• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Tự truyện của chiến binh vô địch đường dài (560 miles)

Em đọc thấy quá hay, post lại cho anh em đọc chơi, sorry không có bản tiếng Việt :D

_________________________
From an egg to a champion

This is the story of our Pau Grand National winner Somerset Lad, as told by himself. Is he a champion? That is for you, the reader to decide.

The first I knew of this wondrous world was when I peeped out from my mother’s breast feathers and felt a cool breeze blowing through the loft. I was later told by my mother that I was 5 days old and had been born on August 15th. The next two to three days were spent in the warmth of my mother and father’s breast down, with me only poking out to be fed on numerous occasions during the day and evening.

When I was 7 days old my mother was disturbed by a creature trying to pick me up. Although my mother was a very small hen she gave this creature quite a fright, but eventually she had to give way. As I was removed from the warmth of my nest, I was somewhat frightened by this strange creature holding me, but it was very gentle. It carefully examined me and then placed a strange band on my leg, which worried me a little. My mother later told me that this creature was one of the masters of the whole flock of pigeons. She said that they were kind and no harm would come to me when picked up, and that it was a part of my education. The days passed very quickly and soon I became more aware of what was going on around me. I grew quickly and quills began to take the place of the soft yellow down.

When I was about 14 days old my mother spent a little less time covering me. I had no nestmate, only an egg next to me, which my mother told me was not going to hatch. I was a little lonely on my own. I could hear the sound of squeaking somewhere in the loft, but could not see any other babies. My masters came every day to tend to us, sometimes just touching me gently, never picking me up. I always knew when they were coming, even before I heard the sound of footsteps, as they used to talk so I would not be afraid, and I learned to recognise their voices.

Soon I began to acquire a new coat and my feathers grew strong with a nice shine on them. My mother told me that the food we were given was the best, full of goodness with high protein and full of vitamins and minerals. There were two masters who tended us. One, whose name was Philip, cleaned the loft and made sure that my nest was clean and that everything in the loft was in order, also giving us grit and mineral blocks. He was very good to us and always played with me in the mornings. The other master, the elder of the two brothers, brought us our food. His name was Steve, and he talked to every baby and parent on the nests, and also played with the babies. For instance, he would give me a little tap on the breast and I would, in return, give him a clap from my wing. My mother was right – they were kind and gentle and I knew then that I had nothing to fear and would be happy here.

One afternoon, when I was about 26 days old, my master Steve came and said it was time to join the other young ones in another section. By this time my mother had laid again and was sitting on another clutch of eggs. I was taken to a new place and put on the floor on a bed of straw and shavings, where there were another 11 young pigeons the same age as myself. I had only seen two of them before and that was when I looked down from my nest and saw them on the floor of the loft. Philip came in and put them back in their nest that time. It was a strange and frightening time for us all. We cuddled up together in one corner and did not move at all that evening. The next day Philip came in to clean out the section. There was no mess except where we had huddled in the corner, but he must have realised we were frightened as he spoke quietly to us and played with us for a few minutes, but we did not respond and stayed in a tight group. A short time after, Steve came in with a tray of food which was all maple peas. Water was poured into the fountain with the top left off and , after talking to us for a time, we were left alone to get used to our surroundings and the start of our lives as racing pigeons. However, all was not going to be as secure as I had first thought. My masters had only moved to High Littleton in June 1996 and were still getting the lofts together. Their intention, I was told, was to put a wooden fence around us to keep out intruders, such as, another new creature to me, a cat, but at the time of my being installed in my new home the fence was not yet in place.

The day after we were put in our new home I was sulking a bit because I missed my mother and father. A few squabbles broke out every now and then and there was one pigeon in particular who picked on the small ones. He was a big dark cheq and he really was a spiteful young bird. Soon hunger overtook my sulks and as I had been able to eat from a pot of food in my nestbox, I knew where to find the tray of food. A few squeaks quickly brought the other babies over and soon we were all eating. Later that morning Philip came in and spoke to us. Picking up each one of us gently, he dipped our beaks in the water fountain. I had a good drink and the others followed me back to our corner. I noticed the food tray was taken away but the water fountain was left.

That evening Steve came in with the food tray after Philip had cleaned the floor. He also had a small box which he sat on near to where the food was. He spoke to us and gave a whistle. We did not take any notice of this noise, but nevertheless we looked up to him. He continued to speak and whistle and moved the peas around in the tray. One of the young ones gave a squeak and dived for the tray. We all followed and soon filled ourselves up with maple peas. All the time we were eating, Steve was talking gently and moving his hand among us as we ate. I soon found the water and had a good drink, then most of the babies followed. Philip came in later and dipped all our beaks in the water just in case any had not had a drink. This same routine was followed for the next three days.

On the fifth day after our move we were beginning to settle down. Usually we splashed about in the water fountain until the evening, when we found that Steve had put on the top and we could then only drink through the small openings. The next morning we were picked up and placed on the board outside the loft. This was another frightening but wonderful experience for me. I looked around and was startled by a bird flying close by. There were so many different sounds and sights to be seen. During the next few days we spent about an hour, twice a day, on the landing board outside. During the days inside the loft we had each claimed a perch, and a few fights broke out until we all claimed our own space. As the days passed I noticed that the evenings were closing in and dusk was falling much sooner that when I was a baby in the nest. I enjoyed exercising my wings, taking short flights across the garden and back to the others on the landing board.

One morning we had been let out on the board. All seemed as usual as we flapped our wings and took short flights. Then, all of a sudden, this black shape was on the board among us. Sheer panic took hold and I soared into the air, not knowing what had happened. All reason left me, my only thought being to get away from that shape, which later on I found out was a cat, an enemy of us pigeons. I saw some of the other youngsters flying all over the sky and I could feel their fear. One of the masters, which one I do not know, shouted and whistled, but I took no notice. I just flew around, going higher as I got used to my wings. The wind took me away from the loft and I could see the houses of the village below me, such a long way down. I did not know what to do or where to go to stay away from that black shape. It seemed like an age that I had been flying. The village was no longer below me, just fields and strange places. I began to tire and looked for somewhere to land. Then I saw a house on its own. I flew over it and on the second attempt, landed on the roof. I was frightened and really alone for the first time in my life. What was to become of me now? Darkness fell and I moved close to the chimney more for security than warmth. A fitful night was spent on the roof as there are so many different sounds at night. I later learned that a couple of the noises I heard were the hoot of an owl and the cry of a vixen.

Dawn broke and I was feeling stiff, cold and hungry. I had not eaten before being let out the day before and was thirsty. I decided to take to the air but soon realised that somehow I had to find my way home. I tried to retrace my flight from the day before but I had not been thinking of where I was heading at the time. Not knowing how or why, I decided to go in a certain direction and after flying for some time, I saw a flock of pigeons circling and joined them. I soon realised that I did not know them so moved away, flying on in the direction I had first taken that morning. My wings were beginning to ache, when in the distance I saw the village I had spent some time flying around the day before. I knew I was nearly home but wondered what would be waiting for me. I flew on over the village to see my loft below. It looked so small and strange and the question was should I land or not? Feeling somewhat nervous I landed on a house nearby and looked over to the loft, where there was no movement at all. It was not until I heard a whistle coming from nearer the house that I recognised Steve and he was calling to me. After some hesitation I flew down towards the loft, missed the landing board and circled around again, then I pitched down on the board. I was pleased to see my master again. I looked around for signs of the black cat but it was nowhere to be seen.

Once inside the loft I felt secure. After getting my bearings I noticed that there were only six other young birds beside myself – obviously four had not made it. Later I was to learn that the ‘bully’ of our young flock was a victim of the black cat the day before. My master picked me up and talked to me. Of course I could not understand what he was saying, but by the tone of his voice I knew all would be well again. We never did see our loftmates again, and what became of them we will never know. It was a full week before we were allowed out of the loft again and another surprise awaited us. The loft was completely closed in by a 6ft wooden fence. Unknown to us at the time, a wire strand, battery operated, stopped any animals coming over the fence, but we felt secure and could move freely around the compound with no fear.

Time went by and more lofts were erected in the garden. My parents and their mates were transferred to the stock loft with a wire aviary for them to sit out in. Our section was to become the widowhood loft from which we were to race. The days passed by and we were given an open loft, free to roam where we wished. On several occasions we caught up with a batch of racers and went with them, sometimes for hours at a time.

One day Philip placed us in a basket with some wood shavings. We stayed there for two or more hours and were then released. At first we did not come out straight away, but after being placed in the basket two or three times we learned to come out as soon as the flap was dropped. Then Steve told us it was time for a training toss. Of course, we did not understand what this meant, but once again we were place in the basket. This time we were taken and put in another box – this turned out to be a car. Soon we could feel a stopping and starting motion and then finally we came to a standstill. Steve took us out and placed the basket on the grass for us to get used to our surroundings. After about 10 minutes the flap was dropped and after a bit of hesitation, we were airborne. Once again everything looked strange and I did not know this place. We climbed higher in the blue sky. I looked down to see my master looking up at us, shading his eyes against the sun. It was very clear and I could see a long way, but wondered which way was home. After circling a few times I found myself trying to pull away from my loftmates but I decided to stay with them, then as one we turned to the north and moved away. After what seemed an age I finally noticed the familiar village and knew we had made it home.

