Mực ơi mẹ yêu con
Tối thứ bảy hôm trước, mình và H đi tìm mua cái đĩa Mr. Bean, tiện thể qua Nhà sách Tiền phong mua cái bưu thiếp gửi cho C. Lúc ra ngoài, mình nhìn thấy Mực. Mực đang bị xích bằng một cái dây bẩn thỉu vào cột của nhà để xe Nhà sách, nhảy nhảy lên nghịch cái dây. Mực bẩn lắm, người đầy rận. Mình bế Mực lên và hỏi người trông xe xem Mực là của ai. Mấy ông trông xe bảo chả biết Mực lạc từ đâu đến, định tối nay mang nó về để thịt nó (thật sự là mình không muốn nhắc đến từ này).
Mình đắn đo quá, nhà mình thì chắc chắn là không thể nuôi được rồi. 4 thằng cháu bé và một ký ức kinh hoàng về “Thuỷ triều Rận”- sẽ không ai đồng ý cho mình nuôi Mực. Nhưng H thì không thế, H bảo trông Mực rất giống con Garfield, và thấy Mực ngoan quá nên H sẽ nuôi. Vậy là mình và H đặt tiền và địa chỉ lại, xin một cái hộp ẵm Mực về. Trên đường, mình bảo H dừng lại, mua 1 gói Wiskash cho Mực.
Đến nhà H, việc đầu tiên là mình bật nước nóng tắm cho Mực. Ôi sao Mực bẩn thế, một trong những con mèo bẩn nhất thế giới, một ổ rận di động. Nhìn thấy chậu nước Mực nhào vào uống, Mực uống rất lâu. Đợi Mực uống xong,mình dội nước ấm dần dần từ đuôi đến cổ nó, và những con rận thì ngạt nước bò ra bấu vào tay mình. Mình bơm dầu gội đầu vào người Mực và kỳ cọ thật lâu, thật kỹ từng ngóc ngách trên người Mực, tay, chân, bụng, đuôi, lưng. Riêng đầu Mực mình sợ nó ngạt nước nên để cuối cùng mới cọ được. Thật là khủng khiếp, vì đó là chỗ khô duy nhất, nên những con rận dồn lên, tạo thành một một đám dày đặc, chi chit, chúng bò đen quanh mắt Mực. Mình lấy khăn mặt và lau, kỳ, mình nhặt rận búng vào chậu nước.. Nhìn rận chìm nổi trong cái chậu và dính vào tay, phải nói thật là mình sợ, cảm thấy nổi da gà và lạnh toát sống lưng. H giữ Mực cho mình kỳ cọ. Tắm cho Mực bé tí xíu mà mất đến nửa tiếng, 2 lần dầu gội đầu và rất nhiều nước. Nhưng Mực ngoan lắm, Mực chỉ kêu đúng 2 tiếng và sợ hãi dúm vào thôi, Mực không gào lên hoặc cào cắn như những con mèo khác.
Tắm xong, mình đặt Mực vào cái khăn bông cũ và sấy khô cho Mực. Lúc sấy, những con rận chết ngạt trên đám lông xù của Mực, con thì rụng ra, con thì bám chặt, mình phải ngồi gỡ rất lâu. Mình và H nhặt rận cho Mực đến 2 tiếng, có khi là 3 tiếng ấy mà mãi không hết. Mực không kêu. Mực nằm im để cho mình bắt rận. Khi người đã tạm khô và lông trên người Mực bông ra, Mực trở thành một anh mèo xù xinh đẹp cực kỳ, mắt vàng lóng lánh, và ngoan chưa từng thấy. Mình lấy Wiskash cho Mực ăn, nhưng Mực hình như không quen, Mực ăn được có tí thôi mặc dù rất đói. H lấy cơm trộn thịt bò cho Mực, Mực cũng chẳng ăn được nhiều. Mực mệt hay sao ấy, nhưng Mực vẫn cố để chơi với mình và H.
