Kỳ 2:
Theo chân ông Ba mươi xuyên biên giới
Cập nhật lúc 08:39, Thứ Hai, 31/05/2010 (GMT+7)
,
- Muốn tận mắt chứng kiến việc làm thế nào mà người ta chuyển dễ dàng hổ sống về Việt Nam, PV VietNamNet lại phải cậy nhờ người nói khó. Cũng giống như khi vào thăm trại hổ, chúng tôi tròn mắt ngạc nhiên trước những chiêu thức của D.
>>> Kỳ 1: Đột nhập hang cọp lớn nhất Đông Nam Á
D. tự hào: “Tôi chuyển rẻ lắm cũng khoảng nghìn con hổ cả sống lẫn chết về Việt Nam rồi. Nhưng chưa bao giờ bị bắt. May mắn thôi, nhưng kín kẽ và bí mật vẫn là yếu tố hàng đầu”.
Trong trại Muang Thong, luôn có 5 chiếc Toyota Prado biển vàng (ở Lào xe ô tô có 3 loại biển kiểm soát: Vàng, xanh và trắng. Biển vàng là biển kiểm soát xe cá nhân - PV) đậu chờ sẵn. Ghế sau được tháo hết, xung quanh kính dán phim đen kịt. D. nói 5 chiếc xe này không phải để chở hổ về Việt Nam, mà là để “nghi binh”.
“Người Lào không như người Việt Nam mình. Người Việt Nam hay ghen tức nhau, thấy ai làm ăn được thì nghĩ này nghĩ khác. Dân Lào sống rất thật. Ai làm ăn được họ mừng. Nhưng cũng phải cẩn thận. Bởi vì Tà Khẹc đa số là dân Việt Nam mà!”. Nói xong D cười khoái trá.
Hổ trưởng thành ở trại Muang Thong sẽ được cho vào hộp sắt "vạn lý độc hành" về Việt Nam.
Để chở hổ “móc hàm” về Việt Nam, D cho 2 chiếc Prado chạy cách nhau 20 phút. Trên 1 trong 2 xe chắc chắn có hổ, nhưng cũng không ai biết chắc chắn hổ ở xe nào. Xe chạy tốc độ cao như thế cho đến đèo Nậm Thôn thì sẽ có chiếc thứ 3 đeo biển Việt Nam chính thức nhận hàng đưa về Việt Nam.
D nói: “Làm nghề này nếu không có thù oán với ai, không ai báo chính xác với ban ngành chức năng thì hầu như không bao giờ bị tóm. Bí quyết chở hổ chết thì chẳng có gì ngoài hai chữ bí mật. Từ lộ trình đến tất cả các mối quan hệ trên đường mình đều phải nắm rõ. Nhưng hổ sống thì mới phải tính kỹ”.
D. trầm ngâm một lát mới rộn ràng trở lại: “Các ông muốn đưa con này về Việt Nam mà còn sống à? Thời điểm này thì hơi khó, nhưng tôi sẽ sắp xếp”.
Người đàn ông ngồi bên cạnh D. nói nhỏ với tôi: “Anh D. đã nói thế là các ông không phải lo rồi. Về đường Cha – Lo (Cửa khẩu Cha Lo, tỉnh Quảng Bình) bằng xe khách cho yên tâm. Cước cao tí nhưng anh D đã hứa thì 100% về đến nơi an toàn”.
Việc sắp xếp của D, sau đó được mô tả qua: D sẽ đóng cũi con hổ nặng 160kg này, chở nó chạy dọc theo đường 13, ngược lên Viên Chăn.
Việc chở hổ của một trang trại được cấp phép như Muang Thong trên đất Lào là "hợp pháp", nên công đoạn này không phải lo nghĩ gì (?)
Việc tiếp theo, D sẽ cho anh em thân cận của mình tìm 1 xe khách hoặc xe tải có hầm chứa hàng đủ rộng để tính toán bước 2.
Ông Ba mươi sẽ được tiêm thuốc mê, cho vào hộp sắt và khi lên xe tuyệt đối không ai biết được trong hộp sắt có cái gì.
Thường thì sau khi tìm được xe đủ tin cậy với lộ trình chắc chắn, D. sẽ tiêm thuốc mê cho ông ba mươi và nhét cũi vào một hộp sắt lớn.
