• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Bà cụ và chiếc xe chó

amifidele

Member
Một phụ nữ nhà quê. Một con người luôn ném hết nghị lực ra giữa trời đất để sống. Bảy mươi ba tuổi. Tên Cao Thị Mỹ. Mỹ trong nghĩa từ Hán – Việt là “cái đẹp”. Nhưng ít ai gọi cái tên ấy, người ta thường nhắc đến bà một cách nửa lạ nửa quen: bà cụ có chiếc xe chó.

10 năm nay, bà con xã Phước Vinh, khu vực biên giới, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh đã quen với hình ảnh bà cụ và chiếc xe chó. Bao năm qua chó Vàng cứ lầm lũi kéo xe chạy trên đường, gánh trên vai gánh nặng cuộc đời của bà chủ tội nghiệp của nó.



Cỗ xe cuộc đời
Bà Mỹ từng có chồng, có con. Chồng mất, người phụ nữ ấy hết lặn lội nuôi con, đến nuôi dâu, rồi nuôi cháu. Mấy mẹ con tần tảo xây được căn nhà. Nhà mới chưa ráo hồ thì người ta khiêng xác đứa con trai đầy máu về đặt trước mặt bà. Một “hung thần đường phố” nào đó đã cướp sinh mạng nó rồi bỏ trốn. Người mẹ ấy lặng lẽ bán cái nhà mới xây để lo tang ma và xây một cái mả tươm tất cho con.

Bấy giờ, tài sản đáng giá của người mẹ chỉ còn cái thân già, ba con chó và một con heo. Con trai chết rồi, chẳng còn ai đỡ đần. Chỉ còn đàn chó, con heo trung thành quấn dưới chân bà. Ban đầu bà lấy mấy thanh tre, ghép với hai bánh xe đạp rồi dạy cho con heo kéo. Cái loài ủn ỉn hay ăn hay ngủ chỉ kéo được mấy bước rồi lăn ra nghỉ mệt. Bà thử buộc xe vào cổ ba con chó. Không ngờ chúng kéo chạy bon bon. “Vậy là trời còn thương, cho một kế sinh nhai, di chuyển”. Bà tự nhủ rồi chất một bao gạo, một giỏ xách đựng quần áo và di ảnh của con trai lên cỗ xe chó ấy. Cứ chó kéo xe đi trước, bà đạp xe tất tả theo sau. Người và chó đi về hướng thị xã. Ngày đi. Đêm nghỉ bên lề đường. Ròng rã gần 70 cây số đến toà án tỉnh. Người mẹ quyết tâm đòi công lý cho đứa con xấu số.

Không nhớ nổi bao lâu ăn ở vạ vật bên đường để chờ đến ngày người ta tìm ra kẻ gây tai nạn, tuyên án, người đàn bà già cỗi ấy mới cùng ba con chó lủi thủi về. Đến quê, bà tặng hết số tiền người ta đền mạng sống đứa con trai cho cô con dâu, nó cũng nghèo khó và bạc phước như bà. Còn bà, dắt mấy chú chó xuống chiếc xuồng ba lá sống một đời lênh đênh.

Cuộc đời du cư cứ buổi sớm ra đồng mò ốc, mót lúa, mót mì…, buổi chiều lại cùng mấy con chó chở những thứ vừa kiếm được ra chợ để đổi lấy thức ăn. Hàng năm trời, giấc mơ của con người ấy và mấy chú chó cũng bập bênh trên con xuồng neo ở sông Vàm Cỏ. Sau trận bệnh tưởng chết trên xuồng, bà mới mua khung chòi tre với giá bằng bốn ký thịt bò. Người ta cho dựng nhờ trên một nền đất hoang bốn mùa lộng gió bên kia sông. Vậy là bà có một nơi bình yên để treo di ảnh đứa con thân yêu.

