Câu chuyện về những con chó.
Mùa đông năm đó con chó cái nọ đẻ được năm chú cún con.Con nào cũng đáng yêu.Mắt to tròn đen láy, bốn chân ngắn cũn cỡn và cái đuôi luôn ngoái loạn trời mỗi khi có ai đi qua.Khi mới sinh mắt chúng nhắm díp lại mà mãi một tuần sau mới dần dần mở ra.Khi mắt mới mở được nhìn thấy cuộc đời đối với bọn chó con quả thật là một điều tuyệt diệu mà chẳng có gì sánh bằng ngoại trừ nhà máy cung cấp sữa mẹ.Con chó mẹ lần đầu nuôi con hết sức vụng về nhưng tràn đầy tình thương yêu.Nó để bọn chó con bú no căng sữa khiến bầu vú chảy xệ xuống kéo theo cả bộ da khiến những dẻ xương sườn lộ ra sự kiệt quệ.Mùa đông ngày một giá buốt hơn vậy mà đã hơn gần hai tháng tuổi mà bọn chó con vẫn được mẹ cho bú.Ngày ngày con chó mẹ lang thang trên đường phố sục sạo các thùng rác, quanh quẩn bên những ngôi nhà chầu chực để mong được miếng ăn.Lúc trước khi nó còn nhanh nhẹn chạy nhảy biết làm trò vui cho người ta thì một vài miếng thịt hay bát cơm thừa chẳng thành vấn đề với những con người quanh quanh cái thành phố này.Nhưng giờ đây với tấm da bọc xương cho dù nó cố gắng chạy nhảy nịnh bợ, vẫy đuôi, bắt tay,liếm giày đến mấy cũng chỉ nhận được sự ghê sợ và xa lánh không hơn.Thân hình tàn tạ của nó luôn khiến cho các bà mẹ mang lũ nhỏ tránh xa còn đàn ông thì tìm cách doạ đánh nó để cho nó không dám lại gần.
Thức ăn ngày càng ít đi nhưng bọn chó con vẫn bú không ngừng.Sữa ngày càng ít đi hơn nữa lại nhạt và chua loét hệt như cái dạ dày trống rỗng của bầy chó.
Lũ chó con bắt đầu lớn dần nhưng tưởng như chúng sẽ ra khỏi cái thùng tôn rỗng chỏng chơ trong con hẻm đó mà tự kiếm thức ăn thì ngược lại ngày ngày chúng đánh nhau chơi đùa và đợi mẹ về cho bú.Đêm đêm chúng càu nhàu cáu kỉnh vì đói.Sáng sơm ra lại vội vã dục mẹ lên đường kiếm ăn.
Mùa đông ngày càng lạnh hơn vào những tháng cuối cùng thức ăn cũng hiếm hơn.Có những ngày mưa con chó mẹ nằm mê đi trong cái tổ dơ dáy không cất nổi thân mình mặc kệ lũ chó con kêu khóc, kêu đói.
Trong cái sự u tối sộc mùi lông và nước đái chó đó cuối cùng cũng có những con chó quyết định rời tổ dù cho chính chúng cũng không tự mình hiểu nổi cái đó là sai hay đúng.
Con chó lớn được sinh ra đầu tiên có một tai màu đen và một tai màu trắng ngà cùng con út toàn thân đen nhanh muốn rời cái ổ thân thương nơi chúng sinh ra để tự ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng thật đáng ngạc nhiên khi chúng ngấp nghé bước chân định rời khỏi con hẻm nơi cái thùng tôn rỗng mà chó mẹ chọn làm nơi chúng ra đời thì con mẹ gần như lồng lên.Bằng tất cả sức lực nó lôi lệt xệt hai con chó con vứt vào trong tổ.
Tràng sủa đầy giận dữ tru lên trong ánh mờ nhạt vàng vọt của ngọn đèn đường.Đôi mắt long sòng sọc nhìn hai con chó con.Con chó nhỏ màu đen nhánh sợ hãi nép vào hốc tổ chỉ len lén nhìn ra.Con chó lớn với đôi tai màu đen trắng cúi đầu xuống khẽ rên lên ư ử trong cổ họng.