On going across to the aviary the next morning I told my father of the experience we had the day before. ‘Yes, I know’ he said. ‘You were taken 20 miles away for your first training flight and took over an hour to do the journey home. One bit of advice. Do not stay with the flock even if they are loftmates. Use your own ability to find your own line home. Generations of breeding should give you the ability to do that. Your family line are leaders not followers.’ I never forgot those words given to me that day.

The second training toss was around 10 days later. We were again taken to the same place, left to look out of the basket, then into the air we went. After circling around I suddenly felt myself being drawn to the north. I decided to go and another bird joined me. This was my mate, 44. We flew side by side enjoying ourselves. The air was much colder now with a steely blue look on the horizon – winter was approaching. We touched down together some 40 minutes later, and within five minutes, the other five latebreds landed. We never went into the basket again that year, 1996, but every day we exercised and had an open loft. I grew some new body feathers but I did not feel complete. However, they did keep out the cold. I noticed, that I had only moulted three wing feathers. That then was the first part of my education as a latebred.

The days became much shorter and it remained dark for long periods of time – another new experience. During the day we had an open loft so we could come and go as we pleased. I flew across to the aviary where my mother sat on a perch watching us latebreds. She told me that it was unusual for my masters to leave the loft open for us all day during the winter. The racers did not normally exercise during the winter months, only going out for a bath once a week, but no doubt our masters had a good reason for allowing us free-range flying.

As the months passed I continued to grow and we had plenty of food in front of us twice a day. Slowly the evenings began to get a little lighter and my thoughts also turned to the young hen 62. One day Master Philip came in and after cleaning out the section – he always cleaned out whilst we were in the loft – he put us into a training basket, where we stayed for most of the day. Of course a drinking trough was put on for us and we were given a light feed in the basket. Some time later we were taken into the middle of the garden. The basket flap dropped and out we went. After flying for a short time, we entered the loft to find the nestboxes cleaned out and freshly sprayed so that we could all go in them. This caused much excitement and soon 44, dark cock 21, 91 and myself were all cooing around in a box each. This of course brought 62 over to me. Showing up to me, she entered the box and we carried on in the way nature intended.

Eleven days later 62 produced her first egg. It was a really exciting time for me. Two days later a second egg was laid and we began to sit and wait for the day when the babies would arrive. In the meantime we still had an open loft and sometimes I used to range away on my own for quite a few miles, at times meeting other pigeons. Sometimes I would join them for a few miles, other times I would break away to find my own line back to my loft and hen. The eggs duly hatched and I became a father. I felt a little different, as if I had grownup. Flying now took a back seat as I spent more time in the loft tending the needs of my family. The babies grew quickly and Master Philip put bands on their legs at 7 days old. I was on the nest at the time, making a fuss at being disturbed, but I knew everything was alright. When the babies were about 16 days old I started to take more than a little interest in my mate 62 again. She laid again in a fresh bowl put in by Master Steve the day our first babies were taken away. They could eat well themselves, but it was a sad parting. Nevertheless I knew that I could see them every day and keep an eye on them. This is a part of life that we came to accept. When I had been sitting on the second clutch of eggs for 6 days, my master Steve came in and spoke to us, then put us in a basket. Once again we travelled in the car, and we were taken to the same place where we had been let go on our first training tosses some months before. Again, after a short rest, the flap dropped and we were airborne. It was strange to go through this again, but I soon knew the direction I wished to go and I made a break for the north. The others followed in a small bunch and 40 minutes later we dropped onto the landing board. Soon I was in my box competing with 62 over who was going to sit on our eggs. Four more times we were taken to the same place, so it became easy and I began to feel good.

Two days later the journey by car took longer. When we were taken from the car and put on the grass, I noticed that we were on very high ground. I could see water, which I was later told by my mother, was the English Channel. She also told me that I would be expected to cross it many times during my racing career. We were released from the basket and circled around two or three times. I headed towards the water. So intent was I on seeing the Channel that when I looked around I saw my loftmates had gone the other way. I was on my own. Once again I circled, this time going out a short way across the water. I quickly gained height. A shake of my tail and I headed again to the north, veering a little to the west. After flying for what seemed to be a long time , which in fact was only 1 hour and 10 minutes, I saw the village and beyond that my loft. Soon I was relating my experiences to my mate and the three cocks 44, 21 and 91. They had been back some eight minutes before me.

One week later Master Steve came to the lofts and we were basketed but not put in the car. A new man by the name of Geoff Bracey took us and we were transferred to a large crate containing other pigeons. What was happening? I could not see my mate 62 and thought of her and my eggs, which were soon to hatch. Again, after some time, we reached the spot where I had first seen the Channel, and after a short rest, we were liberated. Such a mass of bodies and wings, the sky was filled with pigeons of all colours. I could not see any of my loftmates as we milled around in large groups. I decided to take my father’s advice given to me months before and peeled away from the batch I was in. I climbed higher and looked down to see large groups of pigeons breaking away in different directions. I sensed my bearings and headed north-west. Soon I began noticing places I had passed before and I was enjoying myself. When I touched down at the loft to be greeted by Philip he looked pleased, so I must have done well. There were no other loftmates in the loft so I was the first home. Twice more Geoff Bracey took us and liberated us with strange pigeons, then one evening, after being put in the basket, we were taken to another place where a rubber band was placed on my leg. Once again I found myself with strange pigeons. This time the crates were placed on a large vehicle called a transporter. Once again we were taken to the coast, to a place called Weymouth, 48 miles from our loft. This was the first time I had spent a night away from home since the day when that dreaded black cat attacked us. Water was given to us but it was not easy to get to it as I was jostled by the others. Soon we were free and never had I seen so many pigeons. There were thousands of them and the sky was black with beating wings and bodies. After what seemed ages, but was only a minute or so, I got a line for home. What made me go a certain way I do not know, but I knew for certain this was the right direction. Again, in just over an hour, I touched down and went through the door into the loft and to my nest. I went to sit on the eggs but was picked up by Master Philip who took the rubber band from my leg. I soon settled down to sit on the nest and await my mate 62. A few minutes later three loftmates landed together including 62. It was not long before all were home from our first race.

Three days later I went across the aviary to see my father who told me that I had won 3rd prize. He also said that he was pleased that I was beginning to take notice of what I had been told. Once more we went to a short race of 93 miles and again we all came home. About eight days later when I was over at the aviary again passing the time of day with my father, he told me that I would soon be going across the Channel to a place called Messac in France, 244 miles away, and to heed what he had told me months before.

This proved correct, for the very next day I was placed in the basket and was soon joining up with other pigeons. This time we travelled for two days and were put down in the hold of a ferry. It was not very pleasant and I felt quite ill for a time. This was followed by a drive through a strange land and then we stopped. We had been fed and watered the day before, in fact twice for water. This time a feed and water was left before us. After a restless night, dawn broke and I heard the men outside talking. The water was emptied and the older pigeons started to line up at the front by the flap. I was at the back, not knowing what to expect. All of a sudden we were away, pushing each other to get to the opening. I was scared of all the wings around me and didn’t know which direction to take. However, once I had steadied up I felt myself being drawn to the north. I flew in a group with about 60 pigeons and the big red cheq next to me told me we would reach the Channel after about three hours of flying, and if it was clear, it would take us two hours to cross, perhaps a bit more as we were flying into a slight headwind. I had not noticed this but, once told, I began to take more notice of where the wind was and what was going on around me. A few of the batch dropped away, falling behind. I felt good and moved up to the front, with the red keeping pace with me. After a time, far ahead, I noticed the outline of the Channel. A little nervous of what lay ahead I looked across to the red, who gave a clap of his wings to tell me all was well. The water loomed up in front of us. It looked quite grey and except for a small dot on the water, there was nothing else to be seen. I kept close to the red and six others who had joined us as we flew into a light head wind. After what seemed ages I saw in the distance the outline of the English coast. Once we had reached land the pace increased, and as I looked around me, I saw two of the group pull away to the right. I then saw a familiar landmark I had passed several times before, and said goodbye to the red cheq, veering a little to the west of the small group. I was on my own and I knew that I would soon be home. After an hour I landed, to be picked up by Master Philip and have the race rubber removed from my leg. I found out later that I had done well, finishing in 5th place in my first Channel race.

That was the last time I was put in the basket that season and the rest of the summer passed by with nothing much to do but eat and sit around in the sun. I had been allowed to rear my second nest but noticed all other eggs laid by 62 did not hatch. Summer moved into Autumn and 62 and the other hens were removed from the loft. It was a sad day for me and I did not eat or fly for two days. My three mates 44, 21 and 91 felt the same but we soon accepted that it was coming winter and we were beginning to moult quite heavily. Time went by. Soon I had a new coat of feathers, and for the first time, a new set of wing flights. I now felt complete.

The winter passed and I became a two year old, although in actual fact I was slightly younger as I had been born in August 1996. We went through the same process as the year before except that when my young ones were 16 days old both they and my mate were removed. My mother told me I was now going to be on widowhood and that I would see my mate for a short time when I returned from a race and on the odd occasion before going into the basket. I crossed the Channel three times that year, scoring well and the last race I flew on the day, was 468 miles, winning 34th open CSCFC Bergerac. My masters were pleased with me and once again I was left to have a good moult.