Robinson trên đồng
Nghèo, nhiều người nghèo. Khổ, nhiều người khổ. Nhưng, con người ấy đã cho tôi cảm xúc rất lạ. Lạ từ nụ cười khanh khách trên khuôn mặt đen nhẻm đầy bùn đất. Lạ từ những giọt nước mắt lăn vội khi bỏ di ảnh con vô giỏ bàng rồi treo lên cỗ xe chó chở theo những ngả đường mưu sinh. Lạ từ chuyện lần mò trồng và chăm sóc cả một vườn khổ qua, bí đỏ, rau lang xanh mướt… để cho bà con hàng xóm ai thích ăn thì cứ hái miễn phí. Lạ từ cách mỗi ngày bà đều tìm và cắm một cành hoa tươi lên vách chòi tả tơi. Lạ đến những ngày bà nhịn đói để cho mấy chú chó được no. Lạ từ sự tự vấn bản thân khi trót làm chết mấy chú chó: “Trời! Tui già rồi, mà sao tui còn ngu hết biết vậy trời!”.

Gặp tôi, bà rớt nước mắt hai lần: lần thứ nhất nói tới con trai, lần thứ hai nhắc về mấy chú chó. Cỗ xe tam cẩu giờ chỉ còn một mình con Vàng kéo. Con chó được huấn luyện đeo tờ giấy đi chợ giúp bà cụ đã bị sợi dây quấn vào cổ chết khi thò đầu xuống sông uống nước. Con chó thứ hai từng bơi qua sông kiếm người cứu chủ nhân trong đêm bà bệnh nặng trên xuồng đã bị mấy bợm nhậu bắt trộm làm thịt.

Sau khi chèo xuồng đưa tôi qua sông, bà và con Vàng lặng lẽ quay về căn chòi le lói ánh đèn chong. Nơi ấy đêm đêm chỉ còn bà cụ và con chó ngủ còng queo trên chiếc nệm làm bằng rơm khô. Phía sau xe chúng tôi nặng trĩu mấy trái bí đỏ do chính tay bà cụ nghèo trồng và hái tặng. Dù thành phố đâu thiếu thứ rau trái gì. Dù đời sống vật chất ở vùng biên giới này chẳng dư thứ gì. Nhưng, biết đâu là giới hạn của thiếu và đủ. Thôi thì, cứ hồn nhiên cho và nhận những gì mình có – người đàn bà ít học ấy đã dạy tôi như thế!

Yến Trinh
SaiGon TiepThi Online
(26/11/2008)
Ghi chú: bà cụ này chính là bà cụ trong topic: http://forum.vietpet.com/showthread.php?t=12672
 

CENTIMET

Member
Cám ơn chị Ami đã gởi bài rất hay ... pv Yến Trinh thể hiện chất văn tuy mộc mạc mà sâu lắng quá.. câu kết thật cảm động ...

... định mệnh đã không cho bà một thỏi vàng , mà cho bà một trái chanh....vâỵ mà bà đã làm được một ly nước chanh ngon ngọt....Thật khâm phục bà!...Một trong những đưc tính kì diệu của con ngươi là chuyển bại thành thắng..
...làm Cent nhớ lại câu chuyện..

.."trong một nhà tù , hai tội phạm đặt tay trên song sắt , môt người thấy bức tường trơ trụi , còn người kia ngữa mặt lên trời và ngắm những vì sao.."

Centimet
 
Thật cảm động...Lúc nào những câu chuyện đại loại như thế này cũng ao ước mình có 1 số tiền để có thể giúp đỡ được phần nào...hix...phải cố học giỏi để kiếm nhiều tiền thôi :D :D...thanks tác giả...
 
Trong chương trình vòng tay nhân ái của đài truyền hình HTV mà vô tình em xem hồi đầu tháng 11 này , Thật khâm phục sức chịu đựng của mẹ . Có lần mẹ nói : lúc bệnh quá mệt thế là mẹ nằm lên chiếc xuồng củ kỉ của mình và cho nó chở trôi lênh đênh trên dòng nước ,về đâu thì về ... Ông trời cho tôi được chết đi chứ khổ quá rồi . Thế mà mẹ lại không mất mà trời lại lấy đi đứa con thân thương yêu quí của mẹ ... mẹ nói trong nước mắt . Nhà đài có tặng cho mẹ chiếc xe đạp mới xịn hơn để chạy theo kịp con chó chở hàng ra chợ và giúp mẹ một số tiền để bán vé số ( Theo ước mơ nhỏ nhoi của mẹ ).Trong cái khó mới thấy cái khôn : mẹ đã sáng chế ra cổ xe chó để vận chuyển đồ hàng ngày . Tình người tình chó hoạn nạn có nhau ... :love struck:
 

binhdan

Member
đọc bài mà em thấy cảm động va khâm phuc bà Mỹ quá,lại thuơng nhưng chú chó của bà,làm thế nào để mình có thể giúp bà một chút nhỉ.
Chó cỏ Việt Nam thật là phi thuờng,có đuơc những chú chó này còn hơn những chú chó đắt giá đuợc cưng chiều.
 