Chó mẹ cắn mạnh vào cổ nó và dúi nó vào vách thùng đôi mắt và hàm răng nhe ra giận dữ đầy đe doạ.
Nó bước ra khỏi cái ổ.Đôi vai chi trước trùng xuống mệt mỏi và kiệt quệ.con chó nằm lặng đi phía bên ngoài cái thùng đôi mắt buồn rười rượi dõi ra phía ánh đèn ngoài con ngõ.
Bên trong ổ lũ chó con rấm rích rên lên trong giấc mơ xa vời.
Trời đen đặc quánh như nhựa đường cứ như chực chờ đổ xuống đầu chúng sinh bất cứ tai ương nào mà ông ta vô tình nghĩ ra.
Sáng hôm sau con chó mẹ lại lao vào thành phố, liều lĩnh tranh cướp giành giật mang về cho lũ con một cái đùi lợn cùng một vết dao phay trên lưng mà chỉ để lại một mẩu đuôi trong thành phố cùng vô vàn lời chửi rủa của lão hàng thịt.
Bầy chó được một bữa no và với lũ chó con đấy là lần đầu chúng được mẹ cho ăn một cái gì khác ngoài sữa.
Con chó mẹ để lũ con ăn xong mới mang khúc xương ra gặm nhằn từng chút những mẩu thịt dính lại ở các khớp.
Dù đau đớn nhưng nó vô cùng thoả mãn bởi nó biết bọn chó con vẫn là của nó.Hoàn toàn thuộc về nó.
Nhưng từ bữa ăn đó ý muốn được ăn càng cháy mạnh hơn bên trong lũ chó con đặc biệt là con chó lớn tai trắng đen và con chó nhỏ lông đen tuyền.
Chúng muốn được tự mình kiếm lấy cái ăn.
Một ngày khi con chó mẹ vào thành phố hai con chó con tinh quái cũng phá bỏ luật lệ nhảy ra khỏi ổ đi thẳng về phía con hẻm .
Lũ còn lại chạy nhặng lên rồi sủa inh ỏi.Chúng không dám bước qua ranh giới của cái ổ chó những cũng lại rất muốn được ăn.Một con chó xám cắn vào đuôi con đen lôi nó lại nhưng ngay lập tức con chó lớn chồm lên người nó đạp ngã rồi cắn vào chân nó.Con tai đen trắng gừ lên một tiếng đầy đe doạ rồi nhe nanh về phía những con còn lại.Lũ chó kia hướng về nó mà sủa nhặng xị những cũng chẳng con nào dám đi theo hay vượt qua con hẻm để đi theo.
Cuối chiều trước khi con mẹ về hai con chó con quay lại với vài mẩu xúc xích và cả một con gà.Chẳng biết bằng cách nào mà chúng chôm được nhưng có lẽ là bản năng mách bảo hoặc tác giả muốn thế.
Con chó đen đẩy con gà và xúc xích về phía 3 con chó kia vẫy vẫy đuôi.Những con cho đó đã hết sủa, chúng vục mồm vào ăn lấy ăn để.Và trước khi con mẹ về đến thì cả đám thức ăn đó không thiếu miếng nào đã vào gọn bụng chúng.
Con chó mẹ mạng được một chút thức ăn về và ngạc nhiên khi lũ con nó ăn rất ít nhưng rồi cơn đói đã khiến xui nó ăn hết phần mà bọn chó nhỏ ăn thừa.
Hôm thứ hai hai con chó con chạy bán sống bán chết về tổ dưới tràng cười ăng ẳng của lũ còn lại.Những tưởng chúng sẽ chẳng còn dám ra khỏi ổ nữa nhưng vài ngày sau chúng lại lên đường.Khi kiếm được đồ ăn chúng mang về chia cho lũ còn lại còn những khi không có nhiều thì chúng trở về ổ và ngủ ngon.
