kelangdu261
New Member
TT - Tên bà là Nguyễn Thị Bích Vân, nhưng những người dân quanh Bệnh viện Bệnh nhiệt đới (190 Hàm Tử, P.1, Q.5, TP.HCM) vẫn thường gọi là “bà Vân vú em của chó”.
Năm nay bà 54 tuổi, không nhà không cửa, không chồng con, sống nhờ vào mái hiên, vỉa hè hơn 10 năm qua. Gia tài của bà vỏn vẹn chỉ có chiếc xe đạp, bốn cái chuồng với một bầy chó đủ loài.
Hằng ngày bà kiếm sống bằng cách đi lượm ve chai, rửa chén bát thuê ở các quán. Với số tiền ít ỏi kiếm được, bà ăn uống nhín nhịn để nuôi một bầy chó hơn 20 con, đó là những con chó bị người ta bỏ rơi ngoài đường, hay những con chó bị bệnh tật, mù lòa bị chủ vứt bỏ ở bệnh viện chó. Bất kỳ con chó nào bị chủ bỏ rơi bà đều đem chúng về nuôi như những đứa con cưng của mình.
Hằng đêm, bên vỉa hè vắng lạnh, người ta thấy người phụ nữ này cùng những con chó hoang ngủ bên nhau như những người bạn. Điều kỳ diệu là bằng tình thương của bà, những con chó ốm yếu, bệnh tật đều trở nên khỏe đẹp dưới bàn tay chăm nom của bà.
Một người dân ở đây kể lại: “Nhiều khi trời mưa tầm tả, bà dầm mưa che chắn cho đàn chó như gà mẹ xòe cánh ấp ủ cho đàn con vậy. Có người nói bà điên, nhưng sống ở đây tui biết, bà hoàn toàn bình thường, chỉ có cái tội là yêu chó hơn bản thân mình mà thôi. Có những lúc cơm không có mà ăn nhưng bà vẫn cố vay mượn mua chút sữa cho con chó bị bệnh"…
Ở bệnh viện chó trên đường Lý Thường Kiệt, bà Vân thuộc tên hết tất cả các bác sỹ thú y ở đây. Bởi suốt 10 năm qua, bà đã lui tới đây không biết bao nhiêu lần để chạy chữa cho những con chó hoang bị chủ bỏ rơi… Mỗi khi chó chết, người ta lại thấy bà chảy nước mắt ẵm xác chúng qua Phạm Thế Hiển để thiêu.
Sống bên vỉa hè, bà phải đi mua từng xô nước cho chó uống và tắm rửa cho chúng. Bà chăm nom chúng như một người mẹ. Dù mình có phải nhịn đói nhưng chưa bao giờ bà để cho đàn chó phải đói. Bà ăn uống kham khổ, tiền bạc kiếm được thì dành dụm mua thức ăn cho chó. Những con bị bệnh nặng, bà còn vào tận siêu thị mua cả thức ăn loại ngon nhập khẩu bồi dưỡng cho chúng
Kể về chuyện đời mình, bà tâm sự: “Trước kia cô cũng có một gia đình, nhà cửa, nhưng vì nuôi chó quá nhiều nên phải ra sống bờ sống bụi thế này. Lúc đầu vì tình cờ thấy một vài con chó bị bỏ rơi nên đem về nuôi, riết rồi như cái nghiệp. Hễ ở đâu có chó bị què, bị bệnh, bị đui chột là người ta kêu tui. Cứ lứa này đến lứa khác, không dứt ra được… Tui thương tụi nó vì khi khỏe mạnh thì người ta ôm ấp, đến khi bệnh tật thì người ta đẩy chúng ra đường! Làm người ai lại làm thế, ai lại nỡ bỏ nhau khi hoạn nạn…? Nghĩ thế nên tui ráng làm thuê làm mướn để nuôi tụi nó, mặc cho thiên hạ dèm pha”.
