• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Lũ chó xóm thịt cầy

vphanvan

Member
1.

Nắng chiều dọi lên hiên nhà bà Thảo, con Phúc buồn buồn nằm tắm nắng. Những vết thương lở loét trên khắp thân thể nó như đang lành, ngứa ngáy khó chịu nhưng nó không buồn đưa chân lên gãi. Giờ này mấy đứa con nó đều đang lẩn quẩn trong nhà, không dám ra ngoài này vì sợ thằng Bạo nên chẳng ai quấy phá nó. Nó nằm lim dim không ngủ, hồi tưởng về tất cả những gì xảy ra trong đời nó.

Cuộc đời nó, lẽ ra cũng êm ả, hạnh phúc như bao nhiêu con chó khác vì nó may mắn có được bà chủ tốt bụng. Bà Thảo thương nó lắm. Ngày nó còn trẻ, sạch sẽ, bà dẫn nó đi nhiều nơi lắm. Bà thương nó như những đứa con của bà. Câu chuyện chỉ bắt đầu từ khi cái gã chủ quán thịt cầy dọn tới ở sát bên nhà.

2.


Quán Huy Bình- 555, góc Luỹ Bán Bích - Nguyễn Trường Tộ, quận Tân Bình, nổi tiếng với món chả chìa
--------------------------------------------------------------------------------

Ngày xưa cái quán thịt cầy Cầy Tửu này nằm sâu trong hẻm, cùng với nhiều quán khác. Ở đó có cả một xóm thịt cầy. Thằng Bạo vẫn thường hay tự hào kể về chủ nó.

Gã chủ quán Cầy Tửu phất lên nhờ gã biết làm nhiều món ngon mà các quán khác không biết làm. Khách của gã đông như hội. Ngày nào gã cũng giết cả chục đứa. Gã giàu lên nhanh nên mua ngay căn nhà mặt tiền rồi dời quán ra sát bên nhà bà Thảo.

Cái xóm yên tĩnh này bỗng trở nên xáo trộn hẳn, và cuộc đời con Phúc cũng chuyển qua một trang mới, một giai đoạn kinh hoàng...

Thằng Bạo không biết nhiều về cuộc đời nó lắm. Nó chỉ biết rằng nó sinh ra trong cái quán Cầy Tửu này lúc cái quán còn trong con hẻm Cầy Tương Tư. Mấy thằng cha ăn nhậu thường gọi con hẻm này bằng cái tên dễ thương đó riết rồi thành tên.

Mẹ nó và cả cha nó được ông chủ quán mua về nuôi để làm công việc dọn dẹp và canh giữ nhà cửa cho ông chủ. Ngoài ra cha mẹ nó và cả nó bây giờ còn có nhiệm vụ theo dõi và trấn áp lũ chó thịt ông chủ nó mua về để bảo đảm bọn này không phá phách chuồng trại hay la lối inh ỏi làm ông chủ và thực khách của quán khó chịu.

Về phần ăn uống, chủ nó dường như không phải lo gì cho chúng nó, chỉ cho chúng nó vài vắt cơm hàng ngày cho có lệ. Nguồn thực phẩm chính của chúng nó là thức ăn dưới gầm bàn.

Chúng nó nhặt nhạnh tất cả những gì có thể ăn được dưới gầm bàn rồi tha hồ mà nhấm nháp, ăn nhậu. Được một cái là chả có ai tranh giành với gia đình nhà nó về cái khoản này. Thỉnh thoảng có thằng nào lén phéng trước cửa quán là cha nó phóng ra quát một tiếng, rồi mẹ nó cũng chạy theo gầm gừ là thằng nhãi quẳng hai chân trước lên vai mà chạy.

Từ ngày cha mẹ nó chết hết, thằng Bạo sướng hơn nhiều. Nó tha hồ ăn nhậu mà chả có ai tranh giành với nó cả. Bao nhiêu món ngon trên đời này có lẽ nó đều được nhấm qua. Mà phải nói, chủ của nó là một tay đầu bếp thiện nghệ. Hắn nấu cái gì, ra trò cái ấy.

Nó còn nhớ hôm cha mẹ nó bị ông chủ cho vào lò, nó được một bữa no nê chưa từng thấy. Thịt của cha nó cứng và dai nên khách quẳng xuống đầy bàn. Nó chén sạch vì với hàm răng của nó, phải dai như thế thì gặm mới đã...

3.

