe mắt đã rưng rưng.
- Tối qua con không mơ. Con chỉ thấy tất cả kí ức như ùa về - rồi Minh lại nhắm nghiền lại, gục đầu vào lòng mẹ.
- Con biết con đã đến lúc từ biệt mọi người. Trái tim con đành phải dừng làm việc sớm hơn con tưởng.10 ngày con hứa với mọi người, có lẽ con không thực hiện được rồi.

Nói đến đây, Ngọc lao tới, ôm chặt lấy Minh: ''Anh đừng nói nữa. Không phải thế, anh đã hứa mà...''. Ngọc chỉ biết khóc. Tiếng khóc của người em gái yêu cậu thật lòng, hơn tất thảy mọi thứ bây giờ. Và tiếng của mẹ. Tiếng khóc của người mẹ sắp mất đi người con trai duy nhất.
- Ngọc, để anh nói. Anh xin lỗi vì đã không đi với em đến tận cuối con đường, không thể thực hiện giấc mơ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới này. Anh tin, anh tin Ngốc sẽ tìm được một người anh trai tốt hơn anh mà.
- Không, em không muốn thế, em chỉ muốn có mình anh là anh trai mà thôi. Mãi mãi, không ai có thể thay thế anh được đâu. Anh phải ở lại với em cơ. Em muốn nói là em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm, anh ơi!...'' Ngọc dàn dụa.
- Ngốc à, em sẽ tìm được mà. Sẽ có một vòng tay khác bảo vệ em. Chỉ cần nhớ là em đã có một anh trai là được. Còn giờ để anh nói với Thành'' - Minh như dùng hết sức mạnh còn lại trong cơ thể yếu ớt để nói.

- Mày đừng nói nữa. Tao với mày còn phải mở công ty riêng cơ mà, còn phải cho cả thế giới này biết về đất nước Việt Nam bé nhỏ này cơ mà''- mình nói mà không chặn được dòng nước mắt trào ra.
- Tao xin lỗi mày nhiều. Có lẽ anh em mình sẽ có duyên ở kiếp khác. Tao vẫn chọn mày làm bạn, bạn thân nhất mà. Còn giờ tao phải kinh doanh một mình trước ở thế giới khác rồi. Mà tao nhờ mày việc cuối cùng, hãy viết tiếp những dòng entry cho blog, tao không muốn nó đóng. Hãy biến nó thành nơi của yêu thương. Hãy nói với mọi người là Minh này cám ơn sự quan tâm của mọi người.Mới 4 ngày nhưng đó là 4 ngày hạnh phúc nhất đời của Minh rồi. Mày nhớ nói với mọi người nhé, giúp tao lần nữa...

Cả nhà chìm trong tiếng khóc nức nở.
- Mẹ của con. Con phải xin lỗi mẹ nhiều nhất. Con đã sai, giờ mẹ phải ở lại. Con không kịp báo hiếu, con sẽ trả mẹ ở kiếp sau, mẹ nhé! Mẹ vẫn phải sống thật cố gắng,thật mạnh mẽ mẹ nhé. Con sẽ luôn cầu chúc cho mẹ từ một thế giới khác.
- Không, con không được nói nhảm. Con mẹ mệt rồi, nằm xuống đi con. Con trai sẽ mãi ở bên mẹ mà.
- Con muốn nhìn rõ cây hoa hướng dương kia lần cuối. Mọi người bê giúp con gần lại đây. Con muốn nhìn nó, nhìn thấy mọi người cười thật tươi được không?

- Em sẽ cười, mẹ sẽ cười thật nhiều, mọi người nữa, anh phải tiếp tục đi tiếp đi chứ.
- Minh ơi, tôi sẽ mang đến cay hướng dương cho ông. Nhưng ông phải ngắm nó vào ngày mai nữa nhé - Mình đứng dậy, bê cây hoa hướng dương vàng rộn ngoài hiên vào. Sao giờ mình thấy nó đẹp thế. Đặt bên Minh.
- Hãy ôm con nào, bác Phú nhé, con cảm ơn bác, rồi Thành, Ngọc và mẹ nào.
- Em sẽ ôm anh thật nhiều. Anh không được chối từ đâu. Anh phải sống tiếp cơ. Mắt Ngọc đã đỏ hoe.

Bác Phú, vừa nhẹ nhàng đến bên Minh, có lẽ bác cũng hiểu.
- Chúc chú nhóc của bác một chuyến đi vui vẻ.
- Con cám ơn Bác.

Rồi mình chạy lại, ôm chặt Minh. Thân thể gầy mòn của cậu. Tiếng đập yếu ớt trong lồng ngực. Mình không muốn sự thật này đến, quá sớm thế này.
Ngọc khóc nức lên, ôm chặt Minh, đặt lên gò má đã họp đi về bệnh tật cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
- Anh sống cơ, Minh ơi, em yêu anh nhiều mà, có phải anh cũng muốn nói thế. Ai sẽ giúp em lau khô nước mắt, ai sẽ làm em cười đây, Minh ơi. Em không muốn, em không muốn thế này đâu.
- Hãy để anh ôm mẹ nào.Vòng tay ấm áp của mẹ quàng chặt lấy Minh. - Con xin lỗi mẹ nhiều, nhưng mẹ nhớ là con trai yêu mẹ nhất trên đời này. Cám ơn mẹ của con...

