Hy vọng mọi người có thể dành chút thời gian để phán xét hộ tớ. Bạn nào tên Lê Hà Mạnh Cường cùng đọc nhé.
Là những người chủ của chó, mèo, chắc mọi người cũng hiểu được tấm lòng của những người thương yêu động vật như thế nào. Thương yêu, quan tâm, lo lắng, lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng muốn chia sẻ tất cả mọi thứ với thú cưng của mình, thậm chí là nhịn đói để chia đồ ăn cho . Có thể nói chó mèo như một người anh, người em, một người bạn thân vậy. Đối với tớ SU cũng thế.
Susu đã thay đổi hoàn toàn ác cảm và quan niệm không tốt về chó của tớ, thậm chí dạy cho tớ cách quan tâm đến mọi thứ trong cuộc sống hơn.
Thật buồn là cuộc sống không ai biết trước được điều gì. Sau 1 năm rưỡi nuôi Su, tớ phải chuẩn bị đi du học. Ban đầu tớ định sẽ mang Su đi cùng, vì trong gia đình tớ chỉ có mình tớ là người chăm sóc Su thôi. Bố mẹ thì đi làm cả ngày, em gái thì đi học nên sẽ chẳng ai chăm sóc Su trong thời gian tớ đi cả. Nhưng sau khi tìm hiểu thì chi phí để mang chó sang nước ngoài là rất đắt và phức tạp, từ 1000-2000$ tiền giấy tờ chưa kể vé máy bay, kiểm tra sức khỏe. Bản thân tớ đã 21tuổi, vẫn còn đang đi học, không thể trơ trẽn mà xin tiền bố mẹ làm thủ tục cho Su như vậy được. Lo cho bản thân còn chưa nổi mà.
Thế nên dù rất buồn tớ cũng phải nghĩ đến phương án nhờ người khác chăm sóc Su giùm trong thời gian tớ đi du học. Tớ không phải là người quan hệ rộng vậy nên cũng chỉ biết nhờ vài người bạn thân tìm người yêu thương chó mèo để chăm sóc giùm.
Rồi run rủi thế nào, qua mối quan hệ của bạn, tớ biết được Cường. Sau khi gặp Cường, vì niềm tin rằng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nếu đã chơi với bạn mình để bạn mình có thể giới thiệu cho mình thì đó chắc chắn là một người có tâm hồn tốt, một người chân thật vậy nên tớ đã mang Su đến nhà Cường. Sau khi gặp Su, Cường đồng ý nhận nuôi Su hộ tớ trong thời gian tớ đi du học 5 năm. Tớ đã rất cảm kích Cường ạ, tớ mừng lắm, vì tớ là người có đức tin. Nhà tớ thờ Phật nên mọi chuyện tớ đều nghĩ rằng đó là nhân duyên nên mới gặp được. Vì thấy Cường cũng quí Su, nên tớ cũng đã quyết định mang Su đến gửi gắm cho Cường. Với tớ Su là cả 1 giá trị tinh thần không gì có thể sánh được, Su như một người em trai của tớ vậy. Nhưng Cường nói rằng, theo quan niêm của người Việt Nam, chó đến với chủ mới thì chủ mới nên trả tiền cho chủ cũ như hình thức tượng trưng để chó giống tính chủ mới. Tớ không hề muốn nhận tiền của Cường, vì với tớ việc có người nhận nuôi Su để thỉnh thoảng thăm nom, và 5năm sau trả lại Su cho mình là tốt lắm rồi. Dù không muốn nhưng tớ vẫn cầm của Cường 500k tượng trưng cho việc đổi Su.
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-1.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-2.png
Bố mẹ tớ nói rằng, chó nó chỉ không biết nói thôi, chứ nó cũng hiểu như người vậy, nó là một con vật trung thành. Con thể có nhiều người bạn, nhưng với nó, nó chỉ có một mình con mà thôi.
Trong thời gian chờ thủ tục, tớ vẫn đến thăm Su hàng tuần. Tớ sợ làm phiền, vì đối với mọi người Su cũng chỉ là một chú chó như các chú chó khác mà thôi. Vì không thân thiết với Cường, nên tớ cũng chỉ dám 1tuần gọi điện xin đến thăm 1 lần trong 1-2tiếng mà thôi. Tớ biết Cường là người tốt, đã nuôi chó mèo thì đó không phải là người xấu. Nhưng tất cả đã hoàn toàn mất rồi Cường ạ.