Cứ như vậy bọn chó sống qua mùa đông.
Khi mùa xuân về sự sống cũng tái sinh dần dần theo ánh nắng ấm áp và làn gió nhẹ nhàng.Lũ chó lớn hẳn so với lúc trước.
Nhưng ngày ngày chúng vẫn quanh quẩn đợi mẹ mang thức ăn về.
Rồi một ngày nọ hai con chó trong đàn không quay về trước lúc xẩm tối khiến cho bọn chó kia nhặng lên một ý nghĩ rằng chúng đã kiếm được món gì rất ngon mà không muốn chia chác.Rồi khi chó mẹ về nó hối hả sợ hãi điên cuồng sục sạo quanh con hẻm, tru lên từng hồi dài rồi lao vào thành phố trong đêm.Nhưng rồi nó cũng chỉ trở về có một mình.
Ngày qua ngày bọn chó cũng thôi rên lên ăng ẳng vì việc hai con chó kia đã bỏ đàn nhưng chẳng bao giờ chúng thôi nghĩ đến những miếng ngon mà bọn kia được nếm ở ngoài.
Chúng không biết rằng con chó lớn đã chết trong một lần chạy trốn.Đôi tai đen trắng của nó nhuốm trong màu đỏ.Con chó đen sợ quá bỏ chạy miết trên đường cho đến khi con người tốt bụng nhặt nó về nuôi.
Bọn chó con còn lại lớn lên dần bằng chính máu của mẹ chúng và không ngừng than trách việc mẹ già ngày càng mang về ít thức ăn hơn.Con chó mẹ ngày càng kiệt sức vì lũ con chỉ vì nó muốn chúng mãi thuộc về mình.
Cái thùng tôn hoen rỉ đã chẳng còn chứa nổi gia đình chúng nứt vỡ từng mảng sắt rỉ hoen ố.Con hẻm vẫn vậy nắng chỉ chiếu đến đầu bên kia còn ánh đèn cũng chẳng bao giờ hắt nổi tới bên này.
Mùa đông năm đó con chó cái nọ đẻ được năm chú cún con.Con nào cũng đáng yêu.Mắt to tròn đen láy, bốn chân ngắn cũn cỡn và cái đuôi luôn ngoái loạn trời mỗi khi có ai đi qua.Khi mới sinh mắt chúng nhắm díp lại mà mãi một tuần sau mới dần dần mở ra.Khi mắt mới mở được nhìn thấy cuộc đời đối với bọn chó con quả thật là một điều tuyệt diệu mà chẳng có gì sánh bằng ngoại trừ nhà máy cung cấp sữa mẹ.Con chó mẹ lần đầu nuôi con hết sức vụng về nhưng tràn đầy tình thương yêu.Nó để bọn chó con bú no căng sữa khiến bầu vú chảy xệ xuống kéo theo cả bộ da khiến những dẻ xương sườn lộ ra sự kiệt quệ.Mùa đông ngày một giá buốt hơn vậy mà đã hơn gần hai tháng tuổi mà bọn chó con vẫn được mẹ cho bú.Ngày ngày con chó mẹ lang thang trên đường phố sục sạo các thùng rác, quanh quẩn bên những ngôi nhà chầu chực để mong được miếng ăn.Lúc trước khi nó còn nhanh nhẹn chạy nhảy biết làm trò vui cho người ta thì một vài miếng thịt hay bát cơm thừa chẳng thành vấn đề với những con người quanh quanh cái thành phố này.Nhưng giờ đây với tấm da bọc xương cho dù nó cố gắng chạy nhảy nịnh bợ, vẫy đuôi, bắt tay,liếm giày đến mấy cũng chỉ nhận được sự ghê sợ và xa lánh không hơn.Thân hình tàn tạ của nó luôn khiến cho các bà mẹ mang lũ nhỏ tránh xa còn đàn ông thì tìm cách doạ đánh nó để cho nó không dám lại gần.