Hôm cái quán Cầy Tửu vừa tái khai trương là lần đầu tiên con Phúc gặp thằng Bạo. Hôm đó trông nó bảnh bao, có lẽ mới được ông chủ cho đi tắm. Con Phúc tưởng bở, lân la đến chào hàng xóm mới liền bị hắn hầm hổ xông đến tấn công. Nàng phải chạy một mạch về nhà mà vẫn không thoát được một cái ngoạm đau điếng vào đùi. Từ đó nàng trốn biệt trong nhà, sợ hắn một phép.

Nhưng rồi cuộc đời nàng vẫn không thoát khỏi bàn tay sắt máu của hắn. Một đêm, mặc dù nàng trốn biệt trong nhà, hắn vẫn xộc vào nhà và tấn công nàng. Hắn cấu xé, dày vò rồi ép buộc nàng phải làm tình với hắn.

Cái thằng chuyên ăn thịt đồng loại, miệng tanh đến muốn ói vẫn cứ dúi đầu vào nàng, làm nàng kinh sợ hơn là sung sướng. Nàng nói với hắn là nàng đã có người yêu nhưng hắn không quan tâm. Hắn vẫn cứ muốn và làm cho bằng được.

Và rồi mấy tháng sau đó nàng đã sinh bốn đứa con cả thảy. Bà chủ đem hai đứa về giữ nhà trong quê, còn hai đứa con Cúc và thằng Mẫn ở lại với nàng cho đến bây giờ.

.... Và thế rồi cứ hàng đêm hắn lại qua, lại cưỡng bức nàng cho bằng được. Hắn là kẻ bạo dâm. Vì ăn nhậu suốt ngày, lại nhấm phải ba cái thứ rượu cường dâm nên hắn cào cấu, cắn xé nàng không thương tiếc. Thân hình nàng cứ ngày càng tiều tuỵ, lở loét vì những móng vuốt của hắn. Nàng già đi nhanh và thân thể suy sụp rất nhanh. Nàng không còn mặt mũi nào để dám tỏ bày tâm sự với người yêu của nàng nữa. Với nàng thì chàng Fox bây giờ chỉ còn là giấc mơ đã qua...

4.

Fox ở bên kia đường. Con đường này khá đông xe cộ qua lại nên chúng chỉ thường hay nhìn nhau từ bên này đường. Đến thật khuya, khi con phố không còn nhiều xe qua lại, Thằng Fox mới thỉnh thoảng dám vượt qua con lộ đến thăm nàng.

Fox là con nhà giàu, chủ nó là một thương gia giàu có. Căn biệt thự bên kia đại lộ là của chủ nó mua để về nghỉ ngơi chứ không buôn bán gì cả. Mặt tiền căn nhà có hai cánh cổng sắt to tướng luôn đóng im ỉm chỉ chừa cho Fox một cái cổng nho nhỏ vừa đủ cho nó ra vào.

Fox thường được chủ cho đi đây đi đó nhiều nơi nên nó tỏ ra rất hiểu biết. Cũng một dòng với thằng Bạo, nhưng khác xa với thằng Bạo vừa dơ dáy vừa hung dữ, Fox có vẻ ngoài thanh lịch, hào hoa mà bất cứ cô nàng nào cũng phải ngỡ ngàng ao ước.

Con Phúc đã yêu thầm nhớ trộm chàng Fox từ lâu lắm rồi, nên một đêm trăng, khi Fox vượt đường qua thăm, Phúc chủ động tỏ tình với chàng. Chúng nó yêu nhau say sưa, và chàng cũng đã thề thốt cùng nàng. Thế nhưng thằng Bạo đã làm thay đổi tất cả.

Nàng không còn mặt mũi nào để nhìn chàng lần nữa. Nàng trốn biệt trong nhà, cho đến khi sinh con và cho đến bây giờ. Hôm nay, nàng mới có dịp ra trước sân tắm nắng.

Đang mơ màng với cuốn phim ngắn về cuộc đời mình, nàng bỗng giật mình vì tiếng kêu vừa yêu thương vừa mừng rỡ của Fox:

– Ôi chà, lâu quá không thấy em. Sao lâu nay em có khoẻ không?

Cái anh chàng đa tình này la toáng lên giữa thiên thanh bạch nhật không biết mắc cỡ, Phúc cười. Nàng chưa kịp trả lời thì bên nhà hàng xóm thằng Bạo từ trong nhà phóng ra:

– Đ.M. thằng kia, mày là ai, dám ve vãn con gái xóm tao hả. Thịt mày coi bộ thơm à nghen.

Rồi nó quay sang Con Phúc làm dữ:

– Cút vô nhà ngay, bộ mày muốn tơ tưởng tới thằng kia hả? Muốn chết hay muốn sống?

