• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Truyện ngắn; Kazan

puk_inter

Member
Tác giả: James Oliver Curwood

Chương 1 Kazan là ai?

Kazan đang nằm im lặng, bất động, mắt lim dim, cái mõm xám gác lên hai chân trước.
Trong dòng máu của nó có một phần tư là sói, ba phần tư là chó husky, trải qua bốn tuổi đời, nó toàn sống trên những vùng heo hút rộng lớn của miền Bắc Địa.
Người ta gọi nó là Kazan, con chó hoang dã, trong số anh em cùng giống, nó thuộc loại to nhất và lòng dũng cảm của nó thể hiện cũng chẳng kém những người cầm cương dắt nó qua bao nguy hiểm của một vùng trời đất băng giá.
Cho đến tận bây giờ, nó chưa hề biết sợ là gì. Nhưng hiện tại, nó không biết tại sao nó lại lo sợ. Nó chỉ hiểu rằng nó đang dấn thân vào một thế giới khác hẳn, nơi có nhiều điều khiến nó lo lắng. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với thế giới văn minh. Nó hy vọng rằng ông chủ sẽ sớm quay trở lại căn phòng kỳ lạ, nơi ông đã bỏ rơi nó. Gian buồng ngổn ngang những đồ vật thật gớm guốc. Trên tường, nhiều bộ mặt người to tướng, bất động và lặng lẽ, cứ chằm chằm nhìn nó với một ánh mắt mà nó chưa hề biết đến ở con người. Nó cũng đã từng nhìn thấy một người nằm sóng soài, bất động, lạnh cứng trong tuyết.
Nó còn nhớ rõ, lúc đó nó đã ngồi bệt xuống và tru lên một tiếng thật dài...
Bỗng nhiên, nó khẽ vểnh tai. Có tiếng chân, rồi tiếng người nói nhỏ nhe... Một giọng nói là của chủ nó. Nhưng giọng kia!
Nó ngẩng đầu lên khi hai người bước vào.
Mắt nó rực sáng, đỏ quạch nhìn họ và ngay lập tức nó hiểu rằng chủ nó chắc phải yêu quý người đàn bà mới đến vì ông ta đang ôm xiết nàng.
Khi nàng hiện rõ hơn trong ánh sáng, nó phát hiện thấy nàng có mái tóc vàng, bộ mặt tràn đầy sinh lực và đôi mắt sáng ngời tựa hai đóa hoa xanh biếc... Đến lượt mình, khi phát hiện ra nó, nàng khẽ reo lên và lao ngay về phía nó.
- Đứng lại em! - Người đàn ông hét lên. -Kazan, con vật nguy hiểm lắm đấy!
Nhưng nàng đã quỳ xuống cạnh nó, dịu dàng, lôi cuốn và tế nhị, và bàn tay nàng đã giơ ra để.vuốt ve nó. Nó tự hỏi nên chăng lẩn trốn hay cắn lại? Liệu nàng có giống như những thứ gắn chặt trên tường kia, là thù địch của nó? Liệu có phải tức khắc chồm lên ngoạm vào cái cổ trắng ngần kiả Nó thấy người chủ lao đến, mặt tái mét như xác chết và nó cảm thấy nàng đặt tay lên đầu nó. Nàng vừa chạm đến, toàn thân nó đã run lên. Bằng cả hai tay, thế là nàng buộc nó phải quay đầu lại. Giờ đây, gương mặt nàng cận kề mõm nó và nó nghe nàng nói gần như trong tiếng nức nở.
- Thế ra chú mình là Kazan! Kazan tốt bụng, Kazan yêu quý, là con chó anh hùng của cô đây. Chính chú mình đã dẫn anh ấy về đây cho cô trong khi những con chó khác đều chết! Kazan của cô!...
Và bỗng nhiên, điều kỳ diệu đã xảy ra, gương mặt nàng ép sát vào đầu nó, và nó cảm thấy một sự êm dịu, nồng ấm tỏa ra từ nàng.
Nó không nhúc nhích nữa, hầu như cũng không dám thở. Thời gian trôi qua khá lâu và cuối cùng khi nàng ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc của nàng ngấn lệ. Đứng thẳng người bên nàng và Kazan, người đàn ông nắm tay, nghiến chặt hai hàm răng.
- Anh chưa hề thấy nó cho ai đụng vào... Dù sao cũng đừng đụng bằng tay không đấy! - Anh thốt lên với một cái giọng tắc nghẹn vì xúc động và ngạc nhiên. - Isabelle, hãy từ từ tránh ra. Dũng cảm lên! Hãy nhìn anh này!
Lúc này Kazan đang rên khe khẽ, ngước cặp mắt hoang dại quan sát người thiếu phụ. Nó muốn một lần nữa được ngửi làn da dịu ngọt của nàng và cọ nhẹ mõm lên gương mặt nàng...
Nó có dám chăng và liệu mọi người có cho nó một gậy không? Trong thâm tâm, nó không hề có ý làm nàng đau. Vì nàng nó có thể bị giết...
Nó bắt đầu trườn về phía nàng, từng tí từng tí một và không ngừng quan sát nàng. Nó nghe thấy tiếng người chủ nói:
- Lạy chúa! Em thấy không?
Nó rùng mình. Nhưng không một gậy nào giáng xuống buộc nó phải lùi lại. Cái mõm lành lạnh của nó chạm vào tấm áo mỏng... Isabelle ngắm nó, không nhúc nhích với đôi mắt rực sáng như ánh sao.
- Anh xem, anh xem! - Nàng thì thầm..Một phân, một phân nữa và lại một phân nữa, và cuối cùng, Kazan áp sát thân hình to khỏe của mình vào thiếu phu... Mõm nó tiến dần lên, chầm chậm, từ chân lên đầu gối, rồi đến bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp đang buông thõng. Nó vẫn luôn nhìn gương mặt nàng.
Người chủ quỳ xuống và lại ôm lấy cô bạn mình trước khi vỗ nhẹ lên đầu Kazan. Kazan vốn không thích kiểu đụng chạm này. Kinh nghiệm đã dạy nó phải dè chừng bàn tay con người. Tuy vậy, lúc này nó đành để mặc vì nó đoán rằng trong một chừng mực nào đó, điều ấy làm vui lòng thiếu phụ.
- Này, Kazan, chú mình không làm cô đau đấy chứ, phải không? - Người chủ nói giọng nhẹ nhàng. - Cả hai chúng ta đều yêu quý cô, không đúng sao, anh bạn? Chúng ta không thể làm khác được, chắc vậy? Cô chung đấy nhé, Kazan! Đúng vậy, cô ấy của chúng ta và chừng nào chúng ta còn sống, chúng ta sẽ chăm sóc cô, và nếu cần để bảo vệ cô, chúng ta sẽ chiến đấu như hai con quỷ dũng mãnh, đúng không? Anh bạn nghĩ gì, chú chó của ta?
Sau đó, trong một khoảng thời gian dài, Kazan nằm trên tấm thảm, mắt không rời thiếu phụ. Thêm một lần nữa, nó lại cảm nhận được sự vuốt ve từ bàn tay thiếu phụ, nó khép mắt, buông một tiếng thở dài và thiu thiu ngủ.
