Phần 1.
Sáng nay, Lucky ngồi ở góc giường, ngoái đầu lại nhìn mẹ… Mắt Lucky to, hình hạt quả hạnh, ươn ướt, long lanh. Mẹ nhìn mắt em mà thương em quá, nhất định phải viết bài này tặng em và bé Lucy, dù cho mẹ có bận đến đâu đi nữa…
Mẹ nghĩ rằng, hiện tại (và có lẽ là mãi mãi), Lucky và Lucy là những chú mèo may mắn. Lucky, em đúng là ngọn gió trong lành, tia nắng mặt trời ấm áp của mẹ. Mẹ sẽ kể về một ngày của Lucky cho các bạn yêu mèo cùng nghe.
Mỗi sáng, Lucky thường thức dậy trong lòng mẹ. Cái đầu xinh xắn của em gối lên cánh tay mẹ êm êm. Em dậy, ngáp mấy cái thật to và vươn vai, cong lưng.. Lưng em mượt mà, vết sẹo ngày nào nay trở thành một mảng trắng xóa trên lưng, mấy cái lông vàng lơ thơ không sao che đi được.. Em ngồi và nhìn mẹ một lúc, sau đó em mới tiến ra chỗ bé Lucy, đánh thức bé Lu dậy. Em đánh thức khéo lắm nhé, em liếm nhẹ nhàng vào cổ, vào gáy, vào tai bé Lu.. Em cứ liếm mãi liếm mãi như thế, làm bé Lu không thể ngủ lười được nữa, buộc phải tỉnh dậy để chơi đùa cùng em. Khoảng 7 giờ sáng, hai em bé nhảy rầm rầm phá loạn cả nhà. Kinh khủng nhất là việc Lucky luôn nghĩ mẹ là bị bông để em tập nhảy, đôi khi em “bụp” lên người mẹ, mà em nặng đến hơn 5kg, làm mẹ đau thấu trời, nhưng chẳng dám kêu, vì kêu thì em sẽ không tập thể dục nữa…
Rồi mẹ cũng phải tỉnh dậy để đi chợ cho cả một ngày.. Em thấy mẹ dậy là em ra ngoài cửa ngồi nhìn cái chốt cửa. Em đòi ra đấy mà. Em thích tiếng chim ríu ran trên cây xoài sau nhà, em thích chạy nhảy tung tăng ngoài sân.. Cơ mà, ngoài sân luôn có chị chó đen ngoài đó. Chị chó đen từ lâu đã nổi tiếng khó tính, chị sẽ dễ dàng cắn em nếu em chạy ra gần.. Vì thế, mẹ lại phải lấy dây, xích cổ em và bé Lu lại, chỉ cho hai đứa ngó quàng ngó xiên ở khoảnh sân còn mát rượi hương đêm… Em không vui vì điều đó, nhưng em ạ, nếu không làm thế, chị chó đen sẽ cắn em mất, em đau thì mẹ cũng đau lắm em biết không?
Trưa mẹ về, nghe tiếng chân mẹ gõ ngoài sân là em nhổng dậy. Trước đây, khi mèo trắng còn ở nhà mình, em leo lên cái lồng của mèo trắng, đứng chống hai chân lên cửa sổ gọi mẹ. Nay không còn cái lồng đó, em đứng trên giường. Em nhìn mẹ, cái bụng mỡ của em chạm giường.. Em vừa ngó mẹ lom lom vừa ngáp.. Nhìn thật ghét không chịu được… Mẹ mở cửa, em biến thành mũi tên lao vọt ra ngoài sân và chạy thục mạng đến đống gỗ mục nát cuối sân. Báo hại cho mẹ giầy guốc lỏng chỏng, vội vàng rượt theo em để bắt em về. Nhưng nào em có yên, em đợi mẹ lại gần gần thì em chuyển hướng, em vọt ra đầu sân đằng kia… Mẹ lại đuổi theo em… Cứ 5, 7 vòng như thế thì mẹ cũng tóm được em, cả hai mẹ con luôn lấm bụi đất bê bết..