Thức ăn ngày càng ít đi nhưng bọn chó con vẫn bú không ngừng.Sữa ngày càng ít đi hơn nữa lại nhạt và chua loét hệt như cái dạ dày trống rỗng của bầy chó.
Lũ chó con bắt đầu lớn dần nhưng tưởng như chúng sẽ ra khỏi cái thùng tôn rỗng chỏng chơ trong con hẻm đó mà tự kiếm thức ăn thì ngược lại ngày ngày chúng đánh nhau chơi đùa và đợi mẹ về cho bú.Đêm đêm chúng càu nhàu cáu kỉnh vì đói.Sáng sơm ra lại vội vã dục mẹ lên đường kiếm ăn.
Mùa đông ngày càng lạnh hơn vào những tháng cuối cùng thức ăn cũng hiếm hơn.Có những ngày mưa con chó mẹ nằm mê đi trong cái tổ dơ dáy không cất nổi thân mình mặc kệ lũ chó con kêu khóc, kêu đói.
Trong cái sự u tối sộc mùi lông và nước đái chó đó cuối cùng cũng có những con chó quyết định rời tổ dù cho chính chúng cũng không tự mình hiểu nổi cái đó là sai hay đúng.
Con chó lớn được sinh ra đầu tiên có một tai màu đen và một tai màu trắng ngà cùng con út toàn thân đen nhanh muốn rời cái ổ thân thương nơi chúng sinh ra để tự ra ngoài kiếm ăn.
Nhưng thật đáng ngạc nhiên khi chúng ngấp nghé bước chân định rời khỏi con hẻm nơi cái thùng tôn rỗng mà chó mẹ chọn làm nơi chúng ra đời thì con mẹ gần như lồng lên.Bằng tất cả sức lực nó lôi lệt xệt hai con chó con vứt vào trong tổ.
Tràng sủa đầy giận dữ tru lên trong ánh mờ nhạt vàng vọt của ngọn đèn đường.Đôi mắt long sòng sọc nhìn hai con chó con.Con chó nhỏ màu đen nhánh sợ hãi nép vào hốc tổ chỉ len lén nhìn ra.Con chó lớn với đôi tai màu đen trắng cúi đầu xuống khẽ rên lên ư ử trong cổ họng.
Chó mẹ cắn mạnh vào cổ nó và dúi nó vào vách thùng đôi mắt và hàm răng nhe ra giận dữ đầy đe doạ.
Nó bước ra khỏi cái ổ.Đôi vai chi trước trùng xuống mệt mỏi và kiệt quệ.con chó nằm lặng đi phía bên ngoài cái thùng đôi mắt buồn rười rượi dõi ra phía ánh đèn ngoài con ngõ.
Bên trong ổ lũ chó con rấm rích rên lên trong giấc mơ xa vời.
Trời đen đặc quánh như nhựa đường cứ như chực chờ đổ xuống đầu chúng sinh bất cứ tai ương nào mà ông ta vô tình nghĩ ra.
Sáng hôm sau con chó mẹ lại lao vào thành phố, liều lĩnh tranh cướp giành giật mang về cho lũ con một cái đùi lợn cùng một vết dao phay trên lưng mà chỉ để lại một mẩu đuôi trong thành phố cùng vô vàn lời chửi rủa của lão hàng thịt.
Bầy chó được một bữa no và với lũ chó con đấy là lần đầu chúng được mẹ cho ăn một cái gì khác ngoài sữa.
Con chó mẹ để lũ con ăn xong mới mang khúc xương ra gặm nhằn từng chút những mẩu thịt dính lại ở các khớp.
Dù đau đớn nhưng nó vô cùng thoả mãn bởi nó biết bọn chó con vẫn là của nó.Hoàn toàn thuộc về nó.
Nhưng từ bữa ăn đó ý muốn được ăn càng cháy mạnh hơn bên trong lũ chó con đặc biệt là con chó lớn tai trắng đen và con chó nhỏ lông đen tuyền.
Chúng muốn được tự mình kiếm lấy cái ăn.