Ấy đã 22tuổi rồi, sao ấy có thể nghĩ rằng mọi chuyện chỉ cần nói dối là có thể che giấu được vậy Cường? .
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-3.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-4.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-5.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-6.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-7.png
Cả tháng 9 tớ liên lạc với Cường xin gặp Su, Cường không thèm nhắn tin, ko thèm gọi lại, liên lạc được thì nói bận, đi ăn cưới, về quê, gửi Su về Nam định mai đón. Đến tận giữa tháng 10, vì không gặp được Su nên tớ đã rất lo lắng và quyết định xin Su về gửi cho H (bạn tớ) để tiện thăm nom. Ấy nói ok, để Cường mang Su lên thì báo cho. Tớ lại chờ tiếp, đến khi không chờ nổi, lời hứa của ấy suốt 1 tháng liền cho tớ gặp Su vẫn không thấy sự liên lạc nào cả. Để đến mức tớ nói rằng tớ và H chuẩn bị đi xe về Nam định đón Su cho tớ xin địa chỉ thì ấy mới nhắn tin cho tớ rằng: Su đi lạc mất rồi ..
Tớ không thể tin nổi, đến tận nhà Cường tìm Su, kể chuyện Cường dối trá trong 1 tháng liền thì được bố Cường nói cho một câu rằng xanh rờn rằng : trách nhiệm về Su là của cháu chứ không phải là thuộc về Cường hay gia đình bác. Xin lỗi chứ, tớ là chủ của Su nhờ Cường nuôi Su thật đấy, nhưng từ giây phút Cường đồng ý nhận nuôi Su, một phần trách nhiệm về Su đã được chia sẻ cho Cường rồi. Sao lại có thể thoái thác trách nhiệm một cách trắng trợn như thế vậy? Tớ hỏi thật nhé, có mấy người chủ nào đưa chó cho người khác nuôi rồi, vẫn đều đều hàng tuần mua Kfc đến thăm không. Tớ làm thế để làm gì vậy? Sau khi chứng kiến tình cảm của tớ dành cho Su cả gia đình Cường có thể trả lại cho tớ một sự vô trách nhiệm như thế sao?
Là những người chủ của chó, mèo, chắc mọi người cũng hiểu được tấm lòng của những người thương yêu động vật như thế nào. Thương yêu, quan tâm, lo lắng, lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng muốn chia sẻ tất cả mọi thứ với thú cưng của mình, thậm chí là nhịn đói để chia đồ ăn cho . Có thể nói chó mèo như một người anh, người em, một người bạn thân vậy. Đối với tớ SU cũng thế.
Susu đã thay đổi hoàn toàn ác cảm và quan niệm không tốt về chó của tớ, thậm chí dạy cho tớ cách quan tâm đến mọi thứ trong cuộc sống hơn.
Thật buồn là cuộc sống không ai biết trước được điều gì. Sau 1 năm rưỡi nuôi Su, tớ phải chuẩn bị đi du học. Ban đầu tớ định sẽ mang Su đi cùng, vì trong gia đình tớ chỉ có mình tớ là người chăm sóc Su thôi. Bố mẹ thì đi làm cả ngày, em gái thì đi học nên sẽ chẳng ai chăm sóc Su trong thời gian tớ đi cả. Nhưng sau khi tìm hiểu thì chi phí để mang chó sang nước ngoài là rất đắt và phức tạp, từ 1000-2000$ tiền giấy tờ chưa kể vé máy bay, kiểm tra sức khỏe. Bản thân tớ đã 21tuổi, vẫn còn đang đi học, không thể trơ trẽn mà xin tiền bố mẹ làm thủ tục cho Su như vậy được. Lo cho bản thân còn chưa nổi mà.
Thế nên dù rất buồn tớ cũng phải nghĩ đến phương án nhờ người khác chăm sóc Su giùm trong thời gian tớ đi du học. Tớ không phải là người quan hệ rộng vậy nên cũng chỉ biết nhờ vài người bạn thân tìm người yêu thương chó mèo để chăm sóc giùm.