THẾ ANH
_____________________________________
mình ko post hình lên được. mọi người có thể sang web # để xem. thật tột nghiệp cho bà Vân và đàn chó đáng thương. có ai bik bà Vân giờ ở đâu không? muốn tới gửi bà ít tiền mà không biết địa chỉ
Năm nay bà 54 tuổi, không nhà không cửa, không chồng con, sống nhờ vào mái hiên, vỉa hè hơn 10 năm qua. Gia tài của bà vỏn vẹn chỉ có chiếc xe đạp, bốn cái chuồng với một bầy chó đủ loài.
Hằng ngày bà kiếm sống bằng cách đi lượm ve chai, rửa chén bát thuê ở các quán. Với số tiền ít ỏi kiếm được, bà ăn uống nhín nhịn để nuôi một bầy chó hơn 20 con, đó là những con chó bị người ta bỏ rơi ngoài đường, hay những con chó bị bệnh tật, mù lòa bị chủ vứt bỏ ở bệnh viện chó. Bất kỳ con chó nào bị chủ bỏ rơi bà đều đem chúng về nuôi như những đứa con cưng của mình.
Hằng đêm, bên vỉa hè vắng lạnh, người ta thấy người phụ nữ này cùng những con chó hoang ngủ bên nhau như những người bạn. Điều kỳ diệu là bằng tình thương của bà, những con chó ốm yếu, bệnh tật đều trở nên khỏe đẹp dưới bàn tay chăm nom của bà.
Một người dân ở đây kể lại: “Nhiều khi trời mưa tầm tả, bà dầm mưa che chắn cho đàn chó như gà mẹ xòe cánh ấp ủ cho đàn con vậy. Có người nói bà điên, nhưng sống ở đây tui biết, bà hoàn toàn bình thường, chỉ có cái tội là yêu chó hơn bản thân mình mà thôi. Có những lúc cơm không có mà ăn nhưng bà vẫn cố vay mượn mua chút sữa cho con chó bị bệnh"…
Ở bệnh viện chó trên đường Lý Thường Kiệt, bà Vân thuộc tên hết tất cả các bác sỹ thú y ở đây. Bởi suốt 10 năm qua, bà đã lui tới đây không biết bao nhiêu lần để chạy chữa cho những con chó hoang bị chủ bỏ rơi… Mỗi khi chó chết, người ta lại thấy bà chảy nước mắt ẵm xác chúng qua Phạm Thế Hiển để thiêu.
Sống bên vỉa hè, bà phải đi mua từng xô nước cho chó uống và tắm rửa cho chúng. Bà chăm nom chúng như một người mẹ. Dù mình có phải nhịn đói nhưng chưa bao giờ bà để cho đàn chó phải đói. Bà ăn uống kham khổ, tiền bạc kiếm được thì dành dụm mua thức ăn cho chó. Những con bị bệnh nặng, bà còn vào tận siêu thị mua cả thức ăn loại ngon nhập khẩu bồi dưỡng cho chúng
Kể về chuyện đời mình, bà tâm sự: “Trước kia cô cũng có một gia đình, nhà cửa, nhưng vì nuôi chó quá nhiều nên phải ra sống bờ sống bụi thế này. Lúc đầu vì tình cờ thấy một vài con chó bị bỏ rơi nên đem về nuôi, riết rồi như cái nghiệp. Hễ ở đâu có chó bị què, bị bệnh, bị đui chột là người ta kêu tui. Cứ lứa này đến lứa khác, không dứt ra được… Tui thương tụi nó vì khi khỏe mạnh thì người ta ôm ấp, đến khi bệnh tật thì người ta đẩy chúng ra đường! Làm người ai lại làm thế, ai lại nỡ bỏ nhau khi hoạn nạn…? Nghĩ thế nên tui ráng làm thuê làm mướn để nuôi tụi nó, mặc cho thiên hạ dèm pha”.
THẾ ANH
_____________________________________
mình ko post hình lên được. mọi người có thể sang web # để xem. thật tột nghiệp cho bà Vân và đàn chó đáng thương. có ai bik bà Vân giờ ở đâu không? muốn tới gửi bà ít tiền mà không biết địa chỉ