The next spring arrived. Nesting took place and again my young and my hen were taken away. My first Channel race was from Messac, 244 miles. I arrived home in 84th place in the CSCFC. I did not race again for a few weeks, then came a complete surprise. I was put in my nestbox and my hen was brought to me. I was very happy to see her and settled down to nest. The very next morning I was taken away, placed in a basket and taken to a marking station to join other pigeons for a race from Nantes. I was not at all happy. I felt sulky and did not eat during the trip across the Channel. When we were liberated I knew which direction to take, but I just kept pace with the group, so annoyed was I to have been taken away from my hen after such a short time. I wasn’t concentrating so I didn’t realise that the wind over the Channel was very strong westerly and that I had drifted off course. The coastline we crossed over was strange to me. I had noticed a small island a few miles from land (later I found out it was the Isle of Wight). I was completely wrong. I knew that I had to turn to the west, which I did, breaking away from the group I was with. I flew about 70 miles before I saw home.

I knew I had been silly and vowed it would not happen again. Once home I was given a light feed and a warm honey drink, then reunited with my hen. Needless to say I did not win that day, but it was the making of me as a racing pigeon. I was left alone with my hen and she duly laid her eggs. Once again I thought my racing was over for the season, but I was wrong. Two weeks later I was given to Geoff Bracey and put in the basket with other pigeons. He took us to the place where I had first seen the Channel, 48 miles from home. Five times I went there in five days –it was easy. The one thing I did notice was how well I felt, full of energy. Never had I been so well both mentally and physically. The eggs hatched and I had two babies which I sat early in the mornings and in the late evenings, not letting my hen on them if I could stop her. I had three days rest then was off again, being taken to the same place near the water by Geoff, who liberated me on my own. One hour and five minutes later I was home. The next morning Master Philip put me once again in the basket , but this time I sensed a difference. I hardly had time to say goodbye to my mate but I promised her I would be back as soon as I could be. A little while before, when I had finished the five training flights of 48 miles, I had been across to the aviary to talk to my mother and she told me that at this time of the year the big national race from Pau,. 560 miles to here, takes place. She said that I had been trained for the race. It would be very hard, but I must look after myself and pace myself. This proved correct because when I was in the basket with the other pigeons the feeling was different from any other I had experienced.

After three days travelling we arrived at Pau. We had plenty of rest and water, plus a feed that afternoon. The next morning, dawn breaking saw heavy clouds and rain. The weather improved during the morning and there was much talking amongst the men outside. I knew we were soon to be let go and I moved to the front near the opening flap. Then suddenly it was open and I soared into the air with thousands of the best long distance pigeons in England for company. It took a minute to sort myself out and I found myself in a group of about 200 other pigeons. I knew I had to head north and so did the others. There was no pulling against each other. I guessed the time to be about midday and we set a good pace. The wind was light variable at the time and did not bother any of us. A blue bar on my left came from Poole and had flown the race the year before. Another cheq cock came from Kent and a small dark cheq hen said she came from Bolton and had a long fly ahead. Six hours went by and quite a few of the pigeons had dropped back. By then we had no more than 60 in our group, with another batch somewhat off the pace. Two more hours went by and I was feeling good and strong, thinking of my mate and babies. I did not know how much further I had to go, but knew it was quite a way. Several of us increased the speed until a dark mass of cloud came up in front of us, signalling rain ahead. Most of the group I was in turned to the right to try and go around the blackening sky, but myself and three others headed straight into the black clouds. I kept up the same speed, the rain hitting me as I flew into the storm. I lost sight of the other pigeons and don’t know if they fell back or pitched down, all I knew was that I had to get home. The sky was now quite dark, but I had gone through the storm and was slowly drying out. I knew the Channel was somewhere in front of me and I increased my speed yet again. I could see the lights of houses far below me and then, in the distance, I was just able to make out the French coastline. I knew I would not be crossing that night and I wondered why we had not been liberated earlier as I would have been home before dark. I flew right up to the water and looked for a safe place to land and wait for the coming dawn.

The next morning, just as dawn was breaking, I gave myself a shake and looked towards the Channel. It was very misty and not very inviting, but I knew I could not wait for it to clear, the urge to get home was too strong. I looked around for somewhere to get water and noticed that the gutter of the building I was on contained a little. A bit of a slide, a flutter down from the roof and a quick drink. It did not taste too good but I needed it as I had not had any water since leaving the transporter the day before. Into the air, one circle and I headed into the mist of the dreaded English Channel. I kept a good height, and after flying for about 1 ½ hours, the visibility improved and soon I could see the English coastline in the distance. I felt good and knew that I would soon be home. Still keeping a good height, I felt the wind on my back so it had turned south, south-west. On reaching land I veered to the north-west and soon picked up familiar landmarks. The morning was quite fresh and as the village showed up in front of me, I looked down to see my two masters waiting. The loft doors open, I flew over their heads into my nestbox. By the time they reached me I was trying to cover my babies. I was picked up gently by Master Philip and the race rubber was removed. Then I was given a warm honey drink and a little Hormoform to eat. Later that day a lot of strange people came to look at me. They were obviously pleased and excited so I knew that I had done something good. This was a pleasure for me as, whatever had happened, I had made my two masters very happy and repaid them for their loving care. I had won the Blue Riband race of the year, the NFC from Pau by 34 yards per minute over the second pigeon.

(The events mentioned,including the move to High Littleton, the black cat and the preparation and training tosses, are all facts, and the 3 cocks 44, 21 and 19, are all top winning pigeons in classic and national racing to Pau.)

Steve Patrick -- Patrick Bros' Loft
 
Chân dung nhà vô địch, Somersat Lad



Trống xi tỉm, vô địch giải National Pau and Kings Cup 908km với 4,524 chim dự thi; hạng 84 giải CSCFC Messac với 4,289 chim dự thi; hạng 34 giải CSCFC Bergerac 751km với 1,845 chim dự thi; hạng 5 giải Nantes 4th Weymouth 80km
 

chuyachuya

New Member
bạn có thể vui lòng dịch giùm sang tiếng việt không?tiếng anh không làm sao mình hiểu được:D
 

bigflowerhorn

Chuyên gia bồ câu
Bạn flyer_newbie chịu khó dịch sang tiếng Việt cho nhiều anh em khác cùng cảm nhận cái hay nhé :love struck:! Cám ơn bạn nhiều!
 
Bạn flyer_newbie chịu khó dịch sang tiếng Việt cho nhiều anh em khác cùng cảm nhận cái hay nhé :love struck:! Cám ơn bạn nhiều!
Em cũng muốn dịch ra nhưng bài viết dài quá anh bigflowerhorn ơi, đại khái là câu chuyện tự kể của một con chim từ khi mới nở đến khi trở thành quán quân giải đua có cự ly 908km với 4.524 đối thủ. Hội mình mà có bổn hiệu cỡ này thì chuyện đi Hanoi chắc là khả thi đó anh. Em thử cho Google dịch tự động, kết quả khá ngô nghê (có nhiều từ nó bó tay nên không dịch luôn) nhưng 'có còn hơn không', mọi người đọc tạm vậy :D

Từ trứng đến một nhà vô địch

Đây là câu chuyện của Pau Grand quốc gia của chúng tôi chiến thắng Somerset Lad, như đã nói của mình. Ông là một nhà vô địch? Đó là dành cho bạn, người đọc quyết định.

Việc đầu tiên tôi biết về thế giới này là tuyệt vời khi tôi peeped ra từ lông vú mẹ tôi và cảm thấy có gió mát thổi qua các loft. Sau đó tôi đã nói với mẹ tôi rằng tôi đã được 5 ngày tuổi và đã được sinh ra vào ngày 15 tháng 8. Các 2-3 ngày tiếp theo đã chi tiêu trong sự ấm áp của mẹ tôi và cha của vú xuống, với tôi chỉ poking ra được ăn nhiều lần trong ngày và buổi tối.

Khi tôi đã được 7 ngày tuổi mẹ tôi đã quấy rầy bởi một sinh vật đang cố gắng để chọn cho tôi lên. Mặc dù mẹ tôi là một hen rất nhỏ, cô đã cho sinh vật này khá sợ, nhưng cuối cùng cô đã để cho con đường. Như tôi đã được xoá khỏi tổ ấm của tôi, tôi đã hơi sợ hãi của sinh vật này nắm giữ tôi, nhưng nó đã rất nhẹ nhàng. Nó cẩn thận kiểm tra và sau đó tôi đặt một ban nhạc lạ trên chân của tôi, mà lo lắng cho tôi một chút. Mẹ tôi sau đó đã nói với tôi rằng sinh vật này là một trong số những bậc thầy của toàn bộ đàn chim bồ câu. Bà nói rằng họ bị loại và không gây thiệt hại sẽ đến với tôi khi nhặt, và rằng nó đã là một phần của giáo dục của tôi. Những ngày trôi qua rất nhanh chóng và sớm tôi đã trở thành ý thức nhiều hơn về những gì đang diễn ra xung quanh tôi. Tôi đã tăng trưởng nhanh chóng và quills bắt đầu đi nơi vàng mềm xuống.