D. kể, việc này phải có 3 yếu tố bảo đảm: thứ nhất là xe tốt, đi đúng nơi về đúng hẹn; thứ 2 là tính toán lượng thuốc đủ để chú hổ ngủ không quá 12 giờ; thứ 3 là khi bốc hàng lên xe, tuyệt đối không ai được biết trong hộp sắt có cái gì.
Để bảo đảm yếu tố thứ 3, D. thường chi gấp 2 tiền chuyên chở “hộp sắt” cho chủ xe.
Tất nhiên, còn một yếu tố đặc biệt quan trọng nữa, là D phải biết chắc chắn trên chiếc xe đó không chở hàng lậu đến mức sẽ bị Hải quan, Biên phòng Lào và cả Việt Nam “trói” tại cửa khẩu để kiểm tra.
Những chiếc xe như thế này, thường thì chỉ mình D biết nó “sạch” đến mức nào. “Tránh được việc “chết oan” cũng quan trọng như tránh Hải quan Việt Nam”, D. khẳng định.
Chúng tôi chính thức được D. gửi đi cùng một chuyến xe như thế này.
Tháp tùng ông Ba mươi
Chú hổ nặng 160kg được “nai nịt” gọn ghẽ và đưa vào cũi sắt, chở ngược từ Tà Khẹc lên Pắc – Ca – Đinh. Cả quãng đường gần 100km thỉnh thoảng vẫn nghe ông kễnh “hự hự” sau thùng xe Prado chuyên dụng.
Để tránh tiếng gầm của hổ có thể làm lái xe giật mình, người ta chế vách ngăn khoang lái và tháo cả 4 ghế sau của chiếc Prado đắt tiền. Xe 7 chỗ trở thành xe 2 chỗ khi cả hai cửa hông sau cũng bị bịt kín.
Người lái xe nói: “Tiếng gầm của một con hổ, nếu hết “công suất”, có thể làm vỡ kính của những chiếc xe tốt nhất. Hồi tôi còn làm thợ săn bên Myanma, đi săn vào mùa xuân như thế này thỉnh thoảng nghe tiếng gầm của hổ mà giật mình.
Hổ đang “chung” ở rừng, thì trong vòng bán kính 30 cây số không bao giờ có một bóng thú rừng. Tiếng gầm của nó làm cho muôn loài phải khiếp hãi trốn tránh”.
Cách thị xã Pắc – Ca – Đinh chừng non 10 cây số, xe rẽ vào một con đường đất hẹp. Người lái rút điện thoại alo mấy tiếng, ra vẻ khẩn trương. Chỉ mấy phút sau, 2 người đàn ông nhanh nhẹn xuất hiện trên chiếc Land Cruise trắng cũ kỹ.
Và cũng chỉ mất 5 phút, họ tiêm xong thuốc mê cho chú hổ, chuyển nó vào hộp sắt, khiêng lên xe. Tôi cũng được gọi đi cùng ra đường lớn.
Hơn 10 phút đứng chờ trên đường 13, cả tôi và chú kễnh được đưa lên xe đầu kéo hiệu HuynDai màu đỏ chót. Hộp sắt chứa con hổ bị tiêm thuốc mê được đưa lên sau Container và gần như người ta không hề đoái hoài gì đến nó nữa.
Cửa container mở toang, đường vắng ngắt êm như lụa. Xe đầu kéo mà chạy trên 100km/ giờ, vun vút trên đường như xe đua. Chỉ hai tiếng, đã nghe người lái nói sắp phải qua cửa khẩu Cha Lo (tỉnh Quảng Bình).
Có nhiều cách để đưa hổ từ Muang Thong về Việt Nam mà còn sống.
Tôi thắc mắc: “Xe đi qua không ai kiểm tra hả anh?” – Người lái tên T., quê Hương Khê (Hà Tĩnh) nói: “Kiểm tra gì nữa. Khi đi chở hàng sang, làm “thủ tục” rồi. Đáng lẽ xe này chở hoa quả về, nhưng vì khan hàng bên nhà lại có việc nên không chờ. Người của hội này (ám chỉ Hải quan Việt Nam) trên Viêng (Viên Chăn) nó báo về đây là xe trống rồi. Chứ nếu mà chở gì thì kiểm tra rồi, thoát sao được”.
- Thế thùng hàng ở Pắc (cách gọi tắt Pắc - Ca - Đin), họ không kiểm tra à?
- Không đâu. Vì nó không có trong danh sách “gỗ” báo về. Bình thường có tin báo họ mới kiểm tra, chứ không có kiểm tra sao hết được.
