• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

"Mới nuôi mèo" 's diary

Tớ ở Hải Dương nhưng đang học ở Hà Nội. Cuối tuần cũng hay về nhà. 1 hôm cuối tuần nọ (29/12/09)về nhà thấy ông anh khoe là mới xin đc 1 con mèo trắng tinh. Nhìn thấy nó thích lắm. Bé xíu, hiền khô, chắc mới đc 1 tháng, trông cái mẹt của nó ngố phết.

Đã hơn chục năm nay rồi nhà tớ ko thú. Trước chỉ toàn nuôi cún vì tớ rất thích, vừa đáng yêu, vừa khôn lại trông nhà cũng ok, ăn uống lại chẳng kén chọn gì. "Ly" là tên của chú cún mà tớ yêu nó nhất, tiếc là nó bị cảm và qua đời khi nó đc 9 tuổi. Nếu giờ mà nó còn sống thì xấp xỉ tuổi tớ mất. Nhiều lúc nhớ nó, chỉ tưởng tượng ra nó thôi, vì hồi đó ko có máy ảnh nên ko có ảnh của nó. Dog Eye. Từ đấy tới giờ nhà chỉ nuôi người chứ ko nuôi thú. :DTớ bảo mẹ nuôi nhưng mẹ không đồng ý, mẹ bảo: "nuôi cũng được nhưng khi nó chết lại thấy thương và tội nghiệp" :(

Thế là trong tớ tình yêu dành cho cún bao giờ cũng nhiều hơn so với miu. Có lẽ nhiều bạn sẽ bảo sao không vào box "hội những người yêu chó"? Nhưng gần đây tớ mới biết rằng tớ cũng rất yêu miu.

Trở lại hiện tại, đây là lần đầu tiên nuôi miu nên cả nhà cũng vui lắm. Lông trắng muốt, dài, xù bông lên, mắt xanh, càng nhìn càng thấy iu nó. Cả nhà tạm gọi nó là Miu.




Đây là Miu lúc mới đc đem về.

Từ khi có Miu, tuần nào tớ cũng về. Yêu tiếng kêu yếu ớt của nó lúc nó đòi ăn, yêu sự tinh nghịch của nó khi nó cào, yêu tiếng thở dài của nó trong lúc ngủ (mà chả hỉu nó có phiền muộn gì mà hay thở dài thế nhỉ?), yêu đôi mắt ngây ngô nhưng đầy vẻ gian xảo của nó...

Nó vẫn uống sữa, trông vụng về lắm. Nghe chủ cũ của nó kể là hôm bắt nó cho anh tớ thì con mèo mẹ của nó giấu nó kỹ lắm, gọi cũng ko thưa, mãi mới tìm thấy hóa ra mèo mẹ giấu nó vào tận trong gầm giường. Đúng là tình mẹ con...:love struck:
~~~~~~~~~~~~~

Tuần thứ 2 khi nó về nhà tớ:


Trông cũng nhỉnh hơn 1 ít, cái mẹt có vẻ không ngô nghê như hôm mới về. Tớ hay cho nó lên giường, nhưng mẹ thì không thích 1 tý nào, mẹ tớ mà biết tớ cho nó lên giường thì ... chả dám nghĩ tới nữa. Nó thích ăn thịt gà nhưng ko thích ăn cơm, toàn phải xé nhỏ thịt ra thì mới xơi đc. Hì, nghĩ cũng hay, chăm miu con như chăm 1 em bé ý, nâng niu, ôm ấp.

Nó nghịch lắm, cứ thấy gì động động là rình rình rồi nhảy vào vồ ngay. Mấy lần nấu cơm, nó nghe thấy tiếng bát tiếng nồi niêu là phi ngay vào bếp, cứ meo meo rồi quấn quanh chân đòi ăn, 1-2 lần gì đó bị tớ dẫm vào chân.