Khi tôi đã được khoảng 14 ngày tuổi mẹ tôi đã dành một ít thời gian hơn bao trùm tôi. Tôi không có nestmate, chỉ có một quả trứng bên cạnh tôi, mà mẹ tôi nói với tôi là sẽ không nở. Tôi đã là một chút về cô đơn của riêng tôi. Tôi có thể nghe những âm thanh của squeaking một nơi nào đó trong loft, nhưng không thể xem bất kỳ em bé khác. Thạc sĩ của tôi đến mỗi ngày để có xu hướng cho chúng tôi, đôi khi chỉ cần chạm vào tôi nhẹ nhàng, không bao giờ chọn tôi lên. Tôi luôn luôn biết khi nào họ tới, thậm chí trước khi tôi nghe những âm thanh của bước chân, vì chúng được sử dụng để nói chuyện vì vậy tôi sẽ không sợ, và tôi đã học để nhận ra tiếng nói của họ.

Tôi bắt đầu để sớm có được một cái áo mới và lông của tôi đã tăng trưởng mạnh mẽ với một sáng đẹp cho chúng. Mẹ tôi nói với tôi rằng thực phẩm chúng tôi đã đưa ra là tốt nhất, đầy thiện với protein cao và đầy đủ các vitamin và khoáng chất. Có hai người đã có xu hướng thạc sĩ chúng tôi. Một, có tên là Philip, làm sạch các loft và chắc là tổ của tôi đã được sạch sẽ và mọi thứ trong loft được trong trật tự, cũng cho chúng tôi grit và khối lượng khoáng sản. Ông là rất tốt cho chúng tôi và luôn luôn chơi với tôi trong buổi sáng. Các thầy khác, những người cao tuổi của hai anh em, chúng tôi đã mang thức ăn của chúng tôi. Tên của ông là Steve, và ông đã nói chuyện với mỗi em bé và phụ huynh về làm tổ, và chơi với các trẻ sơ sinh. Ví dụ, ông sẽ đưa cho tôi một chút tap trên vú và tôi sẽ bù lại, cho anh ta một clap từ cánh của tôi. Mẹ tôi đã đúng - họ bị loại và nhẹ nhàng và sau đó tôi biết rằng tôi đã không có gì để lo sợ và sẽ được hạnh phúc ở đây.

Một buổi chiều, khi tôi đã được khoảng 26 ngày tuổi, bậc thầy của tôi, Steve đến và nói rằng nó đã được thời gian để tham gia những trẻ khác trong phần khác. Bởi thời gian này, mẹ tôi đã ngã một lần nữa và được ngồi trên một ly hợp của trứng. Tôi đã được đưa đến một nơi mới và đặt trên sàn nhà trên giường của rơm và bào, trong đó có 11 chim bồ câu trẻ khác cùng tuổi với bản thân mình. Tôi đã chỉ nhìn thấy hai trong số đó trước và đó là khi tôi nhìn xuống từ tổ của tôi và thấy họ trên tầng của loft này. Philip đến trong và đưa chúng trở lại làm tổ của họ trong thời gian đó. Đó là một thời kỳ lạ và đáng sợ cho tất cả chúng ta. Chúng tôi cuddled lên cùng nhau trong một góc và không di chuyển lúc buổi tối tất cả các điều đó. Ngày hôm sau Philip đến để làm sạch phần. Không có mess, trừ trường hợp chúng tôi đã có huddled trong góc, nhưng anh phải có nhận ra chúng tôi đã sợ hãi khi ông nói nhẹ nhàng cho chúng tôi và chơi với chúng tôi trong vài phút, nhưng chúng tôi không trả lời và ở trong một nhóm chặt chẽ. Một thời gian ngắn sau, Steve đến ở với một khay thức ăn mà là tất cả đậu Hà Lan phong. Nước được đổ vào các đài phun nước với đầu bên trái ra và, sau khi nói chuyện với chúng tôi để được một thời gian, chúng tôi đã rời một mình để có được sử dụng để môi trường xung quanh của chúng tôi và bắt đầu cuộc sống của chúng như chim bồ câu đua. Tuy nhiên, tất cả là sẽ không được như an toàn như tôi đã đầu tư tưởng. Thạc sĩ của tôi chỉ có chuyển đến cao Littleton vào tháng Sáu năm 1996 và vẫn nhận được Lofts với nhau. Ý định của họ, tôi đã nói, đã đặt một hàng rào gỗ xung quanh chúng ta để giữ cho ra kẻ xâm nhập, chẳng hạn như, một sinh vật mới cho tôi, một con mèo, nhưng tại thời điểm của tôi đang được cài đặt trong nhà mới của tôi hàng rào đã được chưa tại nơi chốn.

Ngày hôm sau khi chúng tôi đã được đặt trong nhà mới của chúng tôi Tôi đã sulking một chút bởi vì tôi bị mất mẹ và cha tôi. Một vài squabbles nổ ra tất cả bây giờ và sau đó và đó là một trong pigeon đặc biệt những người thu gom về những cái nhỏ. Ông là một cheq tối lớn và ông thực sự là một spiteful trẻ, gia cầm. Sớm vượt qua đói sulks của tôi và như tôi đã có thể ăn từ một nồi của thực phẩm trong nestbox của tôi, tôi biết nơi tìm các khay thức ăn. Một vài squeaks nhanh chóng đưa những đứa trẻ khác sớm hơn và chúng tôi đã được tất cả ăn uống. Sau đó đến trong buổi sáng Philip và nói chuyện với chúng tôi. Đón mỗi người chúng ta nhẹ nhàng, ông nhúng beaks của chúng tôi trong các đài phun nước. Tôi đã có một thức uống tốt và những người khác sau đó tôi trở lại để góc của chúng tôi. Tôi nhận thấy các khay thức ăn đã được đưa đi nhưng những đài phun nước là trái.

Đó là buổi tối Steve đến ở với các khay thức ăn sau khi Philip đã làm sạch sàn nhà. Ông cũng đã có một hộp nhỏ mà ông đã ngồi trên gần nơi thực phẩm được. Ông nói với chúng tôi và đưa cho một cái còi. Chúng tôi không có bất kỳ thông báo về tiếng ồn này, nhưng chúng tôi vẫn nhìn lên với anh ta. Ông tiếp tục nói và còi và dời đậu Hà Lan xung quanh trong khay. Một trong những người trẻ tuổi đã đưa ra một squeak và dived cho khay. Chúng ta đều theo sau và nhanh chóng đầy mình với phong đậu Hà Lan. Tất cả thời gian, chúng tôi được ăn uống, Steve đã nói chuyện nhẹ nhàng và di chuyển bàn tay của mình ở giữa chúng ta như chúng ta ăn. Tôi sớm tìm thấy các nước và đã có một thức uống tốt, sau đó hầu hết các em bé tiếp theo. Philip đến năm sau đó và tất cả chúng tôi beaks nhúng trong nước chỉ trong trường hợp nào đã không có một thức uống. Điều này thường trình đó được tiếp nối trong ba ngày tới.

Vào ngày thứ năm sau khi di chuyển của chúng tôi, chúng tôi đã bắt đầu giải quyết xuống. Thông thường chúng tôi splashed ở các đài phun nước cho đến khi buổi tối, khi chúng tôi thấy rằng Steve đã đặt lên hàng đầu và chúng tôi có thể chỉ uống sau đó thông qua các lỗ nhỏ. Sáng hôm sau, chúng tôi đã được vớt lên và được đặt trên tàu bên ngoài loft này. Đây là một kinh nghiệm đáng sợ nhưng tuyệt vời cho tôi. Tôi nhìn quanh và giật mình bởi một con chim đang bay gần kề. Đã có rất nhiều âm thanh khác nhau và các điểm tham quan để được nhìn thấy. Trong vài ngày tới, chúng tôi đã dành khoảng một giờ, hai lần một ngày, năm trên bo hạ cánh bên ngoài. Trong những ngày bên trong loft chúng tôi đã từng tuyên bố một perch, và một vài chiến đấu nổ ra cho đến khi tất cả chúng ta tuyên bố không gian riêng của chúng tôi. Như những ngày qua tôi nhận thấy rằng các buổi tối và được đóng trong hoàng hôn đã rơi xuống sớm hơn nhiều là khi tôi đã là một con trong tổ. Tôi rất thích tập thể dục cánh của tôi, tham gia các chuyến bay ngắn trên vườn và lại cho những người khác trên tàu hạ cánh.

Một buổi sáng, chúng tôi đã cho ra ở trên diễn đàn. Tất cả có vẻ như bình thường như chúng tôi flapped cánh của chúng tôi và lấy các chuyến bay ngắn. Sau đó, tất cả các hình đột ngột này, màu đen là ngày hội đồng quản trị ở giữa chúng ta. Sheer đã giữ bình tĩnh và tôi tăng vọt vào trong không khí, không biết những gì đã xảy ra. Tất cả các lý do còn tôi, tôi chỉ nghĩ là để có được từ đó hình dạng, mà sau này tôi phát hiện ra được một con mèo, kẻ thù của chúng tôi bồ câu. Tôi thấy một số thanh niên khác đang bay trên bầu trời và tôi có thể cảm thấy sợ hãi của họ. Một trong những thạc sỹ, mà một trong những tôi không biết, hét lên và whistled, nhưng tôi đã không thông báo trước. Tôi chỉ bay xung quanh, sẽ cao hơn như tôi đã nhận được sử dụng để cánh của tôi. Gió đưa tôi ra khỏi loft và tôi có thể nhìn thấy ngôi nhà của làng dưới đây tôi, như một chặng đường dài xuống. Tôi không biết phải làm gì hoặc đi đâu để ở xa mà hình màu đen. Nó có vẻ giống như một tuổi mà tôi đã được bay. Làng đã không còn dưới đây cho tôi, chỉ cần các lĩnh vực và những nơi xa lạ. Tôi bắt đầu mệt mỏi và nhìn về một nơi nào đó với đất. Sau đó, tôi thấy một căn nhà trên của riêng mình. Tôi đã bay qua nó và về việc thử thứ hai, đã hạ cánh trên mái nhà. Tôi đã thật sự sợ hãi và một mình cho lần đầu tiên trong đời tôi. Điều gì đã trở thành của tôi bây giờ? Darkness rơi và tôi di chuyển gần với ống khói nhiều hơn cho an ninh hơn ấm áp. Một đêm hay thay đổi đã được chi trên mái nhà như là có rất nhiều âm thanh khác nhau vào ban đêm. Tôi biết được rằng sau một vài những tiếng ồn tôi nghe được những kêu của chim một và khóc của Vixen một.