“Xe này chở hoa quả, qua trạm cũng phải “thủ tục” 1 triệu. Xe chở hàng khác thì “thủ tục” nhiều hơn. Bên Lào "thủ tục" rẻ, chứ mấy anh Việt thủ tục nặng lắm. Tiền này là để xe không bao giờ bị đưa vào “danh sách đen””, T. than vãn (*).
Tuy nhiên, điều bất ngờ cũng xảy ra. Khi xe còn cách cửa khẩu Cha Lo chừng non 2 chục cây số, thì tài xế ghép xe vào vệ đường. Sau cái bắt tay "chào tạm biệt, hẹn gặp lại" cứ như những người bạn thân thiết lâu năm, chúng tôi được bàn giao sang một xe 7 chỗ khác nằm ven đường chờ sẵn để đưa đi "giải trí", chia tay.
Mãi về sau, khi gặp lại T., chúng tôi mới hiểu, lúc đó xe đã vào đến địa phận "ém", chờ chủ hàng điều động giờ qua "cửa". Những người lạ như chúng tôi không được phép đi sâu hiểu thêm vào những bí mật "điều binh khiển tướng" của các ông chủ hổ bên kia biên giới.
Kể cả lái xe đến cung đoạn đó cũng chỉ biết tuân thủ lệnh điều động qua điện thoại của các chủ hàng như một cái máy.
Chú hổ vẫn nằm 1 mình sau thùng xe. Còn chúng tôi chỉ kịp thì thào gọi vội cuộc điện thoại dặn phóng viên phía Việt Nam "đón lõng ở Cha Lo", rồi lên xe đi theo hướng ngược lại tìm quán bia trên đất bạn Lào ngồi chơi... chờ điện thoại.
Chỉ chưa đầy 1h đồng hồ sau, điện thoại của chúng tôi đã rung lên. Phía chủ hàng Việt Nam báo sang "đã nhận được quà".
--- Mãi về sau, khi gặp lại lái xe T., mới biết, qua cửa khẩu Cha Lo được chừng vài chục cây số, có hai người đứng bên đường vẫy xe, cầm trên tay cái biển có chữ vừa đủ đọc: "Lấy hàng gửi ở Pắc – Ca – Đinh".
T. rà phanh, dẹp xe vào vệ đường. Hai người đàn ông lạ mặt im lặng chuyển hàng xuống, nhanh như khi chuyển lên vậy.
Từ đây, chú hổ độc hành sẽ được đưa về xưởng. Có thể sau vài ngày nữa, chú sẽ biến thành… cao, hoặc cũng có thể thành vật nuôi trong nhà, có trời mới biết nổi.
(*) - VietNamNet sẽ quay lại với đề tài này trong loạt điều tra khác).
Thực tế cho thấy loài động vật hoang dã nào bị nuôi nhốt để khai thác thương mại như thế này thì loài đó trong tự nhiên sẽ nhanh chóng bị suy giảm và cuối cùng là tuyệt chủng (ví dụ cá sấu, sao la, gấu...)
Nguyên nhân là do các trại này săn lùng loài từ hoang dã để làm đầu vào, như cái trại hổ kia. Theo điều tra của Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã (WCS) thì ở Việt Nam đến gần 1/2 các chủ trang trại trong đợt điều tra thú nhận vẫn có đầu vào trái phép từ tự nhiên.
Trong tự nhiên, hổ sinh sản rất dễ (như mèo), chỉ cần có khu rừng rộng và có thú nhỏ. Những khu bảo tồn ở Ấn Độ và Nga đã chứng minh sự thành công của việc bảo tồn hổ hoang dã, số lượng đã tăng lên vài nghìn con.
Nuôi nhốt để khai thác ĐVHD có nhiều cái hại:
Cho loài: Hổ hoang dã khác với hổ bị nuôi nhốt do khi nuôi nhốt chúng bị lai cận huyết, pha tạp nguồn gen, mất tập tính của loài, yếu do sống trong điều kiện chật hẹp, nhiều khả năng gây hại cho người khi sổng chuồng. Điều tra của WCS cho thấy 20% các trang trại có thú sổng chuồng, trong đó nhiều loài gây nguy hiểm như hổ, cá sấu...
Về mặt kinh tế, chi phí để nuôi 1 cá thể hổ vô cùng đắt đỏ, tốn kém nhiều lần so với việc bảo vệ khu bảo tồn.