~~~~~~~~~~~~​

Tuần thứ 3

Nó đã nhớn lên (nhìu) nhiều, móng chân cũng sắc nhọn hơn, ăn cũng nhiều hơn, nghịch cũng nhiều hơn. Và nó không thích nằm ở "cái tổ ấm" của nó nữa, toàn song phi lên giường thôi. Nó cai sữa.




~~~~~~~~~~~~​

Tuần thứ 4

Nó đã biết nhảy lên lòng người khác nằm, bạo hơn, cào cũng kinh hơn.


Có 1 hôm đang nằm ngủ thì tự nhiên thấy nặng nặng ở mông, mở mắt ra thì thấy nó đang tọa lạc ở trên mông rồi, nhìn nó, nó cũng nhìn lại, nghiêng nghiêng cái đầu, rồi nhảy xuống.

Nuôi mèo (rùi) rồi mới thấy thú vị. Nó thích tắm, mỗi lần tắm nó đều đứng yên tỏ vẻ sảng khoái chứ ko giống mèo ta mình. Bình thường trông to là thế, vậy mà khi tắm xong thì co ro bé xíu bằng bàn tay. Ăn bao (nhiu) nhiêu chỉ tốt lông thôi à. Nhớ mỗi lần sấy khô cho nó, nó sợ, chắc tại tiếng mấy sấy ghê quá.

Cái dáng ngủ của nó có 1 không 2


~~~~~~~~~~~~​

Tuần thứ 5

Cứ thấy nó là muốn trêu nó rồi. Mấy cái áo len của tớ bị nó cào cào khều khều sùi mấy sợi, rồi áo nào áo nấy dính đầy lông của nó. Lông nó dài hơn nhưng cũng nhanh bẩn hơn, nó toàn lê la dưới sàn nhà. Nó cũng ghê gớm lắm, thi thoảng mấy đứa cháu tớ tới chơi, bọn trẻ ấy thích miu, thấy miu là phá lên cười sung sướng, rồi đứa thì ôm, đứa thì dứt lông, đứa thì cầm đuôi nó; từ đấy nó sợ bọn trẻ con, cứ thấy bọn trẻ con tới là nó chạy lên tầng, chui tọt vào góc mà bố tớ để đồ, nằm ở đấy ngủ 1 giấc, khi ko nghe thấy tiếng bọn trẻ con nữa thì nó mới chạy xuống.

Tuần thứ 6, thứ 7 : phát hiện ra nó thích ăn đồ ngọt :mứt dừa, kẹo, cả bánh pizza nữa, nhưng ko dám cho nó ăn nhiều sợ nó lại bị đau bụng.

Miu ơi, yêu lắm cơ.

Tuần thứ 8. Miu bị đau tay phải. Không hiểu vì sao nó lại bị như vậy. Cả nhà ko kinh nghiệm nuôi mèo nên nghĩ là ai đã dẫm vào tay nó. Híc, thương nó lắm. Nhìn nó phải đi bằng 3 chân, tập tễnh, muốn nhảy lên ghế cũng ko đc, toàn phải có người bê lên thôi. Nghĩ nó chỉ bị nhẹ nên cái ổ của nó ở tầng 2 đã chuyển xuống tầng 1 cho dễ chăm sóc với lại cho nó hạn chế đi lại. Nghĩ nó nhanh khỏi thôi nên ko đưa tới cơ sở thú y.

Tuần thứ 9, không ngờ bệnh của Miu lại tiến triển nhanh như thế. Miu vẫn nằm 1 chỗ, dường như chỉ nằm, rồi vật người quay 180 độ để xoay lại thôi. Đưa tay lên trêu, thấy nó vẫn tinh nhanh lắm, mắt nhìn nhoay nhoáy theo tay, tay phải đã cào cào được, 2 chân sau cũng đạp mạnh lắm, nhưng (ko hỉu) không hiểu sao Miu vẫn ko gượng dậy đứng (đc) được. Miu đã bị liệt 2 chân sau. Tớ buồn vô cùng. Nó giờ đang bị bệnh, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nó xem, thương nó lắm. Tớ bên nó cả ngày, nó thở rất mạnh, thi thoảng nó cứ bị giật như là nấc ấy. Tớ với anh tớ đưa nó đi khám, người ta bảo nó bị bại liệt, không chữa đc. Híc híc. Rồi người ta bảo tiêm B-comlex với gì gì nữa bồi bổ cho nó thôi. Tớ thất vọng. Tớ ko chịu để Miu như thế mà ra đi. Tớ lên google search hy vọng tìm ra đc phương pháp nào đấy có thể cứu Miu, tớ vô tình vào vietpet, tìm ra nguyên nhân bệnh của Miu, bị cảm hay bị thiếu canxi, giờ tớ cũng chẳng rõ nữa. Tớ vẫn luôn hy vọng là sau khi tiêm thuốc Miu sẽ khỏe mạnh trở lại. Nhưng.....