Thế là cô gái tiến về phía một cái gì đó mà đối với Kazan, chỉ là một đồ vật to tướng, hình vuông, mà thực chất là cây đàn dương cầm. Khi Isabelle bắt đầu đánh đàn, sau đó lại hát, Kazan cố chế ngự ham muốn lại gần nàng.
Kazan trải qua nhiều ngày tuyệt vời trong ngôi nhà này dù đôi khi nó cũng tiếc nuối những cánh rừng, cảnh bao la tuyết phủ và cuộc sống của một chú chó đầu đàn. Kazan không bị giày vò bởi sự cô đơn vì Isabelle để lại phía sau nàng một bầu không khí kỳ lạ: mùi hương của nàng tỏa ra khắp nơi và khi nàng ở gần nó, Kazan cảm thấy sung sướng đến mức đôi khi nó không thể kìm được những tiếng rên khe khẽ.
Nhưng rồi thời điểm thay đổi đã đến... Xung quanh nó, Kazan nhận thấy một sự căng thẳng nào đó và một cảnh tất bật kỳ cục, ngay cả người thiếu phụ cũng ít chú ý đến nó hơn. Một sự khó chịu mơ hồ xâm chiếm tâm hồn nó. Rồi một ngày, từ sáng sớm, Thorpe, tên ông chủ, lại quàng vào nó chiếc vòng cổ. Kazan hoảng sợ khi chọrằng mọi người muốn bỏ rơi nó. Nhưng đó chỉ là một sự bảo vệ của Thorpe, người luôn e ngại Kazan.
- Đó là một con vật hoang dã. - Anh ta nói với Isabelle lúc lên xe lửa. - Ngay cả khi nó là một anh hùng đã cứu sống anh vào cái ngày mà nó không muốn bỏ mặc anh trong tuyết!
Họ cùng đi với Mc Creadỵ Anh chàng này phải dẫn cặp vợ chồng đến tận nơi đóng trại ở Sông Hồng, nơi Thorpe phụ trách công trình đường sắt xuyên lục địa. Mc Cready cao, gầy, khỏe mạnh và mặt cạo nhẵn nhụi. Cằm của hắn bạnh ra đến mức tạo cho hắn một vẻ hung bạo.
Khi Mc Cready quay mặt lại phía nàng, bàn tay của Isabelle lập tức đặt lên đầu Kazan.
Nhưng, lần đầu tiên con chó dường như không để ý đến sự tiếp xúc này của thiếu phụ. Nó nhe răng ra với Mc Cready và trong cổ họng nó, tiếng gầm gừ dọa nạt ngày càng to, Isabelle kéo sợi dây xích:
- Nằm xuống, Kazan! Nằm xuống! - Cô ra lệnh.
Cuối cùng nó đành nằm xuống chân cô chủ nhưng hai mép vẫn nhếch lên. Thorpe quan sát con chó, và ngạc nhiên khi phát hiện ra ánh nhìn hằm hè trong mắt con chó lai sói và anh chuyển sự chú ý của mình sang Mc Creadỵ Anh chàng này hất tung ngọn roi dài đánh chó ra. Một thoáng biểu lộ kỳ lạ hiện trên gương mặt hắn và hắn nhìn chằm chằm vào Kazan một cách tàn nhẫn. Bỗng nhiên hắn nhào về phía trước, hai tay chống gối và trong một khoảnh khắc ngắn căng thẳng, hắn dường như quên rằng đôi mắt xanh tuyệt vời của Isabelle Thorpe đang nhìn hắn...
- Hu! Cusơ! Pedro! Đột kích!
Cái tiếng cuối cùng - "đột kích" chỉ dùng cho những chú chó cảnh sát của vùng Tây Bắc... Kazan không hề nhúc nhích. Mc Cready nhổm dậy và nhanh như một tia chớp, vung cái roi dài quất vào đêm đen và tạo ra một tiếng như súng nổ.
- Đột kích, Pedro! Đột kích!
Kazan gầm gừ trong họng trầm hơn, khàn hơn nhưng không một cơ bắp nào của nó động đậy. Mc Cready quay lại nói với Thorpe:
-Tôi thề rằng tôi biết con chó này. Nếu nó là Pedro thì nó tồi tệ lắm.
Thorpe nắm lấy sợi dây xích Kazan. Chỉ riêng thiếu phụ nhận thấy thoáng thay đổi vụt qua trên gương mặt Mc Cready, nàng không kìm.được cái rùng mình. Trước đó ít lâu, khi tàu dừng lại ở Lespa, và khi nàng bắt tay người đàn ông này, nàng đã bất chợt nhận được ở hắn điều gì đó tương tự. Nhưng vừa run rẩy nàng vừa nhớ lại những gì chồng nàng đã kể về những người dân sống ở rừng rú phía Bắc. Ngay cả trước khi đến sống cùng họ nàng đã học cách yêu mến họ, ngưỡng mộ lòng dũng cảm tuy hơi thô bạo và lòng trung thực của họ, thế là nàng ép mình cười mỉm với Mc Cready, và đấu tranh chống lại sự sợ hãi và ghê tởm.
Họ xuống tàu và đi đến nơi dựng trại mà Thorpe đã rời đấy cách đây hai tuần.
Mc Cready còn nói trước khi bỏ đi.
-Tao tự hỏi không biết làm thế nào mà mày xoay xở để đổi tên được, Pedro...
Đắm mình trong hơi ấm nhè nhẹ của đống lửa, Kazan cảm thấy mắt mình từ từ khép lại nhưng nó ngủ chập chờn, thấp thỏm. Những hình ảnh gây lo âu chen chúc nhau trong tâm trí nó. Một hình ảnh cứ trở lại thường xuyên, nó dẫn đầu một cỗ xe tuyệt đẹp gồm sáu con chó thuộc đội cảnh sát hoàng gia của miền Tây Bắc và ông chủ gọi nó là Pedro!... Và cảnh vật thay đổi...
Họ ở trong một căn lều. Viên cảnh sát, một thanh niên có gương mặt nhỏ nhắn, cho một kẻ lạ mặt bước xuống xe, hai tay hắn bị trói phía trước bởi những chiếc vòng kỳ cục màu đen...
Lát sau, Kazan đang nằm dài trước đống lửa, ông chủ ngồi trước mặt cách nó không xa, lưng quay về căn lều, nơi bỗng nhiên nó thấy người đàn ông bị khóa tay lúc nãy bước ra... Và lần này, hai tay hắn được tự do... Và hắn cầm một cây gậy lớn giáng vào đầu ông chủ... Một tiếng vỡ răng rắc đáng sợ vang lên. Nhớ lại tiếng động này, Kazan giật mình tỉnh giấc.
Nó nhảy chồm lên, lông sống lưng dựng đứng và bắt đầu gầm gừ. Lửa đã tắt và nơi đóng trại chìm ngập trong bóng tối mù mịt trước khi bình minh đến. Nó nhận ra Mc Cready qua bóng đêm, gần căn lều của Isabelle và lúc này nó biết rằng đó chính là người đàn ông trong giấc mơ, với hai tay trước kia bị khóa bởi còng sắt... Vâng, chính tên này đã giết người chủ trước của nó, sau đó, hắn vui sướng đày đọa những con chó kéo xe của ông chủ bằng roi vọt trong nhiều ngày...