Bình minh đã phá vỡ và tôi đã cảm giác cứng, lạnh và đói. Tôi đã không ăn trước khi được phép ra ngày hôm trước và là khát. Tôi quyết định đi đến không khí nhưng nhanh chóng nhận ra rằng bằng cách nào đó tôi đã phải tìm nhà cách của tôi. Tôi cố gắng để nhớ lại di vảng chuyến bay của tôi từ ngày trước đó nhưng tôi đã không được suy nghĩ của nơi mà tôi đã được nhóm vào lúc đó. Không biết làm thế nào hay tại sao, tôi quyết định đi theo một hướng nhất định và sau khi bay một thời gian, tôi thấy một đàn chim bồ câu quanh và gia nhập chúng. Tôi sớm nhận ra rằng tôi không biết chúng để di chuyển xa, bay trên theo hướng tôi đã có buổi sáng đầu tiên thực hiện. Cánh của tôi đã bắt đầu đau, khi ở khoảng cách tôi thấy làng tôi đã trải qua một thời gian bay khoảng ngày trước đó. Tôi biết tôi đã được gần nhà, nhưng tự hỏi điều gì sẽ được chờ đợi cho tôi. Tôi bay vào trong làng để xem loft của tôi dưới đây. Nó trông quá nhỏ và lạ và câu hỏi đã được tôi nên đất hay không? Cảm giác hơi thần kinh tôi đã đổ bộ lên một ngôi nhà gần đó và nhìn sang loft, nơi không có phong trào cả. Nó không được cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng còi đến từ gần nhà mà tôi được công nhận và ông Steve đã gọi điện thoại cho tôi. Sau khi một số do dự tôi đã bay về phía xuống loft này, nhỡ Ban hạ cánh và vòng tròn xung quanh một lần nữa, sau đó tôi pitched xuống ở trên diễn đàn. Tôi đã rất vui để xem tổng thể của tôi lần nữa. Tôi nhìn xung quanh những dấu hiệu của mèo đen nhưng nó đã hư không để được nhìn thấy.

Một khi bên trong loft tôi cảm thấy an toàn. Sau khi nhận được vòng bi của tôi tôi nhận thấy rằng chỉ có sáu loài chim khác bên cạnh trẻ, bản thân mình - rõ ràng là bốn đã không thực hiện nó. Sau đó tôi đã đến tìm hiểu rằng 'bully' của đàn trẻ của chúng tôi là một nạn nhân của mèo đen trong ngày trước đó. Bậc thầy của tôi đã chọn tôi và nói chuyện với tôi. Tất nhiên tôi không thể hiểu những gì ông nói, nhưng theo các giai điệu của giọng nói của ông tôi biết tất cả sẽ là cũng một lần nữa. Chúng tôi không bao giờ đã thấy loftmates của chúng tôi một lần nữa, và những gì đã trở thành người trong số họ, chúng tôi sẽ không bao giờ biết. Đó là một tuần đầy đủ trước khi chúng tôi được phép ra khỏi loft những bất ngờ một lần nữa và chờ đợi chúng tôi. Loft được hoàn toàn đóng cửa trong một hàng rào gỗ 6ft. Không biết đến chúng tôi tại thời điểm đó, một sợi dây, pin hoạt động, dừng lại bất kỳ loài động vật sắp qua hàng rào, nhưng chúng tôi cảm thấy an toàn và có thể di chuyển tự do xung quanh một hợp chất với không sợ.

Thời gian trôi qua và Lofts thêm được dựng lên trong khu vườn. Cha mẹ tôi và bạn bè của họ đã được chuyển giao cho loft cổ phiếu với một Aviary dây để họ ngồi ngoài in phần của chúng tôi là trở thành loft widowhood mà từ đó chúng tôi đã vào cuộc đua. Những ngày qua và chúng tôi đã đưa ra một loft mở, miễn phí để đi lang thang, nơi chúng tôi muốn. Trong những lần khác, chúng tôi bắt kịp một lô Racers và đi với họ, đôi khi giờ một lúc.

Một ngày Philip đặt chúng trong một giỏ với một số bào gỗ. Chúng tôi vẫn có cho hai hoặc nhiều giờ và sau đó đã được phát hành. Lúc đầu, chúng tôi đã không đi ra ngay, nhưng sau khi được đặt trong giỏ hai hoặc ba lần, chúng tôi đã học được để đi ra ngay sau khi nắp đã được giảm xuống. Sau đó, Steve nói với chúng tôi nó đã được thời gian cho đào tạo toss. Tất nhiên, chúng tôi đã không hiểu những gì có nghĩa này, nhưng một lần nữa chúng tôi đã được đặt hàng trong giỏ. Thời gian này, chúng tôi được chụp và đặt trong hộp khác - điều này bật ra được một chiếc xe hơi. Sớm chúng tôi có thể cảm thấy một dừng lại và bắt đầu chuyển động và cuối cùng chúng tôi tới một bế tắc. Steve đã cho chúng tôi ra và đặt các giỏ trên cỏ để chúng tôi có được sử dụng để môi trường xung quanh của chúng tôi. Sau khoảng 10 phút flap đã bị bỏ và sau một chút do dự, chúng tôi đã không quân. Một lần nữa tất cả những gì nhìn lạ và tôi không biết nơi này. Chúng tôi leo lên cao hơn trong bầu trời xanh. Tôi nhìn xuống để xem bậc thầy của tôi nhìn lên lúc chúng tôi, che mắt đối với mặt trời. Nó đã rất rõ ràng và tôi có thể thấy một chặng đường dài, nhưng tự hỏi có cách là nhà. Sau khi quanh một vài lần tôi thấy mình đang cố gắng để kéo ra khỏi loftmates của tôi nhưng tôi đã quyết định ở với họ, sau đó là một trong chúng tôi đã chuyển sang phía bắc và di chuyển đi. Sau một tuổi cuối cùng tôi đã nhận thấy ngôi làng quen thuộc và biết chúng tôi đã làm cho nó về nhà có vẻ gì.

Ngày đi qua các buổi sáng Aviary kế tiếp tôi đã nói với cha tôi về kinh nghiệm của chúng tôi đã có ngày trước. 'Vâng, tôi biết "ông nói. 'Bạn đã được đưa 20 dặm đi đào tạo cho các chuyến bay đầu tiên của bạn và chiếm một giờ để làm các nhà hành trình. Một chút tư vấn. Không ở lại với bầy ngay cả khi họ loftmates. Sử dụng khả năng của riêng bạn để tìm nhà dòng riêng của bạn. Thế hệ nuôi phải cung cấp cho bạn khả năng để làm điều đó. Dòng họ của bạn là nhà lãnh đạo không theo "Tôi không bao giờ quên những từ đó cho đến cho tôi ngày hôm đó..

Việc đào tạo thứ hai quăng được khoảng 10 ngày sau đó. Chúng tôi đã một lần nữa được đưa đến cùng một vị trí, còn lại để nhìn ra khỏi giỏ, sau đó vào trong không khí chúng tôi đã đi. Sau khi khoanh tròn xung quanh tôi đột nhiên cảm thấy mình đang được rút ra ở phía bắc. Tôi quyết định đi và con chim khác đã tham gia tôi. Điều này đã được giao phối của tôi, 44. Chúng tôi đã bay cạnh nhau thưởng thức chính mình. Không khí lạnh hơn bây giờ đã được nhiều với một cái nhìn màu xanh steely trên đường chân trời - mùa đông đã được tiếp cận. Chúng tôi xúc động cùng nhau xuống khoảng 40 phút sau đó, và trong vòng năm phút, năm latebreds khác đã hạ cánh. Chúng tôi không bao giờ đi vào giỏ một lần nữa năm đó, năm 1996, mà mỗi ngày chúng tôi thực hiện và đã có một loft mở. Tôi lớn lông một số cơ thể mới nhưng tôi không cảm thấy hoàn toàn. Tuy nhiên, họ đã giữ ra lạnh. Tôi nhận thấy, rằng tôi đã chỉ moulted ba lông cánh. Mà sau đó là một phần của giáo dục đầu tiên của tôi như là một latebred.