Rồi run rủi thế nào, qua mối quan hệ của bạn, tớ biết được Cường. Sau khi gặp Cường, vì niềm tin rằng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nếu đã chơi với bạn mình để bạn mình có thể giới thiệu cho mình thì đó chắc chắn là một người có tâm hồn tốt, một người chân thật vậy nên tớ đã mang Su đến nhà Cường. Sau khi gặp Su, Cường đồng ý nhận nuôi Su hộ tớ trong thời gian tớ đi du học 5 năm. Tớ đã rất cảm kích Cường ạ, tớ mừng lắm, vì tớ là người có đức tin. Nhà tớ thờ Phật nên mọi chuyện tớ đều nghĩ rằng đó là nhân duyên nên mới gặp được. Vì thấy Cường cũng quí Su, nên tớ cũng đã quyết định mang Su đến gửi gắm cho Cường. Với tớ Su là cả 1 giá trị tinh thần không gì có thể sánh được, Su như một người em trai của tớ vậy. Nhưng Cường nói rằng, theo quan niêm của người Việt Nam, chó đến với chủ mới thì chủ mới nên trả tiền cho chủ cũ như hình thức tượng trưng để chó giống tính chủ mới. Tớ không hề muốn nhận tiền của Cường, vì với tớ việc có người nhận nuôi Su để thỉnh thoảng thăm nom, và 5năm sau trả lại Su cho mình là tốt lắm rồi. Dù không muốn nhưng tớ vẫn cầm của Cường 500k tượng trưng cho việc đổi Su.
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-1.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-2.png
Bố mẹ tớ nói rằng, chó nó chỉ không biết nói thôi, chứ nó cũng hiểu như người vậy, nó là một con vật trung thành. Con thể có nhiều người bạn, nhưng với nó, nó chỉ có một mình con mà thôi.
Trong thời gian chờ thủ tục, tớ vẫn đến thăm Su hàng tuần. Tớ sợ làm phiền, vì đối với mọi người Su cũng chỉ là một chú chó như các chú chó khác mà thôi. Vì không thân thiết với Cường, nên tớ cũng chỉ dám 1tuần gọi điện xin đến thăm 1 lần trong 1-2tiếng mà thôi. Tớ biết Cường là người tốt, đã nuôi chó mèo thì đó không phải là người xấu. Nhưng tất cả đã hoàn toàn mất rồi Cường ạ.
Ấy đã 22tuổi rồi, sao ấy có thể nghĩ rằng mọi chuyện chỉ cần nói dối là có thể che giấu được vậy Cường? .
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-3.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-4.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-5.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-6.png
http://s1117.photobucket.com/albums/k583/Olie_Susu/?action=view¤t=download-7.png
Cả tháng 9 tớ liên lạc với Cường xin gặp Su, Cường không thèm nhắn tin, ko thèm gọi lại, liên lạc được thì nói bận, đi ăn cưới, về quê, gửi Su về Nam định mai đón. Đến tận giữa tháng 10, vì không gặp được Su nên tớ đã rất lo lắng và quyết định xin Su về gửi cho H (bạn tớ) để tiện thăm nom. Ấy nói ok, để Cường mang Su lên thì báo cho. Tớ lại chờ tiếp, đến khi không chờ nổi, lời hứa của ấy suốt 1 tháng liền cho tớ gặp Su vẫn không thấy sự liên lạc nào cả. Để đến mức tớ nói rằng tớ và H chuẩn bị đi xe về Nam định đón Su cho tớ xin địa chỉ thì ấy mới nhắn tin cho tớ rằng: Su đi lạc mất rồi ..
Tớ không thể tin nổi, đến tận nhà Cường tìm Su, kể chuyện Cường dối trá trong 1 tháng liền thì được bố Cường nói cho một câu rằng xanh rờn rằng : trách nhiệm về Su là của cháu chứ không phải là thuộc về Cường hay gia đình bác. Xin lỗi chứ, tớ là chủ của Su nhờ Cường nuôi Su thật đấy, nhưng từ giây phút Cường đồng ý nhận nuôi Su, một phần trách nhiệm về Su đã được chia sẻ cho Cường rồi. Sao lại có thể thoái thác trách nhiệm một cách trắng trợn như thế vậy? Tớ hỏi thật nhé, có mấy người chủ nào đưa chó cho người khác nuôi rồi, vẫn đều đều hàng tuần mua Kfc đến thăm không. Tớ làm thế để làm gì vậy? Sau khi chứng kiến tình cảm của tớ dành cho Su cả gia đình Cường có thể trả lại cho tớ một sự vô trách nhiệm như thế sao?