Về mặt luật pháp, hổ là loài nguy cấp, được pháp luật quốc tế bảo vệ, nghiêm cấm việc khai thác thương mại. Trại hổ kia nếu bị phát hiện và xử lý đúng sẽ chắc chắn được đưa thành án hình sự và bị quốc tế lên án nghiêm trọng.
Bạn đọc Dương Việt Hồng (Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã (WCS))
Theo chân ông Ba mươi xuyên biên giới
Cập nhật lúc 08:39, Thứ Hai, 31/05/2010 (GMT+7)
,

>>> Kỳ 1: Đột nhập hang cọp lớn nhất Đông Nam Á
D. tự hào: “Tôi chuyển rẻ lắm cũng khoảng nghìn con hổ cả sống lẫn chết về Việt Nam rồi. Nhưng chưa bao giờ bị bắt. May mắn thôi, nhưng kín kẽ và bí mật vẫn là yếu tố hàng đầu”.
Trong trại Muang Thong, luôn có 5 chiếc Toyota Prado biển vàng (ở Lào xe ô tô có 3 loại biển kiểm soát: Vàng, xanh và trắng. Biển vàng là biển kiểm soát xe cá nhân - PV) đậu chờ sẵn. Ghế sau được tháo hết, xung quanh kính dán phim đen kịt. D. nói 5 chiếc xe này không phải để chở hổ về Việt Nam, mà là để “nghi binh”.
“Người Lào không như người Việt Nam mình. Người Việt Nam hay ghen tức nhau, thấy ai làm ăn được thì nghĩ này nghĩ khác. Dân Lào sống rất thật. Ai làm ăn được họ mừng. Nhưng cũng phải cẩn thận. Bởi vì Tà Khẹc đa số là dân Việt Nam mà!”. Nói xong D cười khoái trá.

Để chở hổ “móc hàm” về Việt Nam, D cho 2 chiếc Prado chạy cách nhau 20 phút. Trên 1 trong 2 xe chắc chắn có hổ, nhưng cũng không ai biết chắc chắn hổ ở xe nào. Xe chạy tốc độ cao như thế cho đến đèo Nậm Thôn thì sẽ có chiếc thứ 3 đeo biển Việt Nam chính thức nhận hàng đưa về Việt Nam.
D nói: “Làm nghề này nếu không có thù oán với ai, không ai báo chính xác với ban ngành chức năng thì hầu như không bao giờ bị tóm. Bí quyết chở hổ chết thì chẳng có gì ngoài hai chữ bí mật. Từ lộ trình đến tất cả các mối quan hệ trên đường mình đều phải nắm rõ. Nhưng hổ sống thì mới phải tính kỹ”.
D. trầm ngâm một lát mới rộn ràng trở lại: “Các ông muốn đưa con này về Việt Nam mà còn sống à? Thời điểm này thì hơi khó, nhưng tôi sẽ sắp xếp”.
Người đàn ông ngồi bên cạnh D. nói nhỏ với tôi: “Anh D. đã nói thế là các ông không phải lo rồi. Về đường Cha – Lo (Cửa khẩu Cha Lo, tỉnh Quảng Bình) bằng xe khách cho yên tâm. Cước cao tí nhưng anh D đã hứa thì 100% về đến nơi an toàn”.
Việc sắp xếp của D, sau đó được mô tả qua: D sẽ đóng cũi con hổ nặng 160kg này, chở nó chạy dọc theo đường 13, ngược lên Viên Chăn.
Việc chở hổ của một trang trại được cấp phép như Muang Thong trên đất Lào là "hợp pháp", nên công đoạn này không phải lo nghĩ gì (?)
Việc tiếp theo, D sẽ cho anh em thân cận của mình tìm 1 xe khách hoặc xe tải có hầm chứa hàng đủ rộng để tính toán bước 2.

Thường thì sau khi tìm được xe đủ tin cậy với lộ trình chắc chắn, D. sẽ tiêm thuốc mê cho ông ba mươi và nhét cũi vào một hộp sắt lớn.
D. kể, việc này phải có 3 yếu tố bảo đảm: thứ nhất là xe tốt, đi đúng nơi về đúng hẹn; thứ 2 là tính toán lượng thuốc đủ để chú hổ ngủ không quá 12 giờ; thứ 3 là khi bốc hàng lên xe, tuyệt đối không ai được biết trong hộp sắt có cái gì.
Để bảo đảm yếu tố thứ 3, D. thường chi gấp 2 tiền chuyên chở “hộp sắt” cho chủ xe.