Chiều muộn, Daddy về nhà trước mẹ. Daddy xích em và Lu trước cửa. Mẹ về, mắt hai em tròn xoe nhìn mẹ chăm chăm.. Mẹ ngồi xuống hỏi han hai đứa. Mẹ hỏi Lu, Lu chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng mẹ hỏi Luck, thì Luck ngước đôi mắt lay láy hình hạt quả hạnh nhìn mẹ rất lâu, rồi dụi đầu vào chân mẹ.. Luck nhớ mẹ lắm đấy…
Tối, sau bữa cơm xong xuôi, mẹ & Daddy ngồi xem phim. Lucky lại ngồi ở góc giường, nhìn mẹ chằm chằm. Mẹ nịnh nọt em đủ kiểu để bảo em lại gần mẹ, em nhất định không.. Đến khi mẹ chẳng nói gì nữa, thì em ở đâu từ từ luồn vào trong chăn, áp vào chân mẹ… Mẹ lại kéo em ra, bồng em trên tay, hàng tiếng đồng hồ em cứ nằm nguyên như thế, đôi khi nhìn mẹ rất lâu… Mẹ yêu em, Lucky ạ.
Đêm, Lucky hay có thói phá cửa. Đêm nào cũng như đêm nào, Lucky có 2 lần “lên cơn”, đấy là khi em lao ra cửa, đập cái khóa rầm rầm làm loạn hết cả lên. Có một lần, em làm Daddy tức quá quật em một trận, rồi mẹ lao ra ôm chặt em để bênh em.. Thế là từ đó em có thói rất xấu, đó là em vẫn phá cửa loạn xị hàng đêm, nhưng chỉ cần nghe tiếng Daddy “èm” một cái thôi, là em nhảy vọt lên nằm cạnh mẹ, hai tay em ôm lấy cánh tay mẹ, giả vờ ngủ. Em giả vờ giỏi lắm nhé, nằm im, mắt nhắm thiêm thiếp, vô tội không thể tả được..
Viết đến đây mẹ thấy nhớ đôi mắt xinh của em quá.. Thơm em nhé, tí mẹ về với em…
Sáng nay, Lucky ngồi ở góc giường, ngoái đầu lại nhìn mẹ… Mắt Lucky to, hình hạt quả hạnh, ươn ướt, long lanh. Mẹ nhìn mắt em mà thương em quá, nhất định phải viết bài này tặng em và bé Lucy, dù cho mẹ có bận đến đâu đi nữa…
Mẹ nghĩ rằng, hiện tại (và có lẽ là mãi mãi), Lucky và Lucy là những chú mèo may mắn. Lucky, em đúng là ngọn gió trong lành, tia nắng mặt trời ấm áp của mẹ. Mẹ sẽ kể về một ngày của Lucky cho các bạn yêu mèo cùng nghe.
Mỗi sáng, Lucky thường thức dậy trong lòng mẹ. Cái đầu xinh xắn của em gối lên cánh tay mẹ êm êm. Em dậy, ngáp mấy cái thật to và vươn vai, cong lưng.. Lưng em mượt mà, vết sẹo ngày nào nay trở thành một mảng trắng xóa trên lưng, mấy cái lông vàng lơ thơ không sao che đi được.. Em ngồi và nhìn mẹ một lúc, sau đó em mới tiến ra chỗ bé Lucy, đánh thức bé Lu dậy. Em đánh thức khéo lắm nhé, em liếm nhẹ nhàng vào cổ, vào gáy, vào tai bé Lu.. Em cứ liếm mãi liếm mãi như thế, làm bé Lu không thể ngủ lười được nữa, buộc phải tỉnh dậy để chơi đùa cùng em. Khoảng 7 giờ sáng, hai em bé nhảy rầm rầm phá loạn cả nhà. Kinh khủng nhất là việc Lucky luôn nghĩ mẹ là bị bông để em tập nhảy, đôi khi em “bụp” lên người mẹ, mà em nặng đến hơn 5kg, làm mẹ đau thấu trời, nhưng chẳng dám kêu, vì kêu thì em sẽ không tập thể dục nữa…
Rồi mẹ cũng phải tỉnh dậy để đi chợ cho cả một ngày.. Em thấy mẹ dậy là em ra ngoài cửa ngồi nhìn cái chốt cửa. Em đòi ra đấy mà. Em thích tiếng chim ríu ran trên cây xoài sau nhà, em thích chạy nhảy tung tăng ngoài sân.. Cơ mà, ngoài sân luôn có chị chó đen ngoài đó. Chị chó đen từ lâu đã nổi tiếng khó tính, chị sẽ dễ dàng cắn em nếu em chạy ra gần.. Vì thế, mẹ lại phải lấy dây, xích cổ em và bé Lu lại, chỉ cho hai đứa ngó quàng ngó xiên ở khoảnh sân còn mát rượi hương đêm… Em không vui vì điều đó, nhưng em ạ, nếu không làm thế, chị chó đen sẽ cắn em mất, em đau thì mẹ cũng đau lắm em biết không?