Tiếng mẹ khóc nức lên, thảm thiết. Đầu Minh gục nhẹ nhàng trên tay mẹ. Bác Phú dò mạch Minh. Bác khóc.

10 giờ 47 phút ngày 27/7/2007, Minh trút hơi thở cuối cùng. Cậu cười khi ra đi.

Mình không biết viết sao nữa. Tất cả đang rối bời. Bất ngờ quá. Cậu bạn thân thiết nhất của mình đã ra đi. Cậu muốn mình viết cho mọi người những dòng cuối này. Mình không muốn, chỉ muốn Minh sẽ sống mãi thôi! Mình không viết gì được nữa. Minh đã ra đi rồi, đã đến một thế giới khác rồi. Có lẽ cậu đang mỉm cười trên cao. Những ngày cuối cùng này không vô ích. Mình chuyển lời của Minh nhé, cám ơn tất cả sự quan tâm. Minh chỉ muốn nói rằng, cuộc sống này là phép cộng của sự chia sẻ yêu thương. Hãy trân trọng cuộc sống.

Entry viết lúc 7 giờ 45 phút.
Chào mọi người.
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Cuộc sống - ngày thứ năm...


Mình sẽ viết tiếp, sẽ đi hết 10 ngày của cậu bạn thận thiết.

''Stairway To Heaven'' - bài hát mà cậu thích nghe, cũng là tên của một bộ phim buồn. Mình thật ngốc khi không nghĩ đến lời cậu nói khi hai đứa xem phim: ''Hy vọng mình sẽ làm đủ điều tốt để lên được tới đấy vào ngày gần đây.''

Cậu ngốc lắm, lẽ ra ông trời sẽ bắt cậu vương vất ở đây mãi đấy, bởi chưa được siêu thoát mà. Nhưng có lẽ tình thương của Mẹ, Ngọc, cả mình nữa, rồi hàng nghìn người bạn đã ghé thăm cậu trong những ngày vừa qua, đã đủ để xây nên một chiếc cầu vồng đưa cậu tới một nơi ở trên cao, rất xa và rất đẹp.

Hôm nay, mình chả biết phải viết cái gì, nên mình gửi tặng mọi người những câu thơ của Đức mẹ Teresa về cuộc sống mà Minh rất thích:

Cuộc sống chính là cái đẹp, hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống chính là điều may mắn, hãy đón nhận.
Cuộc sống chính là niềm hạnh phúc, hãy tận hưởng.
Cuộc sống là một bản nhạc, hãy ca vang.

Cuộc sống còn có nghĩa là bổn phận, hãy hoàn thành nó.
Cuộc sống còn có nghĩa là một lời hứa, hãy gắng giữ lời.
Cuộc sống còn có nghĩa là một sự cố gắng không ngừng nghỉ, hãy chấp nhận nỗ lực.
Cuộc sống còn có nghĩa là một sự mạo hiểm, hãy can đảm lên.

Nếu cuộc sống là một cuộc chạy đua, hãy cố gắng hết mình. Nếu cuộc sống là một trò chơi, đừng ngần ngại hãy cứ tham gia. Nếu cuộc sống là một nỗi buồn phiền, hãy thả cách vượt qua. Nếu cuộc sống là một tấm bi kịch hãy đồng ý đương đầu.

Nhưng cuộc sống còn là thời cơ, hãy tìm cách nhận ra và thu lợi từ nó. Cuốc sống còn là mốt giấc mơ, hãy biến giấc mơ thành hiện thực.
Và cuộc sống này quá đỗi kỳ diệu, đừng nên phá huỷ nó.

Bởi cuộc sống đơn giản chỉ là cuộc sống hãy biết đấu tranh để tồn tại.
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Ngày cuối cùng


Hôm nay là một ngày buồn.Mưa.Lắc rắc.Minh đã rất thích những cơn mưa thế này. Nhẹ nhàng. Tôi thì không. Minh nói rằng cơn mưa gợi cho M một niềm vui vì sự rửa trôi đi tất cả,là mang đến cái gì đó mới mẻ. Tôi thì nghĩ mưa buồn. Mưa khóc cho ai đó ra đi.Là ông trời khóc cho một kiếp người buồn.

Chắc hôm nay cũng vậy.Tôi đã quay trở lại thành phố. Một mình. Lúc đi là hai người.Giờ chỉ còn tôi. Bác, bây giờ mình mới nói cho các bạn, mẹ Minh tên Thanh, hai cái tên ghép lại là Thanh Minh. Nhẹ nhàng. Tinh khiết. Nhưng sao cuộc sống lại không nhẹ nhàng chút nào với hai người.

Bác đã ở lại. Chắc sẽ lâu, ở lại ngôi chùa ấy, như một Phật tử tìm về với một vòng tay an ủi thần thánh trong cuộc sống này. Tôi đã không ngăn được. Nhưng có lẽ đó cũng là một sự lựa chọn hợp lí. Bác ơi, giờ con cũng là con bác, con sẽ thăm bác thường xuyên. Bác ở lại nhé, để cầu nguyện cho người anh em của con được Phật che chở ở một thế giới kì bí nào đó.
 
Top