anhbob
Member
Lâu nay mọi người vẫn thường nghĩ rằng, những em mèo bị bỏ rơi, vô chủ là tội nghiệp nhất, nên cần phải giúp đỡ. Điều này thì đúng, nhưng em nghĩ, những bé mèo bị bỏ rơi, không có chủ thì nếu bản năng sinh tồn cao, sẽ biết tìm đường tự kiếm ăn (nếu không được ai nhận nuôi). Nhưng có những bé mèo khác, không hề bị bỏ rơi, tức là có chủ hẳn hoi, mà cũng tội nghiệp không kém.
Đấy là những bé có chủ hẳn hoi, nhưng không được quan tâm, yêu quý, chỉ được coi như một con vật. Nhớ ra thì được cho ăn, không thì thôi. Khôn hồn thì héo lánh thì cho khuất mắt, không có quẩn chân là thế nào cũng bị ăn đá.
Lại có nhiều nhà có trẻ con, bọn trẻ cũng thích mèo đấy, nhưng không biết cách thể hiện, tròng dây vào cổ mèo lôi đi xềnh xệch như chó (các bạn chắc hình dung là cảnh ấy chứ). Nhìn tội nghiệp không chịu nổi. Em cũng thuộc loại ngứa mồm, hôm nọ ra cãi nhau với lão mài dao kiêm nghề thiến mèo vì lão í cứ tán nhà hàng xóm là thiến mèo con thì nó không đau, và không cần khâu vá gì, cứ để kệ cho nó nhanh khỏi. Tối qua lại ra mắng con bé nhà bên cạnh vì nó kéo cổ mèo như vậy.
Cũng lại hôm qua, đọc bài của mấy bạn có nói về mèo nhà hàng xóm bị chủ làm đổ gỗ đè gãy chân, nghe mà khiếp quá. Không cần phải tưởng tượng hình dung gì đâu ạ, vì nhà em xưa nuôi một con chó cũng bị vậy, nhưng chó thì dễ, vì tụi nó ị không bới, nên bẩn thì em lôi ra rửa được, chứ mèo thì không. Cũng có một lần không biết ai vứt một em mèo con bị què hai chân sau vào ngõ nhà em, nhưng mẹ chồng em không cho mang vào nhà, nên đành nuôi giấu ở trong ngõ, nhưng em í bị con gì cắn chết mất, ân hận quá.
Cuối cùng, em thấy hay nhất là nhiều người nuôi chó ta (lạc đề tí ạ), yêu lắm, cưng lắm, nhưng mà lúc nào thèm thì đem ra thịt luôn. Không thể hiểu nổi
Đấy là những bé có chủ hẳn hoi, nhưng không được quan tâm, yêu quý, chỉ được coi như một con vật. Nhớ ra thì được cho ăn, không thì thôi. Khôn hồn thì héo lánh thì cho khuất mắt, không có quẩn chân là thế nào cũng bị ăn đá.
Lại có nhiều nhà có trẻ con, bọn trẻ cũng thích mèo đấy, nhưng không biết cách thể hiện, tròng dây vào cổ mèo lôi đi xềnh xệch như chó (các bạn chắc hình dung là cảnh ấy chứ). Nhìn tội nghiệp không chịu nổi. Em cũng thuộc loại ngứa mồm, hôm nọ ra cãi nhau với lão mài dao kiêm nghề thiến mèo vì lão í cứ tán nhà hàng xóm là thiến mèo con thì nó không đau, và không cần khâu vá gì, cứ để kệ cho nó nhanh khỏi. Tối qua lại ra mắng con bé nhà bên cạnh vì nó kéo cổ mèo như vậy.
Cũng lại hôm qua, đọc bài của mấy bạn có nói về mèo nhà hàng xóm bị chủ làm đổ gỗ đè gãy chân, nghe mà khiếp quá. Không cần phải tưởng tượng hình dung gì đâu ạ, vì nhà em xưa nuôi một con chó cũng bị vậy, nhưng chó thì dễ, vì tụi nó ị không bới, nên bẩn thì em lôi ra rửa được, chứ mèo thì không. Cũng có một lần không biết ai vứt một em mèo con bị què hai chân sau vào ngõ nhà em, nhưng mẹ chồng em không cho mang vào nhà, nên đành nuôi giấu ở trong ngõ, nhưng em í bị con gì cắn chết mất, ân hận quá.
Cuối cùng, em thấy hay nhất là nhiều người nuôi chó ta (lạc đề tí ạ), yêu lắm, cưng lắm, nhưng mà lúc nào thèm thì đem ra thịt luôn. Không thể hiểu nổi