Nghe câu chuyện của bà Mỹ thật cảm động wa !, 1 thân già neo đơn khổ cực mà vẫn có tấm lòng thương iêu các chú Dog các bác nhỉ !
 

ducnts

Member
Cỗ xe tam cẩu giờ chỉ còn một mình con Vàng kéo. Con chó được huấn luyện đeo tờ giấy đi chợ giúp bà cụ đã bị sợi dây quấn vào cổ chết khi thò đầu xuống sông uống nước. Con chó thứ hai từng bơi qua sông kiếm người cứu chủ nhân trong đêm bà bệnh nặng trên xuồng đã bị mấy bợm nhậu bắt trộm làm thịt.
những chú chó thật tinh khôn. tự hỏi còn bao nhiêu chú chó trung thành, tinh khôn bị vào các quán nhậu :(, nghĩ tới mà thấy buồn quá...
 

HieuKTS

Member
Đọc bài này xong thật cảm động,khâm phục 1 con người luôn vượt qua khó khăn,luôn hướng về phía trước! sức dẻo dai bền bỉ của bầy chó, lòng trung thành đúng là chó khôn không chê chủ nghèo ! Một bài học ! cảm ơn bạn amifidele và người đã viết bài này !!!
 

amifidele

Member
Phải chi có ai đó dịch bài này và gửi đăng ở các báo nước ngoài! Người nước ngoài sẽ phục Bà Mỹ và mấy con chó của bà sát đất! Mấy con chó bên Tây bên Mỹ sống sung sướng quá đôi khi cũng bị biến thành đồ chơi, thành hàng hoá, ...Trị giá của chúng có thể rất cao nhưng giá trị thì còn phải xét lại.
 

whitebear

New Member
Có địa chỉ cụ thể không? Mình đang làm đại diện cho 1 chương trình từ thiện. Hy vọng các bạn ai biết địa chỉ cụ thể của Bà Mỹ thì cho mình xin với nhé. Thanks a lot!
 

Vladavia

Member
Lạ đến những ngày bà nhịn đói để cho mấy chú chó được no.

Yến Trinh
SaiGon TiepThi Online
(26/11/2008)
Ghi chú: bà cụ này chính là bà cụ trong topic: http://forum.vietpet.com/showthread.php?t=12672[/quote]


Một tháng nuôi một chú chó như thế này liệu có quá tốn ko nhỉ? Rất mong hội offline VP SGN sau những chương trình từ thiện hiện tại nên xem xét đến trường hợp này.

Bản thân tôi thì đang thấy rất có lỗi vì bài của chị Ami post từ tháng 11 mà giờ tôi mới vào đọc. Không biết những người khác thấy sao?
 

amifidele

Member
Ý kiến trên đây của bác Vladavia rất hay!

Mình xin phép được gợi ý là anh chị em trong nhóm Tự Thiện Vietpet nên nhờ anh Khiêm ở Tây Ninh đi tiền trạm vì địa chỉ mà amifidele xin của toà soạn báo SGTT cũng chỉ có như sau:

Bến đò Trung Dân,
Xã Phước Vinh, Khu vực Biên giới,
Huyện Châu Thành, Tỉnh Tây Ninh.