Nó bắt đầu gầm gừ với Mc Cready, hắn nhanh chóng lẩn sau đống lửa đã tắt. Vừa huýt sáo, tên dẫn đường vừa bắt đầu cời than và gom.những thanh củi đã cháy dở lại; khi ngọn lửa bùng lên, hắn hét to đánh thức Thorpe và vợ anh dậy. Vài phút sau, ông chủ xuất hiện ở cửa lều, theo sau là Isabelle. Thiếu phụ, tóc buông xõa dập dờn như những đợt sóng vàng óng trên vai, đến ngồi trên xe kéo, sát gần Kazan và vuốt ve nó âu yếm. Mc Cready tiến lại phía sau Isabelle để tìm thứ gì đó ở đống hành lý, và làm như thể vô tình, để ngón tay lướt nhẹ trên những lọn tóc tuyệt vời đang xõa xuống lưng nàng. Isabelle không nhận thấy sự tiếp xúc nhẹ nhàng này, còn chồng cô, không nhìn thấy gì vì lúc đó, anh đang quay lưng lại.
Thế là Kazan là kẻ duy nhất nhìn thấy động tác lén lút của bàn tay người đàn ông này, kiểu vuốt ve mái tóc cô chủ, và niềm đam mê điên loạn bùng cháy lên trong ánh nhìn của tên dẫn đường...
Nhanh hơn mèo rừng, nó nhảy vọt qua cái xe, căng hết chiều dài sợi xích ra. Mc Cready chỉ kịp nhảy lùi lại còn Kazan, bị xích giằng đột ngột, ngã vật sang một bên, toàn thân đổ vào người Isabelle.
Thorpe, không quay lại kịp nên chỉ nhìn thấy cảnh cuối cùng... Anh ngỡ là con chó đã tấn công Isabelle... Cảnh tượng kinh hoàng, vợ mình ngã nhào trong chiếc xe khiến anh không thốt lên được tiếng nào, cũng không kêu lên; anh đỡ nàng ngồi dậy. Anh nhận thấy nàng không bị thương, và sau đó, anh lục tìm khẩu súng giắt ở thắt lưng. Nhưng khẩu súng để trong lều.
Chợt anh nhìn thấy dưới chân, ngọn roi của Mc Cready và trong cơn giận dữ lạnh băng, anh chộp lấy và lao tới Kazan. Con vật nằm rạp trên tuyết, không làm một động tác nào để lẩn tránh hoặc tự vệ. Thế là Thorpe giáng cho nó một trận đòn khủng khiếp - trong suốt cuộc đời mình, Kazan chỉ từng nhận một trận như vậy duy nhất có một lần... Tuy nhiên, không một tiếng rên, không một tiếng gầm gừ nào thoát ra từ cổ họng nó.
Isabelle lao bổ đến giằng lấy chiếc roi da đang vung lên trên đầu chồng mình.
- Dừng lại! - cô hét lên.
Và trong giọng nói của nàng có một điều gì đó đã níu kéo cánh tay của Thorpe. Mc Cready không nghe thấy những gì nàng giải thích với chồng nhưng một luồng ánh sáng lạ thoáng qua đôi mắt anh chàng và ngay lập tức, anh theo nàng vào trong lều, không nói một lời.
- Kazan không hề tấn công em. - Nàng thì thầm chắc chắn với chồng.
Nàng vẫn còn run rẩy vì xúc động và mặt nàng tái nhợt như người chết.
- Mc Cready đứng phía sau em. - Nàng vừa tiếp lời vừa bám chặt lấy chồng mình. - Em cảm thấy hắn đụng vào người em và chính lúc đấy Kazan nhảy tới. Nó không định cắn em đâu mà là hắn ta! Có một điều gì đó... không hay trong chuyện này... Gã làm em sợ.
Lúc này nàng gần như thổn thức. Thorpe xiết chặt nàng.
- Anh đã không nghĩ đến điều đó sớm hơn nhưng quả thật đó là một tình huống kỳ lạ. -Anh nói. - Hơn nữa, Mc Cready đã kể rằng hắn cho là hắn biết con chó này... Chung quy, có thể lắm... Có thể trước anh, hắn đã từng làm chủ con vật... Có thể Kazan chưa bao giờ quên hắn bởi lẽ hắn đã đối xử tệ với nó? Lát nữa anh sẽ làm sáng tỏ điều này. Nhưng cho đến khi anh phát hiện ra điều gì đó, hãy hứa với anh là em tránh xa con chó, được không? Isabelle nhận lời. Ngày hôm ấy rong ruổi trên đường, Kazan rất đau khổ vì Isabelle luôn giữ khoảng cách với nó và khi đến nơi dựng trại, nó tỏ ra rầu rĩ thất vọng.
Sau đó, khi hai vợ chồng Thorpe đã rút vào trong lều, tuyết bắt đầu rơi.
Thorpe dấn mình vào bóng đêm và bắt đầu xem xét dấu vết con đường mà họ để lại phía sau vài giờ trước đây. Con đường gần như biến mất dưới tuyết và lát nữa chắc chắn không ai có thể nhìn thấy nó, điều đó có nghĩa là nếu ai đó qua đây ngày hôm sau, anh ta sẽ chẳng hình dung được có những người du hành khác đã đi trước anh ta không lâu... Từ giờ đến sáng, những bông tuyết sẽ phủ kín tất cả, ngay cả đống lửa nếu người ta để nó tắt ngấm. Mc Cready bắt đầu uống trong bóng tối. Hắn lại thì thầm những từ không đầu không cuối nhưng đầy vẻ vui thú ma quái. Men rượu thiêu đốt tâm trí hắn và tim hắn rộn ràng trong lồng ngực...
Kazan căng người ra khi thấy hắn nhặt về một cây gậy lớn, dựng vào gốc cây trước khi đi tìm ngọn đèn trong xe. Hắn đốt đèn lên, quay lại cạnh lều ông chủ và gọi:
- Này! Thorpe! Thorpe!.
- Có tôi, Mc Cready! Anh đấy à?
Tên dẫn đường thò đầu qua cửa lều, khẽ đáp lại:
- Tôi đây. Ông có thể ra đây một phút được không? Trong rừng đang có cái gì đó không bình thường... Chẳng cần đánh thức bà nhà đâu!
Hắn lùi lại đứng chờ. Lát sau, Thorpe xuất hiện ở cửa lều. Đưa tay chỉ về phía rừng rậm, Mc Cready thì thầm giải thích:
- Có ai đó lảng vảng quanh đây... Tôi chắc là đã nhìn thấy một bóng người ở chỗ kia khi tôi đi nhặt củi... Đêm tối này rất thích hợp cho bọn ăn trộm chó, ông thấy đấy... Nào đi kiểm tra thôi... Cầm lấy đèn... Chúng ta ắt phải tìm thấy dấu vết trong tuyết hay chính tôi bị điên!
Hắn đưa cây đèn cho Thorpe và cầm lấy cây gậy đã chuẩn bị. Kazan cảm nhận tiếng gầm gừ đang chực thoát ra từ cổ họng mình nhưng nó kìm được. Nó chỉ có một mong muốn: nhảy thật xa đến tận cùng của chiều dài sợi xích và tru lên để báo hiệu cho ông chủ nhưng nó biết rằng làm thế cả hai sẽ quay lại và một lần nữa họ lại đánh nó... Bởi vậy nó đứng im, bất động, run rẩy và rên khe khẽ. Nó nhìn theo bóng Thorpe biến mất trong bóng đêm và chờ đợi rình rập.