Những ngày trở thành ngắn hơn nhiều và nó vẫn tối tăm cho thời gian dài - một trải nghiệm mới. Trong những ngày chúng tôi đã có một loft mở vì vậy chúng tôi có thể đến và đi như chúng tôi vui mừng. Tôi đã bay sang Aviary, nơi mẹ tôi ngồi trên một perch xem chúng tôi latebreds. Cô ấy nói với tôi rằng nó là bất thường đối với thạc sĩ của tôi để lại những loft mở cho chúng tôi tất cả các ngày trong mùa đông. Các Racers không bình thường tập thể dục trong những tháng mùa đông, chỉ đi ra ngoài để tắm một lần một tuần, nhưng không có nghi ngờ thạc sĩ của chúng tôi đã có một lý do tốt để cho phép hệ Việt-range bay.

Như những tháng qua tôi vẫn tiếp tục phát triển và chúng tôi đã có nhiều thức ăn trước mặt chúng tôi hai lần một ngày. Từ từ các buổi tối bắt đầu để có được một chút nhẹ hơn và suy nghĩ của tôi cũng đã chuyển sang hen trẻ 62. Một ngày Thầy Philip đến trong và sau khi làm sạch ra phần - ông luôn luôn làm sạch ra trong khi chúng tôi đã ở loft lễ - ông đặt chúng vào một giỏ đào tạo, nơi chúng tôi ở lại cho hầu hết trong ngày. Tất nhiên một trough uống đã được đưa về cho chúng tôi và chúng tôi đã đưa ra một nguồn ánh sáng trong giỏ. Một thời gian sau, chúng tôi đã được đưa vào giữa khu vườn. Các nắp giỏ xuống và chúng tôi đã đi ra. Sau khi đang bay trong một thời gian ngắn, chúng ta bước vào loft để tìm nestboxes làm sạch và tươi phun ra để tất cả chúng ta có thể đi trong họ. Điều này gây ra nhiều hứng thú và nhanh chóng 44, tối cock 21, 91 và bản thân tôi đã được tất cả các cooing xung quanh trong một hộp mỗi. Điều này tất nhiên đã mang hơn 62 đối với tôi. Hiển thị đến tôi, cô ấy đã nhập vào hộp và chúng tôi mang vào trong bản chất cách dự định.

Mười một ngày sau đó 62 sản xuất trứng đầu tiên của cô. Đó là một thời gian thật sự thú vị cho tôi. Hai ngày sau, một quả trứng thứ hai được đặt và chúng tôi bắt đầu ngồi và chờ ngày, khi các em bé sẽ đến nơi. Trong khi chờ đợi chúng tôi vẫn có một loft mở và đôi khi tôi sử dụng để đi trên phạm vi của riêng tôi cho khá một vài dặm, tại cuộc họp lần chim bồ câu khác. Đôi khi, chúng tôi sẽ tham gia một vài dặm, lần khác tôi sẽ phá vỡ đi để tìm đường của riêng tôi trở lại loft và hen của tôi. Các hợp lệ trứng nở và tôi đã trở thành một người cha. Tôi cảm thấy một chút khác nhau, như là nếu tôi đã có grownup. Bay giờ lấy một chỗ ngồi trở lại như tôi đã dành nhiều thời gian hơn trong việc chăm sóc loft nhu cầu của gia đình tôi. Các em bé đã tăng trưởng nhanh chóng và Thạc sĩ Philip đặt chân của ban nhạc vào lúc 7 ngày tuổi. Tôi đã về làm tổ ở thời điểm đó, làm cho một fuss lúc đang được quấy rầy, nhưng tôi biết tất cả mọi thứ đã được alright. Khi em bé được khoảng 16 ngày tuổi, tôi bắt đầu để có nhiều hơn một chút quan tâm trong mate của tôi 62 lần nữa. Cô đặt lại trong một bát tươi đặt trong Master Steve trong ngày đầu tiên em bé của chúng tôi đã được đưa đi. Họ có thể tự ăn tốt, nhưng nó đã là một chia tay buồn. Tuy nhiên tôi biết rằng tôi có thể nhìn thấy hàng ngày và giữ một mắt trên chúng. Đây là một phần của cuộc sống mà chúng tôi đã đến chấp nhận. Khi tôi đã ngồi trên ly hợp thứ hai quả trứng trong 6 ngày, Steve bậc thầy của tôi đến và nói cho chúng tôi, sau đó đặt chúng tôi trong giỏ. Một lần nữa chúng tôi đi trong xe, và chúng tôi đã được đưa đến cùng một vị trí nơi mà chúng tôi đã được cho đi đào tạo đầu tiên của chúng tôi tung một vài tháng trước đó. Một lần nữa, sau khi nghỉ ngơi ngắn, các nắp xuống và chúng tôi đã không quân. Nó là lạ đi qua đây một lần nữa, nhưng tôi sớm biết hướng tôi muốn đi và tôi đã thực hiện một break cho phía bắc. Những người khác sau đó trong một bó nhỏ và 40 phút sau đó chúng ta bị bỏ vào bảng đích. Tôi đã sớm trong hộp của tôi cạnh tranh với hơn 62 người đã được đi ngồi trên trứng của chúng tôi. Bốn nhiều lần chúng tôi đã được đưa đến cùng một vị trí, do đó, nó trở nên dễ dàng và tôi bắt đầu cảm thấy tốt.

Hai ngày sau cuộc hành trình bằng xe hơi đã lâu hơn. Khi chúng tôi được lấy từ xe và đặt trên cỏ, tôi nhận thấy rằng chúng tôi đã được trên mặt đất rất cao. Tôi có thể nhìn thấy nước, mà sau này tôi đã nói với mẹ tôi, đã được các kênh tiếng Anh. Bà cũng nói với tôi rằng tôi sẽ được dự kiến sẽ qua nó nhiều lần trong suốt sự nghiệp đua xe của tôi. Chúng tôi đã phát hành từ giỏ và vòng tròn quanh hai hoặc ba lần. Tôi đứng đầu về phía nước. Vì vậy, mục đích đã được nhìn thấy tôi trên các kênh mà khi tôi nhìn xung quanh tôi thấy loftmates của tôi đã đi theo cách khác. Tôi đã ngày của riêng tôi. Một lần nữa tôi khoanh, lần này đi ra ngoài một cách ngắn trên khắp nước. Tôi nhanh chóng giành được chiều cao. Một lắc của đuôi của tôi và tôi đứng đầu một lần nữa ở phía bắc, veering một chút về phía tây. Sau khi đang bay cho những gì dường như là một thời gian dài, mà trên thực tế đã chỉ 1 giờ 10 phút, tôi thấy những ngôi làng và hơn thế nữa mà loft của tôi. Tôi đã sớm có liên quan đến kinh nghiệm của tôi mate của tôi và ba cocks 44, 21 và 91. Họ đã trở lại một số tám phút trước khi tôi.

Một tuần sau đó Master Steve đến các Lofts và chúng tôi đã basketed nhưng không phải đặt trong xe hơi. Một người đàn ông mới bằng tên của Geoff Bracey đã cho chúng tôi và chúng tôi đã được chuyển giao cho một thùng lớn có chứa chim bồ câu khác. Điều gì đã xảy ra? Tôi không thể nhìn thấy mate của tôi 62 và suy nghĩ của cô và trứng của tôi, được sớm để nở. Một lần nữa, sau một thời gian, chúng tôi đã đạt được vị trí nơi mà tôi đã có lần đầu tiên được thấy các kênh, và sau khi nghỉ ngơi ngắn, chúng tôi đã được giải phóng. Như một khối lượng của các cơ quan và cánh, bầu trời đã đầy bồ câu của tất cả các màu sắc. Tôi không thể thấy bất kỳ loftmates của tôi khi chúng tôi xay xung quanh trong các nhóm lớn. Tôi quyết định để có lời khuyên của cha tôi trao cho tôi tháng trước và bóc vỏ ra khỏi lô tôi đã được in tôi leo lên cao hơn và nhìn xuống để xem các nhóm lớn của chim bồ câu phá vỡ đi các hướng khác nhau. Tôi cảm nhận vòng bi của tôi và đứng đầu về phía tây bắc. Sớm tôi đã bắt đầu nhận thấy những nơi tôi đã được thông qua trước khi và tôi đã được thưởng thức bản thân mình. Khi tôi chạm vào cửa tại loft để được chào mừng của Philip, anh nhìn hài lòng, vì vậy tôi phải làm rất tốt. Không có loftmates khác trong loft vì vậy tôi đã được các nhà đầu tiên. Hai lần hơn Geoff Bracey đã cho chúng tôi và giải phóng chúng tôi với chim bồ câu kỳ lạ, sau đó một buổi tối, sau khi được đặt trong giỏ, chúng tôi đã được đưa đến một nơi mà một ban nhạc cao su được đặt trên chân của tôi. Một lần nữa tôi tìm thấy bản thân mình với chim bồ câu lạ. Thời gian này các thùng được đặt trên một chiếc xe lớn được gọi là vận chuyển. Một lần nữa chúng tôi đã được đưa đến bờ biển, đến một nơi gọi là Weymouth, 48 dặm từ loft của chúng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đã trải qua một đêm xa nhà, kể từ ngày khi mà sợ hãi mèo đen tấn công chúng tôi. Nước đã được trao cho chúng tôi nhưng nó không dễ dàng để nhận được để nó như tôi đã được jostled của người khác. Sớm chúng tôi đã được miễn phí và không bao giờ tôi thấy có rất nhiều chim bồ câu. Đã có hàng ngàn người trong số họ và bầu trời là màu đen với đập cánh và các cơ quan. Sau những gì dường như lứa tuổi, nhưng chỉ một phút hoặc hơn, tôi nhận được dòng cho nhà. Điều gì làm cho tôi đi một cách nhất định tôi không biết, nhưng tôi biết cho một số này là đúng hướng. Một lần nữa, chỉ trong vòng một giờ, tôi đụng xuống và đi qua cánh cửa vào loft và để làm tổ của tôi. Tôi đã đi ngồi trên những quả trứng nhưng đã được chọn của Master Philip người đã ban nhạc cao su từ chân của tôi. Tôi sớm định cư xuống ngồi trên tổ và chờ đợi mate của tôi 62. Một vài phút sau ba loftmates đã hạ cánh với nhau trong đó có 62. Nó đã không lâu trước khi tất cả đã được nhà từ cuộc đua đầu tiên của chúng tôi.