Sau khi tiêm thuốc, Miu lên cơn giật, giật liên tục, tai đã tím-bác tớ bảo tai bị tím thế kia chắc nó ko qua khỏi-tớ vẫn ko tin.

Bao nhiêu hy vọng của tớ lúc này là chỉ mong Miu sẽ ko bị sao hết.

Hôm đó, 26/2/10, sáng Miu vẫn bình thường, bình thường ở đây là tớ cho ăn, Miu vẫn ăn hết chỗ thịt gà tớ xé ấy, rồi lại lăn ra ngủ, tuy vẻ mệt mỏi hiện rõ ra trên khuôn mặt đáng yêu của nó. Sau khi tiêm thuốc ấy, Miu lên cơn giật liên tục ko ngớt, và....tớ ko thấy Miu động đậy gì nữa. Lay nó mãi mà nó cứ mở mắt nhìn tớ, tớ sợ, tớ cố gọi nó nhưng nó ko đáp lại như mọi khi. Bố tớ bảo "Nó chết rồi". Tớ bật khóc. Mắt nó vẫn mở, tớ cố lay nó nhưng mắt nó nhìn về phía xa xăm, 1 nơi rất xa mà có lẽ ai cũng sẽ phải đến. Niềm hy vọng của tớ như bị dập tắt. Tớ ước gì nó chỉ bị chết lâm sàng thui, sau đó nó sẽ tỉnh lại. Nhưng ...nhiều khi cái mà mình muốn lại chẳng bao giờ được. Tớ chẳng biết làm gì, nước mắt cứ chảy ra, ai cũng bảo là nó chỉ là con vật chết đi cũng là chuyện bình thường. Nhưng với tớ nó ko chỉ là con vật. Tớ đã chăm sóc nó, yêu thương nó, nó đối với tớ ko chỉ là 1 con thú cưng mà hơn thế rất nhiều.

Bố đem chôn nó ở phía sau nhà. Nó giờ đây ko phải chịu đau đớn dày vò nữa vì nó giờ đây ko biết gì tới cảm giác đau nữa, nó đã ngủ 1 giấc dài, mà ko bao giờ đc sưởi nắng dưới ánh mặt trời nữa.

Buồn.

Nhiều lúc nghĩ như nó vẫn ở quanh mình vậy, giật mình ko thấy nó, hụt hẫng, 2 tháng trôi qua như 1 kỷ niệm có vui có buồn.




Miu ơi, tạm biệt mày nhé!!​
 

linkya

Member
bạn ơi, bạn làm mình khóc rồi. Miu tuy cuộc đời ngắn ngủi nhưng em sẽ vẫn rất nhớ đến tấm lòng đã quan tâm chăm sóc em của bạn đó. Mình tin như vậy.
Bạn à, hãy coi như rút kinh nghiệm mà đừng bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.
Các em nó không biết phải diễn tả làm sao cho ta hiểu nhưng một người chủ có kinh nghiệm và biết cách chăm sóc sẽ có thế giúp các em tránh được những điều không mong muốn.
Bạn buồn một lúc thôi bạn nhé. Em nó cũng sẽ buồn lắm đấy nếu thấy người chị yêu quý của mình buồn bã như vậy. Em của mình mỗi lần thấy mình khóc là lại dỗi mình, không cho mình ôm đâu. Em không muốn mình buồn lâu đó mà.
 