Một lát sau, nó nghe thấy tiếng chân đạp răng rắc trên tuyết và nó không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Mc Cready trở về một mình. Nó biết thanh gỗ mà tên dẫn đường mang theo có nghĩa là gì rồi... Bộ mặt tên Mc Cready có một vẻ thú vật.
Lúc này hắn để đầu trần. Kazan nằm thu mình trong bóng tối khi nó nghe thấy tiếng cười gằn ghê tởm và nó nhận thấy hắn vẫn chưa buông cây gậy. Cuối cùng, tên dẫn đường bỏ lại vũ khí của mình trong tuyết... và tiến lại gần căn lều nơi Isabelle đang ngủ! Hắn nhẹ nhàng vén tấm rèm treo ở cửa lều và dò xét bóng đêm. Thiếu phụ vẫn chưa tỉnh giấc, thế là lặng lẽ như một con mèo, hắn lẻn vào trong và treo cây đèn lên một cái đinh đóng vào cây cột chống ở giữa lều. Hắn đứng bất động một lát để quan sát.
Vài giây sau, Kazan nghe thấy một tiếng kêu thét lên, một tiếng rên rỉ trong cơn hoảng loạn tột đô... Nhận ra giọng đó, nó nhảy chồm lên. Dây xích giằng nó lại, chẹn ngang họng tiếng sủa của nó. Isabelle đang vật lộn với Mc Cready! Giờ thì tiếng la hét của nàng liên tục không ngừng. Nàng.gọi chồng đến cứu... Và bỗng nhiên Kazan nghe thấy tiếng nàng gọi tên nó:
- Kazan! Kazan!
Nó lại chồm tới trong bóng đêm nhưng bị sợi xích kéo lại, nó ngã nhào xuống. Không nản lòng, nó lại cố nhảy lên, kéo theo chiều dài sợi dây, một lần, hai lần... Chiếc vòng cổ bằng da như một lưỡi dao cứa vào da thịt nó. Nó dừng lại một lát để lấy hơi. Hai bóng người vẫn vật lộn nhau... Hai bóng đó đứng, sau đó lăn lộn trên đất. Với một tiếng rống dữ tợn, nó dồn tất cả trọng lượng cơ thể tung người lên đến đầu sợi dây. Có tiếng gãy răng rắc và cuối cùng thì vòng cổ đang xiết chặt nó bật tung ra.
Chỉ bằng vài bước nhảy, nó tiến sát căn lều và lao vào bên trong.
Một giây sau, nó đã cắn chặt cổ họng của Mc Cready. Chỉ một cái nghiến chặt từ bộ hàm rắn chắc tại vùng cổ này, có nghĩa là cái chết sẽ đến nhưng nó không hề biết. Tất cả những gì diễn ra trong đầu nó lúc này là cô chủ đang ở đấy, và nó chiến đấu vì nàng. Gã đàn ông rên một tiếng hừ hừ tắc nghẹn, kết thúc bằng một cái co giật ghê rợn và hắn quỵ xuống, nằm vật ra. Kazan cắm nanh sâu hơn vào cổ kẻ thù và thích thú thấy lại vị máu nóng.
Isabelle hét gọi tên nó, giằng lấy cổ nó nhưng nó không chịu nhả con mồi. Cuối cùng, khi nó vâng lệnh, thiếu phụ cúi xuống gã đàn ông nằm sóng xoài trên đất xem xét một lát, rồi nàng ôm mặt và ngã quỵ xuống đống chăn...
Bỗng nhiên, Kazan nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Đó là ông chủ.
Nỗi sợ hãi bị đánh khiến nó một lần nữa bị rùng mình và nó lao nhanh ra cửa. Vâng, đúng là ông chủ, nó nhận ra anh qua ánh lửa, và anh đang cầm một cây gậy!
Anh chậm rãi đi về phía lều, mỗi bước lại vấp, mặt bê bết máu. Và anh cũng có một cây gậy! Chắc chắn rằng Thorpe lại sắp đánh nó vì tội đã tấn công Mc Cready, Kazan lặng lẽ lẩn vào bóng tối. Khi đã nấp an toàn trong các bóng cây thấp của rừng, nó ngoảnh lại nhìn. Một tiếng rên dài đầy ắp tình yêu và nỗi buồn dâng lên rồi tắt lịm trong cuống họng nó. Sau tất cả những gì vừa xảy ra, họ sẽ liên tục đánh nó, nó thầm nghĩ. Đúng vậy, ngay cả Isabelle... Họ sẽ nhanh chóng tìm kiếm nó và khi đã tìm thấy, họ sẽ.trừng phạt nó... Nó không nghi ngờ gì về chuyện đó...
Thế là, qua ánh lửa trại, Kazan nhìn ngắm phía rừng sâu. Trong cảnh đen tối mịt mù kia, không có gậy, không có roi da quật vun vút...
Trong không gian bao la ấy, chẳng bao giờ mọi người bắt được nó. Nó chần chừ giây lát, sau đó cũng lặng lẽ như những loài thú hoang mà nó mang chút ít dòng máu - chó sói, anh em của nó - , nó lẩn khuất vào đêm đen...

(hết chương 1)
p/s: truyện này tình cờ tình tìm thấy trên internet dưới định dạng *.prc, không biết dịch giả là ai thành thật mong được tha thứ, xin post lên mọi người cùng đọc lại - câu chuyện hay - theo cá nhân.
 

puk_inter

Member
Chương 2 Sói xám

Trong khi gió ngàn gào rít thảm thiết trên các ngọn thông, Kazan dò dẫm tiến bước vào rừng sâu huyền bí. Khi nghĩ là đã nằm ngoài tầm nhìn của mọi người, nó nép mình trong bụi rậm, không xa chỗ cắm trại. Nó nhìn rất lâu căn lều của vợ chồng Thorpe, nơi vừa xảy ra những sự việc khủng khiếp... Mắt nó long lên vằn máu.
Người đàn ông, chủ nó, ra khỏi lều ba lần và gọi rất to tên nó: - Kazan! Kazan! Lần nào Isabelle cũng đứng bên cạnh chồng...
Bỗng nhiên, đến lượt mình nàng cất tiếng gọi: - Kazan! Ka-aa-zan!.Trong nó, phần chó chứ không phải phần sói, run rẩy sung sướng khi nghe tiếng nàng và nó suýt lao bổ về phía nàng, uốn lưng xuống trước nguy cơ đón nhận những trận đòn. Tuy nhiên, cuối cùng, nỗi sợ hãi cái dùi gỗ lại mạnh hơn và nó không nhúc nhích, nó đứng lặng hàng giờ tại chỗ nấp cho đến khi nơi đóng trại yên tĩnh trở lại, khi mà bóng dáng những người chủ đã biến mất và ngọn lửa đã tắt ngấm.