Tất nhiên, còn một yếu tố đặc biệt quan trọng nữa, là D phải biết chắc chắn trên chiếc xe đó không chở hàng lậu đến mức sẽ bị Hải quan, Biên phòng Lào và cả Việt Nam “trói” tại cửa khẩu để kiểm tra.
Những chiếc xe như thế này, thường thì chỉ mình D biết nó “sạch” đến mức nào. “Tránh được việc “chết oan” cũng quan trọng như tránh Hải quan Việt Nam”, D. khẳng định.
Chúng tôi chính thức được D. gửi đi cùng một chuyến xe như thế này.
Tháp tùng ông Ba mươi
Chú hổ nặng 160kg được “nai nịt” gọn ghẽ và đưa vào cũi sắt, chở ngược từ Tà Khẹc lên Pắc – Ca – Đinh. Cả quãng đường gần 100km thỉnh thoảng vẫn nghe ông kễnh “hự hự” sau thùng xe Prado chuyên dụng.
Để tránh tiếng gầm của hổ có thể làm lái xe giật mình, người ta chế vách ngăn khoang lái và tháo cả 4 ghế sau của chiếc Prado đắt tiền. Xe 7 chỗ trở thành xe 2 chỗ khi cả hai cửa hông sau cũng bị bịt kín.
Người lái xe nói: “Tiếng gầm của một con hổ, nếu hết “công suất”, có thể làm vỡ kính của những chiếc xe tốt nhất. Hồi tôi còn làm thợ săn bên Myanma, đi săn vào mùa xuân như thế này thỉnh thoảng nghe tiếng gầm của hổ mà giật mình.
Hổ đang “chung” ở rừng, thì trong vòng bán kính 30 cây số không bao giờ có một bóng thú rừng. Tiếng gầm của nó làm cho muôn loài phải khiếp hãi trốn tránh”.
Cách thị xã Pắc – Ca – Đinh chừng non 10 cây số, xe rẽ vào một con đường đất hẹp. Người lái rút điện thoại alo mấy tiếng, ra vẻ khẩn trương. Chỉ mấy phút sau, 2 người đàn ông nhanh nhẹn xuất hiện trên chiếc Land Cruise trắng cũ kỹ.
Và cũng chỉ mất 5 phút, họ tiêm xong thuốc mê cho chú hổ, chuyển nó vào hộp sắt, khiêng lên xe. Tôi cũng được gọi đi cùng ra đường lớn.
Hơn 10 phút đứng chờ trên đường 13, cả tôi và chú kễnh được đưa lên xe đầu kéo hiệu HuynDai màu đỏ chót. Hộp sắt chứa con hổ bị tiêm thuốc mê được đưa lên sau Container và gần như người ta không hề đoái hoài gì đến nó nữa.
Cửa container mở toang, đường vắng ngắt êm như lụa. Xe đầu kéo mà chạy trên 100km/ giờ, vun vút trên đường như xe đua. Chỉ hai tiếng, đã nghe người lái nói sắp phải qua cửa khẩu Cha Lo (tỉnh Quảng Bình).

Tôi thắc mắc: “Xe đi qua không ai kiểm tra hả anh?” – Người lái tên T., quê Hương Khê (Hà Tĩnh) nói: “Kiểm tra gì nữa. Khi đi chở hàng sang, làm “thủ tục” rồi. Đáng lẽ xe này chở hoa quả về, nhưng vì khan hàng bên nhà lại có việc nên không chờ. Người của hội này (ám chỉ Hải quan Việt Nam) trên Viêng (Viên Chăn) nó báo về đây là xe trống rồi. Chứ nếu mà chở gì thì kiểm tra rồi, thoát sao được”.
- Thế thùng hàng ở Pắc (cách gọi tắt Pắc - Ca - Đin), họ không kiểm tra à?
- Không đâu. Vì nó không có trong danh sách “gỗ” báo về. Bình thường có tin báo họ mới kiểm tra, chứ không có kiểm tra sao hết được.
“Xe này chở hoa quả, qua trạm cũng phải “thủ tục” 1 triệu. Xe chở hàng khác thì “thủ tục” nhiều hơn. Bên Lào "thủ tục" rẻ, chứ mấy anh Việt thủ tục nặng lắm. Tiền này là để xe không bao giờ bị đưa vào “danh sách đen””, T. than vãn (*).