Hu hu bài của bạn làm mình cảm động quá :(

Hồi trước mình cũng nuôi một con chó tên là BO mà nhà lại ở tầng 7 chung cư , có lần tớ ngủ dậy ko thấy em nó đâu , tìm loạn nhà ko thấy đâu . Đi từng tầng một để tìm em ý cũng ko thấy . Mình với em mình buồn ơi là buồn . Bình thường có nó loanh quanh chạy qua chạy lại đùa giỡn ko thì cũng nhảy vào lòng mình cho mình ôm. Em tớ nó là con trai , học lớp 11 rồi nhưng mà đển lúc mất BO , 2 chị em khóc như mưa . còn đi in cả tờ rơi để dán trong chung cư với xung quanh nữa .

Tớ hiểu sự hụt hẫng của bạn khi mất bé Miu , nhưng bạn đừng buồn lâu nhé . Cái gì cũng là DUYÊN cả mà .
 
Mình hiểu những cảm xúc của bạn, vì đó là điều mình từng trải qua, nhưng ở tình huống ngược lại, trước đây mình chỉ toàn nuôi mèo, mình yêu quý mèo hơn chó, với lại sau khi chuyển nhà, con chó đốm nhà mình bị đánh bả chết, mình chẳng nuôi chó nữa, với nhà mình cũng nhỏ, nuôi chó lớn thì phải để ngoài sân, mà để ngoài sân thì sẽ chết như con trước,mẹ không chịu nuôi nữa.

Thế nên gần đây mình và anh mình ra sức thuyết phục mẹ cho nuôi một con chó bé, là chó Nhật lông xù,mình phải cho mẹ coi hình ảnh dễ thương của tụi nó, rồi khi mẹ đến cơ quan anh, mình chỉ cho mẹ coi con chó Nhật rất xinh, tên là Mina, rồi mẹ cũng đồng ý, anh mình xin cún con là con của con Mina, từ khi nuôi chú chó đó, mình cũng thấy rằng mình rất yêu chó, nếu ở mèo mình rất thích cái vẻ duyên dáng õng ẹo của nó, thì mình cũng yêu chó vì cái tiếng kêu đòi ăn loạn xạ, tiếng rên rỉ ỷ ôi, và những cử chỉ dễ thương khi nó cứ đuổi theo chân mình đòi cắn, và khi đuổi theo không được nó kêu bằng những tiếng " ấu ấu" nghe thật dễ thương.

Mình nuôi nó được chừng 15 ngày thì mình và mẹ ra Bắc thăm họ hàng, phải gửi nó ở nhà bác. Bạn biết không, tự nhiên ngay lúc đó mình có linh cảm là khi về sẽ không còn gặp nó nữa, ngày trước hôm mình ra Bắc mình đã kịp chụp hình nó, nhưng không thể vì cái linh cảm mà mình ở nhà không ra Bắc được. Thật không ngờ, cái ngày cuối trước khi mình trở vào Nam thì cũng là ngày mình hay tin nó mắc bệnh , đi cầu ra máu, và ngay ngày hôm sau mình vừa bước chân lên tàu vào Nam thì chị họ nhắn tin cho mình một câu ngắn gọn "chị xin lỗi", mình biết nó đã vĩnh viễn ra đi.

Mình đã khóc ba bốn tiếng liền ở trên tàu, mặc cho ai nhìn, mình kệ hết, lúc đó mình chỉ ước rằng, mình được nhìn thấy nó một lần cuối, mà nguyên nhân nó chết cũng là vì đã không đưa nó đi thú y để tiêm phòng, nó bị mắc bệnh viêm đường tiêu hoá, thật ra lúc đó mình nghe người khác bảo 2 tháng mới tiêm phòng, lúc mình ra Bắc nó mới được tháng rưỡi, và khi ở ngoài Bắc, mình quên không nhắc bác đưa nó đi tiêm phòng giúp, thế là nó mắc bệnh và chết. Bác nói rằng bác không ngờ nó đi nhanh thế, mới phát bệnh được một ngày là chết luôn, dù đưa đi bác sĩ nhưng họ không thể làm gì nữa. Người ta bảo bệnh này là bệnh chết, không đưa tiêm phòng thì khi có bệnh là chỉ có chết thôi , không cứu được. Đó là sai lầm của mình, do quá chủ quan và thờ ơ nên mới xảy ra chuyện.