Một ngày khi con chó mẹ vào thành phố hai con chó con tinh quái cũng phá bỏ luật lệ nhảy ra khỏi ổ đi thẳng về phía con hẻm .
Lũ còn lại chạy nhặng lên rồi sủa inh ỏi.Chúng không dám bước qua ranh giới của cái ổ chó những cũng lại rất muốn được ăn.Một con chó xám cắn vào đuôi con đen lôi nó lại nhưng ngay lập tức con chó lớn chồm lên người nó đạp ngã rồi cắn vào chân nó.Con tai đen trắng gừ lên một tiếng đầy đe doạ rồi nhe nanh về phía những con còn lại.Lũ chó kia hướng về nó mà sủa nhặng xị những cũng chẳng con nào dám đi theo hay vượt qua con hẻm để đi theo.
Cuối chiều trước khi con mẹ về hai con chó con quay lại với vài mẩu xúc xích và cả một con gà.Chẳng biết bằng cách nào mà chúng chôm được nhưng có lẽ là bản năng mách bảo hoặc tác giả muốn thế.
Con chó đen đẩy con gà và xúc xích về phía 3 con chó kia vẫy vẫy đuôi.Những con cho đó đã hết sủa, chúng vục mồm vào ăn lấy ăn để.Và trước khi con mẹ về đến thì cả đám thức ăn đó không thiếu miếng nào đã vào gọn bụng chúng.
Con chó mẹ mạng được một chút thức ăn về và ngạc nhiên khi lũ con nó ăn rất ít nhưng rồi cơn đói đã khiến xui nó ăn hết phần mà bọn chó nhỏ ăn thừa.
Hôm thứ hai hai con chó con chạy bán sống bán chết về tổ dưới tràng cười ăng ẳng của lũ còn lại.Những tưởng chúng sẽ chẳng còn dám ra khỏi ổ nữa nhưng vài ngày sau chúng lại lên đường.Khi kiếm được đồ ăn chúng mang về chia cho lũ còn lại còn những khi không có nhiều thì chúng trở về ổ và ngủ ngon.
Cứ như vậy bọn chó sống qua mùa đông.
Khi mùa xuân về sự sống cũng tái sinh dần dần theo ánh nắng ấm áp và làn gió nhẹ nhàng.Lũ chó lớn hẳn so với lúc trước.
Nhưng ngày ngày chúng vẫn quanh quẩn đợi mẹ mang thức ăn về.
Rồi một ngày nọ hai con chó trong đàn không quay về trước lúc xẩm tối khiến cho bọn chó kia nhặng lên một ý nghĩ rằng chúng đã kiếm được món gì rất ngon mà không muốn chia chác.Rồi khi chó mẹ về nó hối hả sợ hãi điên cuồng sục sạo quanh con hẻm, tru lên từng hồi dài rồi lao vào thành phố trong đêm.Nhưng rồi nó cũng chỉ trở về có một mình.
Ngày qua ngày bọn chó cũng thôi rên lên ăng ẳng vì việc hai con chó kia đã bỏ đàn nhưng chẳng bao giờ chúng thôi nghĩ đến những miếng ngon mà bọn kia được nếm ở ngoài.
Chúng không biết rằng con chó lớn đã chết trong một lần chạy trốn.Đôi tai đen trắng của nó nhuốm trong màu đỏ.Con chó đen sợ quá bỏ chạy miết trên đường cho đến khi con người tốt bụng nhặt nó về nuôi.
Bọn chó con còn lại lớn lên dần bằng chính máu của mẹ chúng và không ngừng than trách việc mẹ già ngày càng mang về ít thức ăn hơn.Con chó mẹ ngày càng kiệt sức vì lũ con chỉ vì nó muốn chúng mãi thuộc về mình.
Cái thùng tôn hoen rỉ đã chẳng còn chứa nổi gia đình chúng nứt vỡ từng mảng sắt rỉ hoen ố.Con hẻm vẫn vậy nắng chỉ chiếu đến đầu bên kia còn ánh đèn cũng chẳng bao giờ hắt nổi tới bên này.