Tuy nhiên, điều bất ngờ cũng xảy ra. Khi xe còn cách cửa khẩu Cha Lo chừng non 2 chục cây số, thì tài xế ghép xe vào vệ đường. Sau cái bắt tay "chào tạm biệt, hẹn gặp lại" cứ như những người bạn thân thiết lâu năm, chúng tôi được bàn giao sang một xe 7 chỗ khác nằm ven đường chờ sẵn để đưa đi "giải trí", chia tay.
Mãi về sau, khi gặp lại T., chúng tôi mới hiểu, lúc đó xe đã vào đến địa phận "ém", chờ chủ hàng điều động giờ qua "cửa". Những người lạ như chúng tôi không được phép đi sâu hiểu thêm vào những bí mật "điều binh khiển tướng" của các ông chủ hổ bên kia biên giới.
Kể cả lái xe đến cung đoạn đó cũng chỉ biết tuân thủ lệnh điều động qua điện thoại của các chủ hàng như một cái máy.
Chú hổ vẫn nằm 1 mình sau thùng xe. Còn chúng tôi chỉ kịp thì thào gọi vội cuộc điện thoại dặn phóng viên phía Việt Nam "đón lõng ở Cha Lo", rồi lên xe đi theo hướng ngược lại tìm quán bia trên đất bạn Lào ngồi chơi... chờ điện thoại.
Chỉ chưa đầy 1h đồng hồ sau, điện thoại của chúng tôi đã rung lên. Phía chủ hàng Việt Nam báo sang "đã nhận được quà".
--- Mãi về sau, khi gặp lại lái xe T., mới biết, qua cửa khẩu Cha Lo được chừng vài chục cây số, có hai người đứng bên đường vẫy xe, cầm trên tay cái biển có chữ vừa đủ đọc: "Lấy hàng gửi ở Pắc – Ca – Đinh".
T. rà phanh, dẹp xe vào vệ đường. Hai người đàn ông lạ mặt im lặng chuyển hàng xuống, nhanh như khi chuyển lên vậy.
Từ đây, chú hổ độc hành sẽ được đưa về xưởng. Có thể sau vài ngày nữa, chú sẽ biến thành… cao, hoặc cũng có thể thành vật nuôi trong nhà, có trời mới biết nổi.
(*) - VietNamNet sẽ quay lại với đề tài này trong loạt điều tra khác).
- Nhóm PV Điều tra
(còn tiếp)
Thực tế cho thấy loài động vật hoang dã nào bị nuôi nhốt để khai thác thương mại như thế này thì loài đó trong tự nhiên sẽ nhanh chóng bị suy giảm và cuối cùng là tuyệt chủng (ví dụ cá sấu, sao la, gấu...)
Nguyên nhân là do các trại này săn lùng loài từ hoang dã để làm đầu vào, như cái trại hổ kia. Theo điều tra của Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã (WCS) thì ở Việt Nam đến gần 1/2 các chủ trang trại trong đợt điều tra thú nhận vẫn có đầu vào trái phép từ tự nhiên.
Trong tự nhiên, hổ sinh sản rất dễ (như mèo), chỉ cần có khu rừng rộng và có thú nhỏ. Những khu bảo tồn ở Ấn Độ và Nga đã chứng minh sự thành công của việc bảo tồn hổ hoang dã, số lượng đã tăng lên vài nghìn con.
Nuôi nhốt để khai thác ĐVHD có nhiều cái hại:
Cho loài: Hổ hoang dã khác với hổ bị nuôi nhốt do khi nuôi nhốt chúng bị lai cận huyết, pha tạp nguồn gen, mất tập tính của loài, yếu do sống trong điều kiện chật hẹp, nhiều khả năng gây hại cho người khi sổng chuồng. Điều tra của WCS cho thấy 20% các trang trại có thú sổng chuồng, trong đó nhiều loài gây nguy hiểm như hổ, cá sấu...
Về mặt kinh tế, chi phí để nuôi 1 cá thể hổ vô cùng đắt đỏ, tốn kém nhiều lần so với việc bảo vệ khu bảo tồn.
Về mặt luật pháp, hổ là loài nguy cấp, được pháp luật quốc tế bảo vệ, nghiêm cấm việc khai thác thương mại. Trại hổ kia nếu bị phát hiện và xử lý đúng sẽ chắc chắn được đưa thành án hình sự và bị quốc tế lên án nghiêm trọng.
Bạn đọc Dương Việt Hồng (Hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã (WCS))