Thế là, hết sức thận trọng, nó ra khỏi bóng tối, bò sát mặt đất, tiến đến gần đống lửa đã tắt, sau đó đến chiếc xe kéo nơi để hành lý. Phía bên kia, dưới bóng cây, một cái chăn đậy kín xác kẻ đã bị nó cắn chết... Thorpe đã lôi cái xác ra tận đấy. Kazan nằm duỗi dài, mũi gác lên chân trước, cạnh những mẩu than cuối cùng còn hơi ấm, nó nhìn đăm đăm về phía cửa ra vào khép kín của căn lều. Nó muốn thức, canh chừng chung quanh, sẵn sàng lẩn vào rừng khi nghe thấy tiếng động đầu tiên của chủ. Hơi ấm dễ chịu tỏa ra từ đống than hồng khiến nó hai hay ba lần nhắm mắt, nó cố gắng canh gác, nhưng dần dần nó chỉ hé mi mắt, sau đó nó ngủ mê mệt.
Nó rên khe khẽ trong giấc ngủ, những cái co giật nhẹ, căng thẳng làm rung chuyển những cơ bắp tuyệt đẹp từ chân đến vai nó, và những cơn giật mình thảng thốt chạy dọc suốt sống lưng màu hoe đỏ. Giá như Thorpe nhìn thấy nó lúc này, anh sẽ hiểu rằng con chó của mình đang chìm trong giấc mợ Và Isabelle, với mái đầu vàng óng ngả sát ngực chồng mình, Isabelle mà thân hình đang run rẩy, chắc không khó khăn mấy để đoán được Kazan đang mơ gì.
Nó mơ thấy mình vừa kéo căng dây xích, vừa sủa vang và trong sự yên lặng của nơi đóng trại, hai hàm răng nó bập vào nhau lách cách như hai chiếc phách bằng thép mạnh đến nỗi nó giật mình tỉnh giấc... Nó nhanh chóng nhổm dậy, lông sống lưng dựng đứng và nó nhếch mép nhe những chiếc nanh trắng như lưỡi dao ngà. Đến lúc rồi! Có người động đậy trong lều. Chủ nó đã dậy rồi. Giờ đây anh đang bước ra khỏi lều. Và trong ánh ban mai, Kazan nhìn thấy khẩu súng trên tay anh...
Một lát sau, thiếu phụ cũng xuất hiện; nàng nắm cánh tay chồng. Họ cùng nhìn về phía cái xác dưới tấm chăn. Isabelle nói điều gì đó với chồng và anh bỗng vươn thẳng người, ngửa đầu cất tiếng hú:
- Hú... ú... ú! Kazan!
Con chó, từ chỗ nấp của mình run bắn lên. ông chủ đang ra sức dỗ dành nó... Nhưng anh lại cầm một cái vật khạc ra chết chóc kia.
- Kazan! Ka-a-a-a-zan!
Con chó lặng lẽ tiến xa cái cây đang che khuất nó vì nó biết rằng khoảng cách không nghĩa lý gì với cái thứ dụng cụ giết chóc mà Thorpe đang cầm trên tay...
Nó đưa mắt nhìn lần cuối hai người và khe khẽ rên, trong khoảnh khắc nó nhìn thấy Isabelle, một niềm tiếc nuối lớn lao lướt qua đôi mắt đỏ của nó. Nó hiểu rằng nó đang rời xa nàng mãi mãi và một nỗi đau chưa từng biết se thắt trái tim nó - một nỗi đau không dính dáng gì đến gậy gộc hay roi da, cũng không liên quan đến cái lạnh hay đói, nhưng nỗi đau ấy khiến nó muốn hú lên với bầu trời mênh mông mờ xám nỗi cô đơn của mình.
Trong khi đó, trong căn lều, Isabelle run run nói thì thầm:
- Nó đi rồi...
- Phải. - Chồng nàng hơi xúc động đáp lại.
- Em có lý, chắc nó đã trốn đi rồi. Nó đã đoán biết được tính cách của Mc Cready còn anh lại không ngờ. Anh có thể tự nguyện mất nhiều thứ... mất một năm tuổi thọ của anh... để giá như anh đừng đánh nó hôm qua... Nó sẽ không quay về nữa đâu.
Ngón tay Isabelle bấu chặt vào cánh tay chồng. - Dĩ nhiên là nó sẽ quay lại! - Nàng thốt lên. - Nó không bỏ em đâu! Nó yêu em dù nó là một con vật hoang dã... Và nó biết là cả em nữa, em cũng yêu nó. Em nói với anh rằng chúng ta sẽ gặp lại nó...
- Chờ một chút! Hãy lắng nghe! - Thorpe ngắt lời nàng.
Từ rừng sâu, một tiếng rống dài thảm thiết, chứa đựng bao buồn phiền vang lên, đó là lời chào vĩnh biệt của con chó với cô chủ...
Sau đó, dù vẫn đau buồn, Kazan bắt đầu cảm thấy thích thú sự tự do... Dầu sao, ở đây không có gậy gộc, roi da, không có những con người thú vật mà nó đã e sợ rồi hận thù. Nó chưa từng.biết đến sự tử tế ở họ, và tình thương yêu thì còn ít hơn thế nữa, cho đến cái đêm mà thiếu phụ đã đặt bàn tay bé nhỏ dịu dàng, ấm áp của mình lên đầu nó, cái đêm mà nàng áp mặt mình vào mõm nó mặc cho anh chồng kêu la hoảng sợ. Và hôm nay, một gã đàn ông đã khiến nó phải rời xa nàng, xa bàn tay duy nhất chưa từng vung lên gậy gộc hay roi da! Vừa đều đều cất bước tiến vào rừng sâu, nó vừa gầm gừ khi nhớ lại chuyện đó. Trời bắt đầu hửng sáng khi nó đến bên bờ một đầm lầy.
Nơi nó dừng chân yên lặng đến tuyệt vời.
Đầm lầy trải ra trong một vùng trũng, giữa hai ngọn đồi, sườn đồi, tùng bách mọc dày đặc. Trên mặt đất hầu như không có tuyết và cây cối um tùm đến nỗi cảnh vật chìm đắm trong ánh sáng lờ mờ như ở buổi chiều tà.
Kazan bắt đầu cảm thấy đói và thiếu vắng những người bạn đồng hành. Trong nó, phần sói và chó đều lên tiếng đòi ăn nhưng chỉ riêng phần chó muốn gặp lại đồng loại. May mắn thay, dòng máu sói có khả năng đáp ứng được hai mong muốn này. Phần sói nhắn nhủ với nó rằng nó có những người anh em ở trong thế giới tĩnh lặng này và muốn tìm thấy chúng, chỉ cần ngồi phệt xuống và rống vang nỗi cô đơn của mình. Đã nhiều lần, nó cảm thấy có một cái gì đó đang rung lên trong lồng ngực, rồi dâng lên cuống họng để kết thúc bằng tiếng rên... Đó là tiếng rống của loài sói - nhưng hãy còn lưỡng lự.
Vấn đề thức ăn, nó giải quyết dễ dàng hơn.
Vào khoảng giữa trưa, nó dồn được một con thỏ trắng to vào gốc cây khô và cắn chết. Thịt nóng, máu tươi ngon hơn món cá đông lạnh, cám và thịt mỡ, thức ăn thường ngày của nó khi ở với con người, và niềm thích thú lại mang đến cho nó niềm tin.