Hắn làm một mạch, Con Phúc chưa kịp gì thì hắn nhào tới cắn cho mấy phát. Nàng hoảng quá đành phải chạy rúc vào phía sau, chưa kịp trả lời chàng Fox.

Fox đứng bên kia đường, nhìn rõ tất cả. Vậy là nó hiểu, không cần nàng phải trả lời. Lâu nay Phúc đã chẳng trốn nó như nó nghĩ mà chỉ tại vì thằng chó dữ đang vênh vênh mặt với nó.

Fox đã được dạy rất kỹ những tình huống phải xử trí với bọn vô học này. Nó làm thinh, **** thèm trả lời, chỉ lẳng lặng quay vô sân nhà nó. Nó nhất quyết đêm nay phải sang thăm nàng...

5.

Đêm trăng thanh gió mát, trời trong veo không một gơn mây. Đến quá nửa đêm thì con đường vắng tanh, Fox chăm chú theo dõi hai đầu đường cho đến khi thật an toàn thì phóng một mạch qua đường. Nó nhanh nhảu chạy ngay đến trước nhà Phúc, hy vọng gặp nàng, nhưng con phố vắng vẻ một cách kỳ lạ. Nó đến trước nhà nàng, khua nhè nhẹ cái cổng chó.

– Phúc ơi, nàng có trong đó không? Fox sang thăm nàng nè!

Con Phúc nghe tiếng chàng mừng quá, chạy ra vừa mừng vừa run:

– Anh Fox đó hả? Mừng quá, lâu nay anh có khoẻ không?

Cặp tình nhân chưa kịp hàn huyên lại bị cắt ngang bởi tay tình địch:

– Đ.M. Thằng kia cút xéo ngay. Không phải chỗ của mày nhé. Léng phéng là ông ngoạm cổ mày về cho chủ ông mần thịt đãi khách.

– Thôi anh Fox về đi. Thằng này nó dữ lắm, không khéo có chuyện.

Con Phúc biết là thế nào cũng có chuyện. Nó không muốn rắc rối cho Fox nên khuyên chàng về, nhưng đã quá muộn

Hai con cẩu nhảy thốc vào nhau, cắn xé dữ dội. Cả hai tuổi tác đều ngang ngửa, đều là chó ta lai bec–giê, cân ký cũng ngang ngửa nên một trận thư hùng diễn ra. Fox ra đòn bài bản hơn nhưng thằng Bạo lại có những cú đòn hiểm hóc hơn. Hắn ta lại lì đòn hơn. Con Phúc không dám can chỉ đứng một bên, miệng luôn khuyên Fox bỏ qua đi. Trong thâm tâm nàng không muốn thằng Bạo cắn xé ngườì yêu của nàng.

– Thôi anh Fox ơi, về đi thôi, bỏ qua, đừng đánh nhau nữa.

Thế nhưng lời khuyên của con Phúc chẳng có tác dụng gì cả. Hai thằng vẫn hì hục chiến đấu cho đến khi Fox không chịu nổi cái lì lợm của thằng Bạo, đành chịu thua, cúp đuôi bỏ chạy.

6.

Từ ngày chiến thắng được thằng Fox, thằng Bạo có vẻ ta đây lên mặt lắm. Từ đây nó muốn làm gì thì làm. Cả xóm này, kể cả bên kia đường trước đây đều phải nể phục thằng Fox, vậy mà Bạo đã chiến thắng nó một cách ngoạn mục.

Tụi chó xóm ngoài nghe tiếng Bạo là lo cao chạy xa bay. Mẹ con con Phúc thì suốt ngày rúc trong nhà. Thỉnh thoảng, ăn no rỡn mỡ, thằng Bạo lại lẻn mò sang. Hắn ra lệnh cho mẹ con con Phúc phải phục tùng hắn.

– Ê Phúc, ra đây tao biểu, tao muốn ... ngay bây giờ!

Con Phúc ghét cái mặt “Thằng Chó” ăn thịt đồng loại này lắm nhưng không có cách nào khác hơn là làm theo chỉ thị của thằng Bạo. Thế nhưng hôm nay, thằng Bạo đổi ý, nó không thèm con Phúc nữa.

Đang ve vãn con Phúc, nó thấy bé Cúc gần đó, liền xấn tới cưỡng bức con bé.

– Em van anh đừng làm thế với con bé. Nó còn nhỏ lắm, chưa biết gì cả. Hơn nữa nó là con em với anh đấy.