Trưa mẹ về, nghe tiếng chân mẹ gõ ngoài sân là em nhổng dậy. Trước đây, khi mèo trắng còn ở nhà mình, em leo lên cái lồng của mèo trắng, đứng chống hai chân lên cửa sổ gọi mẹ. Nay không còn cái lồng đó, em đứng trên giường. Em nhìn mẹ, cái bụng mỡ của em chạm giường.. Em vừa ngó mẹ lom lom vừa ngáp.. Nhìn thật ghét không chịu được… Mẹ mở cửa, em biến thành mũi tên lao vọt ra ngoài sân và chạy thục mạng đến đống gỗ mục nát cuối sân. Báo hại cho mẹ giầy guốc lỏng chỏng, vội vàng rượt theo em để bắt em về. Nhưng nào em có yên, em đợi mẹ lại gần gần thì em chuyển hướng, em vọt ra đầu sân đằng kia… Mẹ lại đuổi theo em… Cứ 5, 7 vòng như thế thì mẹ cũng tóm được em, cả hai mẹ con luôn lấm bụi đất bê bết..
Chiều muộn, Daddy về nhà trước mẹ. Daddy xích em và Lu trước cửa. Mẹ về, mắt hai em tròn xoe nhìn mẹ chăm chăm.. Mẹ ngồi xuống hỏi han hai đứa. Mẹ hỏi Lu, Lu chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng mẹ hỏi Luck, thì Luck ngước đôi mắt lay láy hình hạt quả hạnh nhìn mẹ rất lâu, rồi dụi đầu vào chân mẹ.. Luck nhớ mẹ lắm đấy…
Tối, sau bữa cơm xong xuôi, mẹ & Daddy ngồi xem phim. Lucky lại ngồi ở góc giường, nhìn mẹ chằm chằm. Mẹ nịnh nọt em đủ kiểu để bảo em lại gần mẹ, em nhất định không.. Đến khi mẹ chẳng nói gì nữa, thì em ở đâu từ từ luồn vào trong chăn, áp vào chân mẹ… Mẹ lại kéo em ra, bồng em trên tay, hàng tiếng đồng hồ em cứ nằm nguyên như thế, đôi khi nhìn mẹ rất lâu… Mẹ yêu em, Lucky ạ.
Đêm, Lucky hay có thói phá cửa. Đêm nào cũng như đêm nào, Lucky có 2 lần “lên cơn”, đấy là khi em lao ra cửa, đập cái khóa rầm rầm làm loạn hết cả lên. Có một lần, em làm Daddy tức quá quật em một trận, rồi mẹ lao ra ôm chặt em để bênh em.. Thế là từ đó em có thói rất xấu, đó là em vẫn phá cửa loạn xị hàng đêm, nhưng chỉ cần nghe tiếng Daddy “èm” một cái thôi, là em nhảy vọt lên nằm cạnh mẹ, hai tay em ôm lấy cánh tay mẹ, giả vờ ngủ. Em giả vờ giỏi lắm nhé, nằm im, mắt nhắm thiêm thiếp, vô tội không thể tả được..
Viết đến đây mẹ thấy nhớ đôi mắt xinh của em quá.. Thơm em nhé, tí mẹ về với em…