Ngày hôm đó, nó gặp rất nhiều dấu chân trong tuyết, nó đánh hơi ra mùi của hươu, nai và mèo rừng. Nó cũng lần theo được vết của con cáo và nhờ đó, nó đến được một chỗ hẻo lánh, giữa những cây to, nơi tuyết bị xéo nát và vấy máu đỏ lòm. Trên mặt đất lăn lóc đầu của một con cú cùng với lông, cánh, ruột và nó hiểu ra rằng nó không phải là kẻ săn bắt duy nhất trong vùng.
Về chiều, nó bắt gặp những vết chân giống vết chân nó. Dấu vết vừa để lại, còn tỏa ra một.mùi nhè nhẹ khiến nó rên rỉ và lại có ham muốn dừng lại và rống lên tiếng tru của sói. Khi bóng đêm càng tràn ngập khu rừng, nó lại càng cảm thấy cấp thiết phải gọi anh em cùng loài đến với mình... Nó đã đi suốt ngày nhưng không thấy mỏi mệt. Giờ đây, loài người đã ở thật xa, có một điều gì đó trong bóng tối quanh đây truyền cho nó một sức mạnh kỳ lạ. Dòng máu sói sục sôi trong tĩnh mạch.
Bầu trời đầy sao. Trăng đang lên. Kazan ngồi xuống tuyết và ngắm nhìn rất lâu những ngọn cây. Nó tru lên hai tiếng thật dài trước khi tiếp tục lên đường và nó tìm thấy ở tiếng gọi đồng loại này nhiều sự thích thú vì với nó, đó là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
Chẳng bao lâu nó đến chân một ngọn núi quanh co dựng đứng và nó đành đi vòng theo đầm lầy để leo lên đến đỉnh. Ở đó, nó thấy như được gần hơn các vì sao, và nhìn sang phía bên kia ngọn núi, nó nhìn thấy phía dưới một cánh đồng bao la, nơi có mặt hồ đóng băng, đang lấp lánh dưới ánh trăng vằng vặc.
Bỗng nhiên, cơ bắp nó căng ra và máu nó như ngừng chảy. Bởi vì, từ đằng xa, một tiếng rống vang lên, y hệt tiếng vừa rồi của nó, tiếng tru của sói. Đó là tiếng gọi của bầy sói khi đi săn và tiếng gọi đó yêu cầu nó nhập đàn. Hàm run lập cập, nanh nhe lấp lánh và một tiếng gầm gừ trầm đục dâng lên trong cổ họng.
Nó muốn đáp lại nhưng bản năng hoang dã đang dần lớn mạnh trong người nó nhủ nó hãy im tiếng. Nó không hề hoảng sợ, chỉ có điều nó chưa sẵn sàng nhập đàn với anh em của mình. Ngọn núi nơi nó đang đứng với nó là một thứ ranh giới giữa hai thế giới. Phía trước, bên dưới kia là một thế giới mới, lạ lùng, không có con người.
Nhưng từ phía bên này, một điều gì đó còn níu giữ nó...
Bầy sói đã cắn chết một con nai bên bờ hồ và cùng nhau ăn no nê cho đến tận gần sáng. Kazan vẫn đứng hướng mặt đón làn gió. Mùi máu tươi và thịt còn nóng mơn trớn mũi nó và đôi tai rất thính của nó cho nó nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc của con mồi. Nhưng bản năng tự vệ của nó vẫn mạnh hơn mọi cám dỗ bởi vì quanh người nó vẫn còn thoang thoảng mùi hơi người, mùi đai cương và vì thế, bầy sói sẽ xé tan xác nó ra thành từng mảnh..Khi trời sáng rõ và bầy sói đã tản mát ra trên cánh đồng, thì Kazan cuối cùng thôi ẩn nấp và đến lảng vảng ở chỗ bầy thú vừa xé xác con mồi. Con nai không còn nữa, chỉ còn một đám tuyết rộng lênh láng máu me, bừa bãi ruột gan, xương xẩu và ít thịt vụn nát còn sót lại ở lớp da dai nhằng. Nhưng với Kazan, thế là đủ lắm, nó sục mõm trong những mẩu thịt thừa ấy và lăn lộn thân hình to lớn trên đấy...
Nó ở đấy suốt cả ngày để người nó thấm nhiễm hơi hướng sói. Đêm hôm sau, khi trăng và sao lại xuất hiện trên bầu trời, nó quên nỗi sợ và niềm do dự, cất tiếng rống vang thông báo với những anh bạn đồng hành mới nơi thảo nguyên mênh mông rằng mình có mặt.
Đây chính là bầy sói tối hôm trước nay lại đi săn, hay là một bầy khác đến từ phía Nam xa xôi, cách đấy nhiều cây số? Bầy sói đang đuổi theo một con nai cái về phía hồ đóng băng. Trời đêm cũng gần sáng rõ như ban ngày và điều đầu tiên mà Kazan nhìn thấy là một con thú lao ra từ khu rừng, chạy về phía hồ, cách nó khoảng năm trăm mét. Bầy sói có khoảng hơn chục con xếp đội hình kiểu móng ngựa, một đội hình rất nguy hiểm cho con mồi, hai con dẫn đầu chạy nhanh gần ngang tầm con nai và khoảng cách dần dần thu ngắn lại.
Dưới ánh sáng trăng, Kazan sủa lên một tiếng the thé và lao vút đi như một mũi tên. Nó lao tới đón đường con nai đang trốn chạy; nó xông đến con nai. Khi con nai nhìn thấy nó chỉ còn cách hai trăm mét phía trước, nó liền quay sang phía bên phải để lao vào một con sói đang há mõm cản đường nó. Kazan đuổi kịp con nai cùng lúc với con sói đầu đàn và nhảy xổ tới cắn vào cổ nó. Đến lúc đó, cả đàn sói vừa lao đến vừa sủa và con vật ngã lăn ra đất. Kazan gần như bị đè bịp dưới sức nặng của con nai nhưng răng nó vẫn cắm sâu vào họng con vật. Bất chấp cái khối thịt đồ sộ đè nặng lên mình, Kazan vẫn không hề nhả ra. Đây là lần đầu tiên nó săn được một con mồi to cỡ như vậy. Nó gầm gừ đưa hai hàm răng siết chặt và máu sôi sục trong huyết quản.
Nó chỉ gỡ mình ra khỏi vầng ngực và hai chân trước của con nai khi con này đã ngừng những giãy giụa hấp hối cuối cùng. Ngày hôm đó, nó đã săn được một con thỏ nên nó không đói. Nó liền lánh ra một phút và ngồi trên tuyết.chờ cho bầy sói đói xâu xé cái xác. Sau một lát, nó quay lại với đàn sói nhưng nó bị đớp ngay một miếng để trừng phạt cái tội đã xâm nhập. Nó vội vã tránh xa, đang tự hỏi liệu có nên tìm cách ở lại với đàn này hay không thì một hình thù đồ sộ màu xám phi thẳng vào cổ nó.
Nó chỉ kịp đưa ngực ra đỡ đòn tấn công và hai con vật cứ thế lăn trên tuyết. Chúng vật lộn nhau dữ dội một lúc, cuối cùng cả hai đứng dậy được thì bầy sói đã bỏ bữa tiệc nai tiến lại vì bị thu hút bởi trận đấu. Nhe nanh, lông lưng dựng đứng, chúng dàn thành một vòng chết chóc vây kín hai con vật.