Con Phúc ra sức khuyên can nhưng đành phải bỏ chạy sau một cái cắn muốn sứt cả cái mép tai

Thằng Bạo giở trò với con bé Cúc xong bỏ chạy về nhà nó. Bé Cúc ngồi khóc thút thít.

– Thôi con đừng khóc nữa. Mẹ cũng phải chịu số phận như con lâu lắm rồi. Mẹ ghét cái thằng ăn thịt đồng loại đó đến tận tim gan nhưng mẹ chẳng có cách nào hơn phải chịu đựng nó.

– Hồi nãy mẹ nói con là con của nó, có đúng không?

Con Cúc hỏi trong sự lo lắng hoảng loạn. Con Phúc xuống giọng nhỏ nhẹ:

– Không phải đâu. Khi nãy mẹ nói thế là để cho nó tha con nhưng nó vẫn không tha. Cha con là chú Fox chứ không phải cái thằng ăn bẩn đấy đâu. Mẹ và chú Fox quen nhau một thời gian trước khi cái quán thịt cầy oan nghiệt này dọn đến đây. Mẹ đã mang thai tụi con trước khi thằng Bạo cưỡng hiếp mẹ

– Thế thì con cũng đỡ tủi phần nào. Con Cúc vừa nói trong tiếng rên đau đớn. Thế sao mẹ vẫn chấp nhận chịu đựng hắn?

– Mẹ không có cách nào khác cả. Nhiều lần mẹ định trốn sang bên kia với chú Fox nhưng không biết bên đó có ai chịu nhận nuôi mẹ không. Bà Thảo lại quá tốt với mẹ, rồi lại còn các con. Mẹ phải ráng mà chịu đựng hắn mỗi ngày, chờ các con trưởng thành

– Tụi con hôm nay đã lớn cả rồi, thằng Mẫn ở gần đó cũng lên tiếng, con thấy gia đình mình không thể chịu đựng hắn một ngày nào nữa cả.

– Mình không thể thắng nó được con ạ. Hắn còn khoẻ lắm và táo tợn lắm. Con Phúc ôn tồn giải thích.

– Thế sao mình không nhờ chú Fox giúp? Con Cúc hỏi.

– Chú Fox cũng từng bị hắn đánh cho một trận thừa chết thiếu sống. Chú ấy khó mà thắng nổi hắn.

– Nhưng nếu chúng ta cùng đoàn kết, con không nghĩ hắn có thể thắng chúng ta lần này đâu. Phải chiến đấu thôi mẹ. Mẹ phải tin ở các con.

Thằng Mẫn đứng dậy ưỡn vai như người lớn vừa nói với mẹ vừa khoa chân múa tay như chuẩn bị ra đòn.

Con Phúc suy nghĩ hồi lâu, rồi có vẻ đồng tình với các con:

– Thôi được, để tối nay mẹ sang bàn chuyện với chú Fox xem sao.

7.

Đã quá nửa đêm mà tiếng xe trên đường vẫn chưa ngớt. Con Phúc nằm phủ phục đằng sau cánh cửa sắt, vừa lắng nghe tiếng xe chạy ở hai đầu đường, vừa nghe ngóng tiếng ngáy của thằng Bạo bên nhà hàng xóm. Thằng này đêm qua ăn uống hơi nhiều nên ngủ ngáy say sưa.

Vừa nghe tiếng xe ở hai đầu đường vắng đi, con Phúc lao ra khỏi cửa rồi phóng một mạch sang bên kia đường. Thằng Bạo giật mình, sủa vu vơ mấy tiếng rồi nghẹo đầu ngủ tiếp.

Phúc rón rén đến trước cổng biệt thự nhà Fox khua nhè nhẹ cái cổng của Fox.

Fox đang nằm trong sân, giật mình định sủa nhưng kịp nhận ra tiếng con Phúc xì xào:

– Anh Fox ơi, em Phúc đây này!

Fox lao ngay ra cổng mở cửa cho Con Phúc vào:

– Em sang thăm anh, hay có chuyện chi? Fox hơi ngạc nhiên.

– Em qua để nhờ anh giúp. Phúc ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói. Sau đó, nàng khóc vùi trong lòng của Fox. Và nàng bắt đầu kể cho Fox nghe hết chuyện kinh hoàng mà nàng đã trải qua...

Fox ôm nàng vào lòng, để cho nàng nói. Fox cảm thấy có lỗi với nàng khi để cho nàng phải chịu đựng sống dưới cái bạo tàn của thằng khốn nạn. Chàng cũng rất vui vì biết rằng đám con của Phúc là con của chàng. Fox muốn sang thăm tụi nó, ngay bây giờ.