Ba ngày sau, tôi đã đi qua Aviary để xem cha tôi đã nói với tôi rằng tôi đã giành được 3 giải thưởng. Ông cũng nói rằng ông hài lòng mà tôi đã được bắt đầu để có thông báo về những gì tôi đã nói. Một lần nữa chúng tôi đã đi đến một cuộc đua ngắn 93 dặm và một lần nữa chúng tôi tất cả về nhà. Giới thiệu về tám ngày sau khi tôi đã qua tại Aviary một lần nữa đi qua các thời gian trong ngày với cha tôi, ông nói với tôi rằng tôi sẽ sớm được đi trên các kênh đến một nơi gọi là Messac tại Pháp, 244 dặm, và để chú ý những gì ông đã nói với tôi tháng trước.

Điều này chứng minh là đúng, cho ngày hôm sau tôi đã được đặt trong giỏ và nhanh chóng gia nhập với bồ câu khác. Thời gian này, chúng tôi đi trong hai ngày và được đưa xuống trong giữ một phà. Nó không phải là rất dễ chịu và tôi cảm thấy hơi bị bệnh một thời gian. Sau đó là một ổ đĩa thông qua một vùng đất kỳ lạ và sau đó chúng tôi dừng. Chúng tôi đã có được cho ăn và tưới nước ngày trước đó, trong thực tế, hai lần cho nước. Thời gian này là thức ăn và nước là trái trước khi chúng tôi. Sau một đêm không ngu, bình minh đã phá vỡ và tôi nghe những người đàn ông ra ngoài nói chuyện. Nước này được làm trống và chim bồ câu lớn tuổi bắt đầu lên đường ở phía trước bởi flap này. Tôi đã ở phía sau, không biết những gì mong đợi. Tất cả một đột ngột chúng tôi đã đi, xô đẩy nhau để có được để mở. Tôi đã sợ hãi của tất cả các cánh xung quanh tôi và đã không biết được hướng để dùng. Tuy nhiên, một khi tôi đã có steadied lên, tôi cảm thấy mình đang được rút ra ở phía bắc. Tôi đã bay trong một nhóm với khoảng 60 bồ câu và cheq đỏ lớn tiếp theo cho tôi nói với tôi, chúng tôi sẽ tiếp cận với các kênh sau khoảng ba giờ bay, và nếu nó đã rõ ràng, nó sẽ đưa chúng tôi hai giờ để vượt qua, có lẽ hơn một chút như chúng tôi đã bay vào một headwind nhẹ. Tôi đã không nhận thấy điều này nhưng, một khi đã nói, tôi bắt đầu chú ý nhiều nơi gió được và những gì đang diễn ra xung quanh tôi. Một vài trong số các lô bị bỏ đi, rơi xuống phía sau. Tôi cảm thấy tốt và di chuyển lên phía trước, với tốc độ giữ màu đỏ với tôi. Sau một thời gian, xa về phía trước, tôi nhận thấy các phác thảo của Channel. Một chút lo lắng về những gì nằm phía trước tôi nhìn sang các màu đỏ, những người đã vỗ tay của một cánh của ông cho tôi biết tất cả đã được tốt. Các nước loomed lên ở phía trước của chúng tôi. Nó trông khá màu xám và ngoại trừ một dấu chấm nhỏ trên mặt nước, đã có không có gì khác để được nhìn thấy. Tôi giữ gần với màu đỏ và sáu người khác đã gia nhập với chúng tôi như chúng tôi đã bay thành một cơn gió nhẹ đầu. Sau những gì dường như tôi thấy trong độ tuổi từ khoảng cách các phác thảo của bờ biển Anh. Sau khi chúng tôi đã đạt tốc độ tăng đất, và như tôi nhìn xung quanh tôi, tôi thấy hai nhóm kéo đi bên phải. Sau đó tôi thấy một mốc quen thuộc tôi đã được thông qua nhiều lần trước, và nói lời tạm biệt với cheq đỏ, veering một chút về phía tây của nhóm nhỏ. Tôi đã ngày của riêng tôi và tôi biết rằng tôi sẽ sớm được về nhà. Sau một giờ tôi đã hạ cánh, để được chọn của Thạc sĩ Philip và có cao su chủng tộc bị loại bỏ từ chân của tôi. Sau đó tôi phát hiện ra rằng tôi đã làm rất tốt, hoàn thiện trong cuộc đua diễn ra 5 ở kênh đầu tiên của tôi.

Đó cũng là lần cuối cùng tôi đã được đặt trong giỏ rằng mùa và phần còn lại của mùa hè qua với không có gì nhiều để làm nhưng ăn và ngồi xung quanh trong ánh mặt trời. Tôi đã được cho phép để phía sau làm tổ thứ hai của tôi, nhưng nhận thấy tất cả các trứng khác đặt bằng 62 không nở. Mùa hè chuyển vào mùa thu và 62 và các con gà mái khác đã được gỡ bỏ khỏi các loft. Đó là một ngày buồn cho tôi và tôi đã không ăn hoặc bay hai ngày. Ba My mates 44, 21 và 91 đã cảm thấy như vậy nhưng chúng tôi sớm chấp nhận rằng nó đã được sắp tới mùa đông và chúng tôi đã bắt đầu thay lông khá nặng nề. Thời gian trôi qua. Sớm tôi đã có một cái áo mới của lông, và lần đầu tiên, một tập mới của các chuyến bay cánh. Tôi bây giờ cảm thấy đầy đủ.

Những mùa đông thông qua và tôi đã trở thành một năm hai tuổi, mặc dù trong thực tế, thực tế tôi đã hơi trẻ như tôi đã được sinh ra vào tháng Tám năm 1996. Chúng tôi đã đi qua quá trình tương tự như năm trước khi trừ là khi những người trẻ tuổi của tôi đã được 16 ngày tuổi và cả hai chúng mate của tôi đã được gỡ bỏ. Mẹ tôi nói với tôi bây giờ tôi đã đi được trên widowhood và rằng tôi sẽ xem mate của tôi trong một thời gian ngắn khi tôi trở về từ một cuộc đua và nhân dịp lẻ trước khi đi sâu vào giỏ. Tôi vượt Channel ba lần trong năm đó, ghi tốt và cuộc đua cuối cùng tôi bay vào ban ngày, đã được 468 dặm, đoạt 34 mở CSCFC Bergerac. Thạc sĩ của tôi đã hài lòng với tôi và một lần nữa tôi còn có một thay lông tốt.

Mùa xuân kế tiếp đến. Làm tổ đã diễn ra và một lần nữa trẻ của tôi và hen của tôi đã được đưa đi. Kênh cuộc đua đầu tiên của tôi đã từ Messac, 244 dặm. Tôi đến nhà trong 84 diễn ra trong CSCFC. Tôi không đua một lần nữa cho một vài tuần, sau đó đến một bất ngờ hoàn tất. Tôi đã được đặt trong nestbox của tôi và hen của tôi đã được mang đến cho tôi. Tôi đã rất vui khi thấy mình và định cư xuống để làm tổ. Sáng hôm sau tôi đã được rất lấy đi, được đặt trong một giỏ và đưa tới một trạm đánh dấu để tham gia bồ câu khác cho một cuộc đua từ Nantes. Tôi đã không phải ở tất cả hạnh phúc. Tôi cảm thấy sulky và không ăn trong suốt chuyến đi qua kênh. Khi chúng tôi đã được giải phóng mà tôi biết để có hướng, nhưng tôi chỉ theo kịp với nhóm, khó chịu vì vậy tôi đã được lấy đi từ hen của tôi sau một thời gian ngắn. Tôi đã không tập trung nên tôi đã không nhận ra rằng gió trên các kênh đã rất mạnh hướng tây và rằng tôi đã trôi dạt ra khóa học. Các bờ biển, chúng tôi vượt qua được kỳ lạ với tôi. Tôi đã nhận thấy một hòn đảo nhỏ cách vài dặm từ đất (sau này tôi phát hiện ra nó là Isle of Wight). Tôi đã hoàn toàn sai. Tôi biết rằng tôi đã phải quay về phía tây, mà tôi đã làm, phá vỡ ra khỏi nhóm tôi với. Tôi đã bay khoảng 70 dặm trước khi tôi thấy nhà.