Kazan biết thông lệ này; nó đã từng tham dự khoảng mười hai trận đấu tương tự như thế và thường thì nó ngồi với cả bầy vây quanh hai đấu thủ để chờ đợi kết cục cuối cùng, và đôi ba lần nó cũng phải tranh đấu giành sự sống trong vòng vây ấy. Quả vậy, chó kéo xe cũng kết thúc cãi cọ theo cách như sói. Và trận đấu phải kết thúc bằng cái chết của một trong hai đấu thủ nếu chủ nhân không can thiệp với roi da hay dùi gỗ. Đôi khi cả hai đều bỏ xác lại.
Nhưng lần này, dĩ nhiên không có con người để chấm dứt trận đối đầu này. Kazan không thấy gì khác ngoài vòng vây khủng khiếp của những con thú nanh nhọn, sẵn sàng nhảy xổ lên và xé xác với đối thủ nào ngã lăn ra đất trước... Đấy là thông lệ. Hơn thế, dù là một kẻ ngoại bầy, Kazan hiểu rằng chừng nào mình còn chiến đấu được thì không có gì phải sợ những con sói đang vây quanh, bởi vì luật của bầy sói buộc chúng phải công bằng với cả hai.
Vậy là Kazan tập trung toàn bộ sự chú ý vào con đầu đàn to lớn lông xám đã khiêu chiến nó. Vai sát vai, cả hai quần nhau một lúc. Nơi mà lúc trước, người ta nghe thấy tiếng côm cốp của hàm răng bập và xoàng xoạc tiếng thịt bị cắn xé thì lúc này lại trở nên im phăng phắc.
Thình lình con sói lao nhanh như chớp lên người Kazan, hai hàm răng nó bập lại nghe chói tai như tiếng thép va nhau. Con sói cắn trượt sát sạt, thế là Kazan lập tức tấn công trả miếng, như những mũi dao sắc, nanh Kazan cày một đường dài trên hông đối thủ.
Con sói quay hai vòng quanh Kazan, cũng đang quay chầm chậm, mắt hé mở, sau đó con sói nhảy bổ vào nó. Kazan liền đớp bằng hai hàm răng ghê gớm, tin chắc mình ngoạm được yết hầu của đối thủ. Nhưng răng nó bập vào khoảng trống, con sói uyển chuyển như mèo rừng, đã một lần nữa tránh được đòn tấn công của nó...
Kazan gầm gừ khe khẽ và ra đòn tấn công; hai thân hình to lớn xoắn vào nhau và răng nghiến kèn kẹt. Kazan dùng sức toàn thân lao vào vai con sói và cố nhảy lên đớp vào họng nó.
Nó trượt ra ngoài một tí, và chưa kịp có thời gian định thần bởi con kia phản công nhanh như chớp và ngoạm được vào gáy nó...
Thế là, lần đầu tiên trong đời, Kazan thấy rợn toàn thân bởi miếng đớp chết người và đau buốt đến tận tủy. Dùng hết sức bình sinh, nó vươn mõm ra và cắn hú họa; hai hàm răng mạnh mẽ của nó ngoạm được một chân trước của địch thủ. Xương gãy răng rắc, da thịt tơi tả, và bầy sói xung quanh chúng tỏ ra rất kích động. Giờ đây, con nào trong hai đối thủ buông ra trước chắc chắn sẽ ngã lăn ra đất; bầy sói chỉ chờ cú ngã định mệnh này, đó là dấu hiệu để chúng lăn vào cắn xé con mồi...
Nếu như Kazan không phải chịu số phận kinh khủng của những kẻ bại trận, đó chính là nhờ bộ lông rậm và làn da săn chắc, cũng nhờ cả sự dẻo dai của cơ bắp... Răng đối thủ cắm sâu vào da thịt Kazan nhưng không đủ sâu để chạm đến những cơ quan trọng yếu... Tập trung toàn bộ sức lực trong một cố gắng cuối cùng, nó nhảy bật lên giật mình ra khỏi hàm răng đối thủ. Nhanh vút như làn roi da quất, nó lao thẳng vào kẻ thù đã yếu đi vì cái chân bị gãy và dùng hết sức bình sinh thúc vào sườn đối thủ. Nếu đúng lúc, đòn tấn công này còn hiệu quả hơn cú đớp vào cổ họng... Thật may cho Kazan, lần này đúng là như vậy. Mất thăng bằng, con sói xám to lớn ngã ngửa ra.
Bầy sói không cho nó một cơ hội nào. Chúng nhảy bổ lên người nó, vội vã tước đi hơi thở cuối cùng của vị thủ lĩnh vừa mất đi quyền uy. Mình đầy máu, thở hổn hển, Kazan lánh khỏi bầy sói đang sủa ồn ào, nanh mép đầy máu me. Và bỗng nhiên, một con sói cái mảnh mai, uyển chuyển với bộ lông xám tuyệt đẹp tách khỏi bầy, đến nằm một lúc trước mặt Kazan, rồi đứng dậy hít hít những vết thương của nó... Kazan rảo hai vòng quanh xác chết của con nai và bầy sói đã chén no nê thịt nai, sau đó, nó chạy hướng về phía bìa khu rừng thông rậm rạp.
Khi vừa đến dưới những lùm cây um tùm, nó quay đầu lại... Sói xám vẫn đi theo nó. Cô nàng chỉ cách nó vài chục mét phía sau và đang rụt rè tiến lại gần hơn.
Và bỗng nhiên, Kazan biết được rằng nó đã tìm thấy cô bạn đồng hành: Sói Xám.
Quay lại nhìn cô bạn, nó phát hiện trong ánh mắt còn thủ thế đang nhìn nó dò hỏi. Sói Xám còn rất trẻ, hình như nó vừa mới bước ra khỏi tuổi niên thiếu. Nhưng nó có một thân hình rắn chắc, mảnh dẻ và cân đối.
Bắt gặp ánh mắt đỏ rực, bất động của Kazan, nó khẽ rên rỉ. Thế là, Kazan liền đến bên Sói Xám, tựa đầu lên lưng nó, trước mặt bầy sói.
Kazan cảm thấy Sói Xám đang run rẩy cạnh ngực mình.
Sói Xám ngẩng đầu lên. Mõm đặt lên cổ bị xây xát của Kazan. Và trong sự tiếp xúc tinh tế này, trong tiếng rên khe khẽ đang phát ra từ cổ họng sói cái, Kazan tìm thấy lại những cảm giác tuyệt vời đã nảy sinh ở nó do bàn tay vuốt ve mơn trớn và giọng nói ngọt ngào của Isabelle.
Thế là, dựng đứng lông lưng, đến lượt nó ngẩng cao đầu, gầm gừ khe khẽ và phát ra một lời thách đố với thế giới hoang dã đang vẫy gọi.
Sau đó nó tiến vào rừng sâu. Sói Xám chạy bên cạnh.
Chúng cùng nhau trải qua những ngày hạnh phúc và Sói Xám chỉ bảo cho Kazan tiếp cận cuộc sống mới.
Và cũng chính vào thời điểm đó một sự kiện đã xảy ra.