– Anh có thể sang thăm con bây giờ không?

– Không anh ạ, thằng Bạo sẽ ăn thịt anh mất. Con Phúc ôn tồn bảo.

– Thế thì mình phải chịu nhục với nó suốt đời sao? Fox không dằn được cơn nóng

– Em tính rồi, mình phải chợp đúng thời cơ, đưa nó vào bẫy thì mới hạ nó được. Rồi Phúc kể cho Fox nghe dự định của mình.

Fox ngồi nghe và hứa với nàng sẽ làm đúng những gì nàng dặn. Đến gần sáng Fox tiễn chân Phúc về nhà không quên hôn từ biệt nàng thắm thiết

8.

Thằng Bạo đang ngáy khò khò sau cánh cổng sắt bổng nghe tiếng con Phúc khua nhè nhẹ:

– Anh Bạo, ra đây em nhờ cái này.

Tiếng Con Phúc nhẹ nhàng đến mức thằng Bạo cũng hơi ngạc nhiên. Vừa ngái ngủ, hắn dụi dụi mắt, hé cái cổng nhỏ xíu của hắn bên dưới tấm cửa sắt.

– Có chuyện gì vậy? Thằng Bạo nghi ngờ hỏi vọng ra.

– Xóm ngoài có một thằng vừa bị xe cán, còn nằm ngáp ngáp bên đường. Ra mà lôi nó về cho ông chủ để lãnh thưởng.

Nghe con Phúc nói vậy mắt hắn sáng trưng. Hắn lách mình ra khỏi canh cổng.

Ngay lập tức con Phúc lao cả thân hình vào trám ngay cái lỗ thoát thân của Thằng Bạo. Miệng nàng ngoạm chặt lấy một chân sau của hắn. Nàng cố hết sức giữ cho thật chặt. Đau điếng người, Thằng Bạo quay lại cắn xả vào mặt nàng hy vọng con Phúc sẽ nhả cái chân sau của hắn. Mặc cho hắn cắn cả đầu và mặt nàng, Phúc vẫn cố ngoạm chặt lấy cái chân sau của hắn. Nàng ráng hết sức chịu đau và cũng ráng hết sức giữ cho cái chân khỏi tuột khỏi miệng nàng.


Hắn hết đường cựa quậy
Nguồn: leerburg.com
--------------------------------------------------------------------------------

Hai đứa Cúc và Mẫn chực sẵn lúc nào đến giờ thi nhau tấn công hai bên sườn non của thằng Bạo, mỗi đứa ngoạm cho hắn mấy miếng. Hắn tức điên lên, hết ngoắc sang trái rồi ngoắc sang phải để trả đũa nhưng vì một chân sau dính cứng nơi miệng con Phúc nên hắn không làm gì được hai đứa trẻ. Hắn chưa kịp tìm được cách đối phó với ba mẹ con con Phúc thì cổ họng của hắn bị ai đó ngoạm cứng ngắt. Hắn hết đường cựa quậy.

Hắn kêu ặc ặc vài tiếng rồi đổ xuống. Cả bốn kẻ đánh hội đồng đều giữa vị trí cho đến khi hắn không còn cựa quậy. Hắn đổ vật xuống. Một vũng máu đỏ lòm loang ra từ cổ họng hắn.

Fox lồm cồm đứng đậy. Hai đứa trẻ cũng buông cái xác gã khốn nạn, vươn vai thở một hơi dài sảng khoái. Một chân của thằng Bạo vẫn còn bị ngoạm cứng trong hàm răng của Phúc. Fox lay nàng:

– Buông hắn ra đi, hắn chết rồi.

Phúc vẫn không nhúc nhích, toàn thân nàng bất động, máu me bê bết trên khuôn mặt nàng, nhỏ từng giọt lên hiên nhà của quán Cầy Tửu. Fox sờ tay vào mũi nàng, thì ra Phúc đã tắt thở. Thằng Bạo đã cắn nát khuôn mặt nàng, vào tất cả các hiểm huyệt.

Fox thẫn thờ nhìn hai đứa nhỏ bàng hoàng khiêng xác mẹ nó về bên sân nhà bà Thảo....

Chàng hôn lên xác nàng từ biệt rồi lững thững bước sang đường về nhà

9.

Cả cái xóm Cầy ngày hôm sau không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng vừa mới có hai con chó trong xóm chết. Bà Thảo thương con Phúc lắm nên đem xác con Phúc về quê chôn, còn khách của quán Cầy Tửu hôm đó lại nhai phải một bữa thịt vừa dai, vừa tanh không chịu nổi...



:cry:
 
Top