planetbboy
Member
Vậy là e đã về nhà a đc 2 tháng rùi nhỉ...kể từ ngày đầu tiên khi a nhìn thấy e, a đã muốn đem e về mặc cho e đang bị bệnh nặng, kệ cho e gầy dơ xương và ốm yếu. Anh vẫn cố gắng đi vay mượn tiền để đem đc e về.Với niềm hi vọng sẽ trị khỏi bệnh cho e và e sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, e sẽ khôn lớn và e sẽ là một người mẹ tốt vs những đứa con mũm mĩm...... Paula đó là cái tên của e khi e đặt chân tới cổng nhà, trông e có vẻ rụt rè và sợ hãi, nhưng a đã nói “ đừng sợ bây giờ nó là nhà của e ”... Nhìn lại khoảng thời gian 2 tháng có lẽ nó quá ngắn nhưng vs a, nó lại chứa nhiều kỉ niệm. A nhớ lúc e vui đùa, lúc a về tới nhà và e chạy uà vào lòng a rùi a nhẹ xoa đầu e và nói.“ ai thương e nhất nào ” cái đuôi của e ve vẩy và e lè lưỡi liếm lấy mặt a. Anh nhớ những lúc e lạnh lẽo a ra ôm e vào lòng rùi nhìn e ngủ thật ngoan như một cô mèo. A nhớ nhớ rất nhiều .... Hnay là 24/03 là sinh nhật của vk a, nhưng a ko ngờ nó lại là ngày e đi xa mãi mãi là ngày định mệnh của e...A xin lỗi a đã không thể cứu giúp e, a đã chả làm đc gì hơn khi ngày hnay a chỉ biết nhìn e đau đớn và.....chắc e đang giận a lắm phải ko?. Có thể vs nhiều người nghĩ a là thằng ngốc khi đem e về, nhưng a mặc kệ những lời nói đó và a vẫn giữ quyết định. Anh ko hối hận khi a chọn e, nhưng liệu e có hận a khi a đã ko thể chữa trị đc cho e, đã ko thể cho e đc một cuộc sống hạnh phúc như lời a hứa... Mong cho e kiếp sau có đc cs tốt hơn, hãy ngủ đi paula và mơ tới miền đất mới. Ở nơi mà e sẽ có niềm vui và ko phải chịu sự đau đớn. Tạm biệt paula...