Chúng đang chạy trên một dãy núi nhỏ, ngang sườn đồi, thì Kazan chợt nhận thấy một vật gì đó khiến nó tê liệt... Một người đàn ông với cỗ xe trượt tuyết đang tiến sâu vào lãnh địa của chúng! Cả nó lẫn Sói Xám đều không đánh hơi được trước kẻ xâm nhập vì người này đi ngược gió. Và bỗng nhiên, nó trông thấy trong tay người đàn ông lạ mặt một vật đang lấp lánh:
nó chẳng lạ gì vật đó: cái vật vẫn khạc ra lửa và sấm sét, cái vật của chết chóc.
Nó vội vàng báo hiệu cho Sói Xám và cả hai cắm đầu phóng như baỵ Nhưng ngay lập tức, một tiếng súng vang lên, và trong lúc gầm lên nỗi căm hờn con người, Kazan nhận thấy có tiếng.gió lạ lùng lướt qua trên đầu, sau đó, một tiếng nổ thứ hai và lần này Sói Xám rống lên một tiếng kêu đau đớn, kinh ngạc và ngã lăn trên mặt tuyết, nhưng nó nhổm dậy ngay và chạy tiến bên cạnh bạn đường. Kazan để nó chạy phía trước và cả hai nhanh chóng nấp được vào rừng cây. Ở đấy, Sói Xám nằm xuống và liếm rất lâu bên vai bị thương. Kazan quay lại phía ngọn núi và hiểu rằng người đàn ông đã lần theo vết chúng.
Sói Xám chạy khập khiễng trong nhiều ngày.
Khi chúng đến được một khu vực cắm trại cũ, Kazan gầm lên nỗi căm thù đối với con người đã ra đi mà cái mùi đáng ghét vẫn còn lẩn quất quanh đấy. Nó cảm thấy trong nó đang lớn dần niềm ước muốn trả thù cho những vết thương cũ của mình, vết thương của người bạn đồng hành... Nó cố tìm dấu vết kẻ thù dưới lớp tuyết mới, trong khi Sói Xám lo âu quẩn quanh xung quanh và tìm cách lôi kéo nó tiến sâu vào rừng hơn. Cuối cùng, nó miễn cưỡng chạy theo bạn. Nhưng một vẻ hoang dại vẫn hừng hực trong ánh mắt nó.
Hai ngày sau, vào một đêm trăng sáng, cuối cùng nó cũng tìm ra dấu vết; mới đến mức nó đứng sững ngay lại, đột ngột như khi đang chạy bị trúng một viên đạn. Nó bắt đầu run lên và lông trên mình dựng ngược. Người đàn ông chỉ vừa qua đấy ít lâu, có cả vết xe trượt, vết chân chó, vết ủng của kẻ xâm nhập...
Thế là, nó ngẩng đầu lên phía trời sao, và từ trong cổ họng nó thoát ra tiếng gọi bầy, vang xa mãi trên vùng thảo nguyên rộng lớn, đó là tiếng gọi man rợ và dữ tợn.
Cùng lúc đó, một người đàn ông nhớn nhác, mặt tái nhợt, ra lệnh cho đàn chó đã kiệt sức dừng lại để lắng tai nghe. Một giọng nói khe khẽ vọng ra từ chiếc xe kéo:
- Bố ơi, sói đấy! Liệu chúng có đuổi theo ta không?
Người đàn ông không trả lời ngaỵ Ông ta không còn trẻ nữa. ánh trăng lấp lánh trên bộ râu bạc, thân hình cao gầy guộc của ông trông như một con mạ Cô con gái, đang nằm trên tấm da gấu trong xe quay đầu lại phía ông. Những ánh sao sáng lấp lánh trong đôi mắt đen láy của nàng, thật là một cảnh đẹp rực rỡ. Mặt nàng cũng tái nhợt. Tóc nàng tết thành một bím dài.óng mượt buông xuống vai, nàng ôm chặt trên ngực một vật gì đấy.
- Không, chắc chúng đang đuổi theo một con hươu nào đấy. - Cuối cùng người đàn ông cất tiếng và liếc mắt về phía khẩu súng. - Jeanne, con đừng lo lắng. Chúng ta sẽ dừng xe khi tìm thấy vài cái cây và sẽ cố nhặt đủ củi khô để đốt lửa.
Nào, những anh bạn chó, tiến lên! Cusơ!... Cusơ!... Ông ta tiếp lời và quất roi bôm bốp lên trên đàn chó. Từ cái bọc người phụ nữ ôm trên tay thoát ra một tiếng rên khe khẽ, mà hình như xa phía đằng sau trên thảo nguyên tiếng bầy sói tản mạn đang đáp lại...
Kazan lao mình theo dấu vết của sự phục thù. Sói Xám chạy bên cạnh cùng khoảng mười hai con sói trong bầy.
Rất nhanh chóng, chúng tiếp cận được đối tượng. Miếng mồi giờ đây chỉ còn cách khoảng ba trăm mét, một mảnh rừng bé ngăn cách, và Kazan cùng bầy sói lao nhanh như chớp về phía kẻ thù: vài phút sau nó đã gần như lao hẳn về phía người đàn ông... Và bỗng nhiên, người đàn ông ngừng tháo chạy, ông đặt súng lên vai và bắn nhiều phát. Nhiều con sói ngã xuống; phân nửa đàn sói bắt đầu tản ra hai bên chiếc xe trượt tuyết. Nhưng, Kazan, không hề chệch mục tiêu, và Sói Xám luôn trung thành bám sát.
Tất cả bỗng nhiên hỗn độn. Người đàn ông dùng súng như một chiếc gậy và hăng máu chống trả. Và trong khi ông đang đánh nhau với bầy sói, Kazan bị đẩy lùi về phía cỗ xe. Chính vào lúc ấy, nó phát hiện ra một con người khác đang nấp ở đó. Nó định cắm phập răng vào đấy thì bỗng nhiên nó nghe thấy giọng nói của người này. Chiếc chăn bằng da gấu tuột xuống và nó nhìn thấy người nấp dưới chăn. Đó không phải là nàng, không... Nhưng giọng nói rất giống. Nó cũng thấy cái vật mà người thiếu phụ không quen đang ôm chặt ở ngực. Một sinh vật bé bỏng đang thốt ra một tiếng kêu kỳ lạ, một tiếng oa oa gây xúc động sững sờ.
Thế là nó quay ngoắt lại, chiến đấu chống lại chính bầy của mình. Sói Xám, bỗng nhiên thấy bạn của mình chống đối lại bầy, cũng đứng về phía nó, dù không hiểu được ý nghĩa của trận chiến... Nhưng tình cảm với Kazan đã mạnh hơn..Khi tất cả kết thúc, nó chỉ còn lại một mình với Kazan trên thảo nguyên mênh mông.
Những con sói cuối cùng đã mất hút trong bóng đêm...
Kazan bị thương. Sói Xám cũng vậy nhưng nhẹ hơn. Kazan bị chảy máu rất nhiều, nó đã bị một vết cắn gớm ghê ở chân. Nó bắt đầu rên rỉ. Sói Xám đặt nhẹ cái mõm êm ái, ấm nóng lên cổ nó. Cả hai đều biết rằng từ nay chúng bị đặt ngoài vòng pháp luật của bầy sói và của cả con người.

(hết chương 2)
 
Top