Hy vọng Vietpet sẽ có một buổi viếng thăm và giúp cụ Mỹ có cái Tết ấm áp năm nay.
Và hy vọng mọi người trong Vietpet ủng hộ kế hoạch này.
 

amifidele

Member
Báo cáo các bác Vietpet gần xa: hôm nay, sau một ngày trời vất vả tìm kiếm (từ 8 giờ đến 15 giờ 40 tức ngay lúc post bài này) 2 người bạn của amifidele đã tìm gặp được cụ Mỹ ở một căn nhà không số ở tận biên giới và đã tạm tặng cụ 500.000 đồng. Cụ Mỹ đang ốm (có lẽ là bị sốt rét). Sẽ post ảnh (chụp bằng điện thoại di động) khi 2 cô bạn về lại Sài Gòn.
 

amifidele

Member
Ảnh chụp tại nhà cụ Mỹ ngày 08/01/2009 (hôm qua)






Hôm qua 2 cô bạn của amifidele nhân chuyến công tác của mình ở gần cửa khẩu Xa Mát (biên giới Tây Nam) đã ghé thăm cụ Mỹ.
 

quế anh

Member
Đọc bài này càng thấy thương loài chó hơn.Tội nghiệp con chó, bị làm thịt trong khi nó đã từng cứu người ư.Buồn thắt cả ruột gan,lũ ăn thịt chó khốn nạn,chỉ vì muốn thoả mãn thói tham ăn rẻ tiền mà nỡ lòng nào làm chuyện ác
Sắp đến tết rồi,trời ngày càng lạnh,mong cụ và Vàng tiếp tục sống mạnh khoẻ,an lành,mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cụ và Vàng
 

yeu cun

Member
mình rất muốn tham gia

mình đã đọc bài báo này cuản báo sài gòn tiếp thị phải nói là rất cảm động ,mình rất muốn giúp đỡ nhưng thật sự không biết đường đi, hôm nay bài này được đưa lên vietpet rất cảm ơn .mình sẵn sàng tham gia vào chuyến đi thăm này , mình xin anh em nào có tấm lòng vàng hãy tập hợp các anh chị em lại mình sẽ lên đường thăm cụ càng sớm càng tốt trước tết nha anh chị em,nếu ngày đó mình không đi được mình sẽ gởi tiền cho anh chị em nào đại diện chuyến đi này 0908477675 đây là số của mình.mình tên hiếu
 

amifidele

Member
Cảm ơn sự quan tâm của các bạn thành viên Vietpet gần xa. Mình xin báo cáo tiếp:

Nhờ bài viết trên báo SGTT mà một số nhà hảo tâm đã đến thăm và giúp đỡ cho cụ Mỹ, tuy không phải là nhiều nhưng cũng giúp cuộc sống của cụ bớt chật vật hơn trước. Hàng ngày cụ bắt cá ở con rạch gần nhà (qua con rạch đó là đã sang Kampuchia) và đem bán, kiếm cái ăn. Tuy tuổi đã cao nhưng cụ làm việc khoẻ lắm ạ (nhờ số tiền người ta cho, cụ cũng đã thuê được miếng đất cạnh nhà để trồng rau đem bán). Hôm 2 cô bạn của amifidele đến thăm, cụ đã thả mấy chú chó đi chơi nên không chụp ảnh được.

Từ Sài Gòn lên đó xa lắm các bạn ạ, mà chỗ cụ ở cũng khó tìm lắm. Mình không dám kêu gọi mọi người nữa. Tuỳ khả năng của các bạn thôi nhé. Thân mến.
 

Ti Bui

Member
Có địa chỉ cụ thể không? Mình đang làm đại diện cho 1 chương trình từ thiện. Hy vọng các bạn ai biết địa chỉ cụ thể của Bà Mỹ thì cho mình xin với nhé. Thanks a lot!
Cả nửa tháng nay bận việc cơ quan quá, nay mới đọc thấy topic của chị Ami., Ti Bui sẽ hỏi ý kiến tập thể nhóm gia đình VP từ thiện xem sao. Vì quỹ có hạn, mà tiêu chí của nhóm là san sẻ tình thương ưu tiên cho những mảnh đời trẻ em bất hạnh ! Do đó, việc cả hội đi xuống thăm cụ chắc không khả thi, nếu whitebear có xuống thăm bà, xin cho Ti Bui đóng góp chút ít nhé !
 

Vladavia

Member
Hi vọng sẽ có thêm nhiều những giúp đỡ ko cần màu mè hoành tráng rình rang nhưng lại thiết thực cho hoàn cảnh này.
 
Top