Bây giờ nhà mình đang nuôi một chú cún nhật thứ hai, mình mới lấy về được 5 ngày, mới ngày thứ ba là nó phát ra bệnh giun, nó nhiễm giun quá nặng đến nỗi ói ra cả giun, mình đưa đi thú y nên giờ ổn rồi, bé ăn nhiều và quậy tưng, nhưng cái ngày thứ hai sau khi đưa đi thú y suýt nữa thì vì sự chủ quan của mình và mẹ mà nó chết. Sáng hôm đó mẹ mình bận việc nên không đưa nó đi truyền nước biển, mình đi học quân sự nên cứ ngỡ là mẹ đưa đi rồi, khi chiều mẹ về mình mới vỡ lẽ là mẹ chưa đưa đi, thế là nó lả đi trên tay mình, đồng tử dãn ra, lưỡi tím ngắt, đầu ngả xuống, mình phải pha nước muối đường cho nó uống và đưa đi thú y ngay , may mắn là sau khi uống nước muối đường nó đã tươi tỉnh trở lại nên không xảy ra việc gì đáng tiếc.

Công nhận là nuôi chó mèo khó thật, nhất là chó mèo nước ngoài, chỉ cần lơ là đi một cái là có những chuyện xảy ra không cứu vãn được nữa, bạn đừng mất niềm tin vào việc nuôi chó mèo, đây là kinh nghiệm để lần sau không lặp lại sai phạm như lần trước, chó mèo ta thì dễ nuôi rồi, nhưng chó mèo tây thì phải thận trọng hơn. phải đưa đi chích ngừa đầy đủ, chúc các bé nhà bạn khoẻ mạnh:)
 
bạn ơi, bạn làm mình khóc rồi. Miu tuy cuộc đời ngắn ngủi nhưng em sẽ vẫn rất nhớ đến tấm lòng đã quan tâm chăm sóc em của bạn đó. Mình tin như vậy.
Bạn à, hãy coi như rút kinh nghiệm mà đừng bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.
Các em nó không biết phải diễn tả làm sao cho ta hiểu nhưng một người chủ có kinh nghiệm và biết cách chăm sóc sẽ có thế giúp các em tránh được những điều không mong muốn.
Bạn buồn một lúc thôi bạn nhé. Em nó cũng sẽ buồn lắm đấy nếu thấy người chị yêu quý của mình buồn bã như vậy. Em của mình mỗi lần thấy mình khóc là lại dỗi mình, không cho mình ôm đâu. Em không muốn mình buồn lâu đó mà.

Hu hu bài của bạn làm mình cảm động quá :(

Hồi trước mình cũng nuôi một con chó tên là BO mà nhà lại ở tầng 7 chung cư , có lần tớ ngủ dậy ko thấy em nó đâu , tìm loạn nhà ko thấy đâu . Đi từng tầng một để tìm em ý cũng ko thấy . Mình với em mình buồn ơi là buồn . Bình thường có nó loanh quanh chạy qua chạy lại đùa giỡn ko thì cũng nhảy vào lòng mình cho mình ôm. Em tớ nó là con trai , học lớp 11 rồi nhưng mà đển lúc mất BO , 2 chị em khóc như mưa . còn đi in cả tờ rơi để dán trong chung cư với xung quanh nữa .

Tớ hiểu sự hụt hẫng của bạn khi mất bé Miu , nhưng bạn đừng buồn lâu nhé . Cái gì cũng là DUYÊN cả mà .


Hì, cám ơn bạn. Kể ra như vậy như là được mọi người chia sẻ, tớ cũng thấy bớt buồn.

To: hoahongtim
Tớ cũng gần giống cậu, tớ cũng định đưa Miu đi tiêm phòng, nhưng chủ quan, thế là... Tớ cũng chưa có kinh nghiệm lắm, sắp tới tớ nuôi 1 bé mèo nữa, có gì tớ phải nhờ các bồ bổ túc thêm rồi. :D
 
Tội nghiệp Miu, thương bé Miu quá. Mình cũng phải nhanh chóng đưa miu nhà mình đi tiêm phòng mới được.
 
Top