Tôi biết tôi đã ngớ ngẩn và thề nó sẽ không xảy ra lần nữa. Một khi nhà tôi đã được trao một nguồn ánh sáng và mật ong một thức uống ấm, sau đó đoàn tụ với hen của tôi. Không cần phải nói rằng tôi đã không giành chiến thắng ngày hôm đó, nhưng nó là việc của tôi như là một chim bồ câu đua. Tôi đã rời một mình với hen của tôi và cô ấy hợp lệ đẻ trứng của cô. Một lần nữa tôi nghĩ đua của tôi đã được hơn cho mùa giải, nhưng tôi đã sai. Hai tuần sau đó tôi đã được trao cho Geoff Bracey và bỏ vào giỏ với bồ câu khác. Ông đã cho chúng tôi đến nơi tôi đã có lần đầu tiên được thấy các kênh, 48 dặm từ nhà. Năm lần tôi đã có trong năm ngày, nó được dễ dàng. Một trong những điều tôi đã thông báo là tôi cảm thấy tốt như thế nào, đầy năng lượng. Tôi không bao giờ có được như vậy cũng cả về tinh thần và thể chất. Trứng nở và tôi đã có hai em bé mà tôi ngồi sớm trong buổi sáng và trong buổi tối muộn, không cho phép hen của tôi về họ nếu tôi có thể dừng của cô. Tôi đã có ba ngày nghỉ ngơi sau đó đã giảm trở lại, đang được đưa đến cùng một vị trí gần các nước của Geoff, người đã giải phóng cho tôi ngày của riêng tôi. Một giờ và năm phút sau đó tôi đã được nhà. Sáng hôm sau Thầy Philip đưa cho tôi một lần nữa trong giỏ, nhưng thời gian này tôi cảm nhận được sự khác biệt. Tôi hầu như không có thời gian để nói lời tạm giao phối của tôi nhưng tôi hứa tôi cô ấy sẽ trở lại ngay sau khi tôi có thể được. Một trong khi ít trước, khi tôi đã hoàn thành các chuyến bay huấn luyện năm của 48 dặm, tôi đã qua để Aviary để nói chuyện với mẹ tôi và cô ấy nói với tôi rằng tại thời điểm này trong năm, các quốc gia lớn, cuộc đua từ Pau,. 560 dặm tới đây, sẽ diễn ra. Bà nói rằng tôi đã được đào tạo cho các cuộc đua. Nó sẽ là rất khó, nhưng tôi phải chăm sóc bản thân mình và tốc độ bản thân mình. Điều này chứng minh là đúng bởi vì khi tôi đã được trong giỏ với bồ câu khác cảm giác là khác nhau từ bất kỳ khác tôi đã có kinh nghiệm.

Sau ba ngày đi du lịch, chúng tôi đến Pau. Chúng tôi đã có rất nhiều phần còn lại và nước, cộng với nguồn cấp dữ liệu một buổi chiều cùng ngày. Sáng hôm sau, bình minh phá vỡ thấy nặng mây và mưa. Thời tiết được cải thiện trong buổi sáng và đã có rất nhiều trong số những người đàn ông nói chuyện bên ngoài. Tôi biết chúng tôi đã sớm được thả ra và tôi chuyển đến ở gần phía trước mở nắp. Sau đó, đột nhiên nó đã được mở và tôi tăng vọt vào không khí với hàng ngàn của chim bồ câu khoảng cách dài nhất tại Anh cho công ty. Phải mất một phút để sắp xếp bản thân mình và tôi tìm thấy bản thân mình trong một nhóm khoảng 200 chim bồ câu khác. Tôi biết tôi đã phải đầu phía bắc và vì vậy đã làm những người khác. Không có kéo với nhau. Tôi đoán thời gian để được về trưa và chúng tôi thiết lập một tốc độ tốt. Gió là ánh sáng biến ở thời điểm đó và không bận tâm nào trong chúng ta. Một thanh màu xanh bên trái của tôi đến từ Poole và đã bay cuộc đua năm trước. Một cock cheq đến từ Kent và một nhỏ tối cheq hen cho biết cô đến từ Bolton và có một bay dài phía trước. Sáu giờ đi bằng và một số khá của chim bồ câu đã giảm xuống trở lại. Bởi sau đó chúng tôi không có hơn 60 trong nhóm của chúng tôi, với một loạt các phần nào giảm tốc độ. Hai giờ hơn đã đi theo và tôi đã cảm thấy tốt và mạnh mẽ, suy nghĩ của mate và trẻ sơ sinh của tôi. Tôi không biết bao nhiêu hơn nữa tôi đã đến, nhưng biết nó là một cách khá. Một vài người trong chúng ta tăng tốc độ cho đến khi một khối lượng tối của đám mây lên đến trước mặt chúng tôi, báo hiệu mưa sắp tới. Hầu hết các nhóm tôi đã được ở quay sang bên phải để thử và đi khắp nơi trên bầu trời blackening, nhưng bản thân mình và ba người khác đứng đầu thẳng vào những đám mây đen. Tôi giữ lên cùng một tốc độ, mưa đánh tôi như là tôi đã bay vào trong cơn bão. Tôi bị mất tầm nhìn của chim bồ câu khác và không biết họ đã giảm trở lại hoặc pitched xuống, tất cả tôi biết được rằng tôi đã nhận được nhà. Bầu trời bây giờ đã khá tối, nhưng tôi đã đi qua cơn bão và đã được làm khô từ từ ra ngoài. Tôi biết các kênh là một nơi nào đó trước mặt tôi và tôi tăng tốc độ của tôi chưa một lần nữa. Tôi có thể nhìn thấy đèn nhà xa dưới đây tôi và sau đó, trong khoảng cách, tôi đã chỉ có thể thực hiện trên bờ biển Pháp. Tôi biết tôi sẽ không đi qua đêm đó và tôi tự hỏi tại sao chúng tôi đã không được giải phóng trước đó như tôi đã có thể được nhà trước khi trời tối. Tôi đã bay thẳng tới nước và nhìn về một nơi an toàn với đất và chờ cho đến bình minh.

Sáng hôm sau, cũng giống như bình minh đã phá vỡ, tôi đã cho bản thân mình một lắc và nhìn về phía Channel. Nó được rất mờ và không phải rất mời, nhưng tôi biết tôi không thể chờ cho nó để rõ ràng, các yêu cầu để có được nhà đã quá mạnh. Tôi nhìn xung quanh cho một nơi nào đó để có được nước và nhận thấy rằng gutter của tôi đã được xây dựng trên chứa đựng một chút. Một chút của một slide, một rung xuống từ những mái nhà và uống một cách nhanh chóng. Nó không mùi vị rất tốt, nhưng tôi cần nó như tôi đã không có bất kỳ nước kể từ khi rời khỏi vận chuyển vào ngày hôm trước. Vào trong không khí, một trong những vòng tròn và tôi đứng đầu vào trong sương mờ của sợ hãi tiếng Anh Channel. Tôi vẫn giữ một chiều cao tốt, và sau khi bay khoảng 1 ½ giờ, tầm nhìn được cải thiện và sớm tôi có thể thấy bờ biển Anh trong khoảng cách. Tôi cảm thấy tốt và biết rằng tôi sẽ sớm được về nhà. Vẫn còn giữ một chiều cao tốt, tôi cảm thấy gió ngày trở lại do đó, nó đã chuyển của tôi ở phía nam, phía tây nam. Trên đất liền đạt tôi veered ở phía bắc-tây và sớm nhặt điểm mốc quen thuộc. Sáng khá tươi và như làng cho thấy lên trước mặt tôi, tôi nhìn xuống thấy hai thạc sĩ của tôi chờ đợi. Loft mở cửa, tôi đã bay trên đầu họ vào nestbox của tôi. Bởi thời gian chúng tôi đã đạt tôi đã cố gắng để che em bé của tôi. Tôi đã nhặt nhẹ nhàng của Master Philip và cao su các chủng tộc đã được gỡ bỏ. Sau đó, tôi đã được đưa ra một thức uống mật ong ấm áp và Hormoform một ít để ăn. Sau đó một ngày mà rất nhiều người lạ đến để nhìn tôi. Họ được rõ ràng hài lòng và vui mừng vì vậy tôi biết rằng tôi đã làm điều gì đó tốt. Đây là một niềm vui cho tôi như là, bất cứ điều gì đã xảy ra, tôi đã thực hiện hai thạc sĩ của tôi rất hạnh phúc và hoàn trả cho họ yêu thương chăm sóc của họ. Tôi đã giành Blue Riband đua của năm, các NFC từ Pau bởi 34 yards mỗi phút trên pigeon thứ hai.

(Những sự kiện được đề cập, trong đó có di chuyển đến cao Littleton, con mèo đen và chuẩn bị và tung đào tạo, có tất cả các sự kiện, và 3 cocks 44, 21 và 19, tất cả đều giành bồ câu hàng đầu trong đua xe cổ điển và các quốc gia để Pau.)
 

bigflowerhorn

Chuyên gia bồ câu
Bạn flyer_newbie đưa ra hướng dịch như thế là khá nhiệt tình rồi em! Máy dịch thì làm sao tròn hết nghĩa được? Hay em hiệu chỉnh dịch hộ mọi người seal203 nhé >:D<!

Chịu khó dịch thôi chú anh đưa Google dịch hiểu được chết liền hehhe.
 

trantantai

Active Member
thank flyer_newbie nhiều nhé! dài quá đọc không hết.:D
Cứ từ từ đọc, đọc và đọc, trước sau bạn cũng cười té đ... thôi hà. Dù sao cũng rất cảm ơn Anh FN. Có ai rảnh dịch cho anh em cho nó xuôi văn một chút là được. =))
 
Top