Mình cũng định không tham gia bình luận gì nữa nhưng đọc câu này của BS Thạch mình thấy làm sao ấy!:thingking:
Nổi tiếng gì đây? Nổi tiếng vì đã làm ăn thiếu trách nhiệm để xảy ra hậu quả nghiêm trọng là làm chết một mạng người ư?
Dạ,nổi tiếng là "tiếng nổi như....",là được nhiều người biết đến....đó là mong muốn của ông Dũng mà,bất kể tiếng tốt hay xấu,bởi vì hôm nay thấy xấu nhưng ngày mai nhìn lại thì tốt thì sao???Ông đã nổi tiếng nhiều với "Đại Nam Quốc tự",rồi "Lạc cảnh Đại Nam Văn hiến" và các vụ làm ăn trước đây.Anh chị nào muốn tìm hiểu thì vào Google tìm hiểu nhé,xem cả các phần lưu trữ của Google nữa nhé,tên "dân dã" gọi ông là Dũng lò vôi,tên trước đây là Huỳnh Phi Dũng,bây giờ là Huỳnh Uy Dũng.Khu Lạc cảnh Đại Nam ngoài ý muốn làm một công trình "để đời" thì ông D. nói còn một ý nghĩa khác về "phong thuỷ",đại ý là giúp cho "vượng khí" của dân tộc VN........
Thôi,dừng ở đây vậy,vì lạc đề của topic rồi, mình cũng không đủ tầm để bàn về vĩ nhân và "thánh nhân".
Trích dẫn một bài báo:
....Khi chúng tôi hỏi tiền ở đâu ra, ông Huỳnh Phi Dũng nói “Kỳ thực tôi gom hết tiền ở công ty gia đình và bạn bè. Gom hết, bán được cái gì thì bán. Có lần tôi nói với vợ, nếu thiếu tiền, kể cả cái nhà đang ở cũng phải bán để làm cho xong. Tất nhiên, cũng có những cái không thể bán được, chẳng hạn như bà xã nhà tôi (!)” – ông cười.
Đến nay, việc hiện thực hóa ước mơ đã đã “ngốn” của gia đình ông cả nghìn tỷ đồng. Ông nói: ”Đến năm 2010, khi hoàn tất công trình, số tiền đầu tư sẽ lên đến hòm hòm khoảng 3.000 tỷ đồng, tương đương với 200 triệu USD.” Tất cả là “tự nhà” làm. Để có gạch ngói cho công trình, phải lập riêng một nhà máy gạch ngói. Để có sắt thép cho công trình, phải lập riêng một nhà máy cơ khí…"
Chẳng ai kỳ vọng ông sẽ thu lại vốn từ công trình này. Bản thân ông cũng vậy. Đền và tháp không thu phí và cũng không quyên công đức. Thu nhập từ khu giải trí sau này cũng dành để giữ gìn tu bổ nơi thờ phụng.
Và nghĩ về tâm huyết của doanh nhân:
Con người này đã là một “đại gia” từ thời Bình Dương bắt đầu sự nghiệp công nghiệp hóa, đã từng là đại biểu Quốc hội, là Chủ tịch Hiệp hội đầu tư tỉnh Bình Dương. Đến nay ông giao lại hết cho vợ con, còn bản thân mình về lui về “ở núi”.
“Tính tôi tham công tiếc việc, đã ham cái gì là không biết nghỉ. Mấy năm trước xin bà xã cho đóng đô tại công trình một năm, nay quay đi ngoảnh lại đã sống một mình 3 năm rồi. Ở đây riết thành quen, về nhà một hai ngày là bệnh”...
Để tái hiện lịch sử, phải tự đi tìm sách học. Để thiết kế kiến trúc, phải tự đi tìm đền chùa thời Lý. Hàng ngày ăn ở với công nhân, lo lắng từ nguồn vốn khổng lồ cho đến cái bóng đèn trang trí nhỏ nhoi… Đấy là tác phong của một doanh nhân đại gia lập nghiệp từ thủa ban đầu. Những tâm huyết đã dành cho kinh doanh như thế nào, thì nay lại dành như vậy cho sự nghiệp mà ông gọi là “đi tu”.
Mai này ai có nhớ chăng ....
Trích dẫn từ "binhdinhffc.com":
...Bỏ cả đống tiền vào chỉ để lại dấu ấn cho cá nhân ông ta. Công trình là một mớ hỗn tạp, bắt chước mỗi nơi một chút. Thật là tiếc! với số tiền đó, và với chủ đề đó thì đáng lẽ ra ông Dũng có thể tạo ra một công trình gây tiếng vang lớn cả khu vực và để đời...
Hiện nay công trình này đang nổi tiếng bởi sự hỗn tạp của kiến trúc tự chế và sự xa hoa kiểu trọc phú! Chỉ có thế mà thôi!
Có những thứ không thể mua được bằng tiền-đó là văn hóa! Công trình này không mang một dấu ấn văn hóa dân tộc nào cả, nó chỉ là đại diện cho văn hóa kiểu Huỳnh Phi Dũng mà thôi.
Từ 5 giây.com:
Đại Nam không như quảng cáo đâu các bác ạ. Đi về rất chán. Nhất là các cô hướng dẫn, thuộc bài làu làu. Một tiếng cũng ông chủ, hai tiếng cũng ông chủ. Mà em kinh nhất là câu này: Ông chủ (tức Huỳnh Uy Dũng) là người rất tâm linh, ông rất thích số 9, và kỵ số 4 (tử) nên các khu công nghiệp là 1,2 ,3 ,5. Mà nhà ông ở số một trăm mấy nhưng vì ông thích số 81 nên ông đã đề nghị đổi số nhà VẬY MÀ ÔNG LÀM ĐƯỢC ĐẤY (cô này nhấn mạnh câu này đi lại mấy lần)
Thế mới biết sức mạnh của đồng tiền là như thế nào?!
Chán nhất ở ĐN là cái quái gì cũng quy ra tiền để thuyết minh hết...