Mực là một con mèo kỳ lạ ở nhiều điểm. Thứ nhất, Mực rất ít kêu, từ lúc mang Mực về đến giờ có lẽ Mực chỉ kêu chưa đến 10 tiếng. Mực kêu nhỏ, giống như tiếng âm ư. Thứ hai, Mực luôn cố gắng để hiểu người ta nói gì, bảo gì Mực. Mực có cái trò rất Mèo là hay co duỗi chân này chân kia. Cái tay của Mực ấy, khi nào nằm chơi hoặc hơi buồn ngủ một tí là lại dậm- dậm- dậm bên này xoè bên kia co, trông yêu lắm lắm. Mực nằm trong lòng H, làm cái trò dậm chân ấy hơi mạnh một chút, H bảo: nào làm nhẹ thôi cho tao ngủ. Ấy thế mà Mực hiểu, Mực làm nhẹ đi rồi ngủ lúc nào không biết. Thứ ba, Mực rất ngoan, tự ý thức không leo lên giường nằm, bế lên hoặc gọi lên thì lên, chứ không thì cứ nằm im ở cái đệm trải trong góc nhà. Làm cho Mực cái hộp bằng thùng mì tôm, đặt vào đấy cái quần nhung cũ, bế Mực vào nằm trong ấy, là Mực hiểu, Mực nằm im trong đó. Thứ tư là Mực không ăn cá, không ăn giò lụa, chỉ ăn thịt, cơm. Thứ năm là Mực rất sạch, sạch đến kỳ lạ. Nhiều em mèo hay có thói quen nghịch ngợm cái chậu vệ sinh, như là bới tung lên bắn tung toé cả sỉ than ra chậu, người dọn rất mệt. Nhưng Mực không thế. Mực có cách đi vệ sinh rất tức cười, chưa bao giờ mình thấy con mèo nào đi vệ sinh như Mực: đứng cao hai chân sau lên như thể ngồi xí bệt vậy. Bắt sạch rận, hết ngứa ngáy, trông Mực có vẻ thoải mái ra nhiều. Mình và H bàn nhau cắt sạch lông ở mông Mực, cắt xong hai đứa ôm bụng cười, vì nhìn Mực như con khỉ *** đỏ. Mực chả hiểu tại sao người ta lại cười mình, cứ dụi dụi đầu vào tay mình, thương lắm ấy.
Đêm đó, mình và H online muộn, để tìm tên và bàn cách nuôi Mực khi H bận rộn ngày đi làm tối đi học như thế. Lúc đầu, cũng nghĩ ra đủ thứ tên tây, ta lẫn lộn, vì Mực giống Garfield nên định đặt như thế, nhưng khó gọi quá. Mình cũng muốn đặt Mực là Quincy, nhưng tên đó gắn với kỷ niệm buồn, lại thôi. Định lấy tên là Sói hoang, hay Gấu, Hổ nhưng đều thấy khó gọi. Cuối cùng, lấy tên là Mực, đơn giản, ngộ ngộ, giống tên chó, họ hàng với tên ở nhà của mình- Cún.
Có một vấn đề mới nảy sinh, đó là gia đình H không đồng ý với việc nuôi Mực. Nhà H cũng không có chuột, và chẳng có nhu cầu nuôi làm cảnh. Vì thế nên H cáu kỉnh xích mích với cả nhà. Sáng Chủ nhật, mình đến từ sớm với Mực, thấy H ngồi thu lu trong chăn, Mực ngồi thu lu bên cạnh, cả hai trông đều ngố và buồn, mắt H đo đỏ. Mình chả biết làm thế nào. Mình cũng buồn quá. Thế là cả buổi sáng, hai đứa lục cục gọi điện đến hết người này người nọ, tiêu chuẩn: phải là người yêu mèo, thích mèo và chiều chuộng mèo. Phần lớn là người ta không nuôi, vì ai thích mèo là cũng có mèo rồi, có người còn có 2- 3 con, cũng là gánh nặng đấy nhưng vì yêu mèo nên không cho đi được. Cuối cùng, mình nhớ ra Hạnh, em ấy thích mèo lắm và ngày xưa nhà em ấy có một con mèo trắng to đùng. Gọi cho Hạnh, lúc đầu Hạnh do dự vì thực ra nhà Hạnh cũng có rồi, nhưng về sau khi nghe H kể về Mực, Hạnh thích ngay và quyết định nhận nó về nuôi.
Vấn đề là H chưa chịu mang Mực đi. H cứ dùng dằng mãi và tóm lại, bây giờ Mực vẫn đang ở nhà H. Việc của mình là lén lút đến bế Mực và lén lút gọi điện đến nhờ cô bé Mây trộn cơm cho Mực. Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, vì Mực quá ngoan. Nhưng H và mình vẫn đang trong tâm trạng hồi hộp, và chờ đợi khoảng thời gian “được- chấp- nhận- hay- không” này của Mực.
Chắc bây giờ Mực đang ngủ ngoan. Hôm qua Mực ăn nhiều cơm trộn thịt bò mềm, một đĩa Wiskash nữa. Mực ơi mẹ thương con lắm, Mực ngoan.