• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Chuột ơi! Chị nhớ em!

hikaruyh88

Member
Chuột sứt ơi! có nhớ chị không?

Chị nè! Chuột ơi! Em ở đâu? Giờ em đang thế nào? Chị rất nhớ em! Giờ này đáng lẽ chị đang onl và Chuột ngốc của chị đang nằm dạng 2 chân 2 tay trên đùi chị ngủ ngon lành! Giờ em đang ngủ đúng không? Có lạnh không em?

Chị đang nhớ Chuột lắm! Chị phải sống ntn đây Chuột ơi! Chuột bé bỏng đáng thương của chị! Chị nhớ em phát điên lên, chị giận bản thân mình, chị giận mình sao không chăm sóc em cẩn thận... Có ngờ đâu Chuột lại rời xa chị sớm thế!

Cứ nghĩ mình sẽ nuôi Chuột lớn ú hơn cả bố Bông béo phì, vì Chuột là "con một" trong nhà, được cưng nhất, chiều nhất, yêu thương nhất! Vậy mà hôm nay chị phải thấy thật nhiều cảnh tưởng đau lòng...

8.30 chị đến nơi đã không thấy Chuột trên ghế bên cạnh túi sưởi, niềm vui không nghĩ sâu xa rằng Chuột nhà chị đã đứng dậy được rồi, chắc đang đi tìm đồ ăn, bình phục nhanh quá! chị đã nghĩ trẻ con như thế đấy! Nhưng.......đi thêm vài bước tránh chỗ bị bàn lấp, chị thấy em nằm dưới đất dưới chân ghế!!! SỢ............

Chị chạy đến, vài bước chân ngắn ngủi ấy chị đến gần em vẫn nuôi hi vọng rằng em còn thở! Nhưng chân tay em lạnh ngắt, chị ngã gục xuống...trống rỗng..."CHUỘT ƠI! Tỉnh lại đi em, Chuột ơi chị đến chăm em này.... Chuột...Chuột ơi...."

Giọng chị bé dần bé dần tuyệt vọng... căn phòng trống vắng... lạnh và chị ôm em, thật chặt! Người em cứng đơ, mắt vẫn mở như nhìn chị! Chị đã hi vọng hôm nay có thể chăm sóc em cả buổi, dõi theo từng hơi thở của em... Hôm trước thấy em thở được bằng mũi thay bằng chỉ thở đứt đoạn bằng miệng sau khi được chị sơ cứu, chị mừng rỡ đến rơi nước mắt! Chị cứ nghĩ em sẽ sống....

Chị ôm em vào lòng, sấy bộ lông ươn ướt của em, cúi mặt xuống nhìn em chị không chớp mắt nhưng nước mắt cứ rơi mỗi lúc 1 nhiều lên người em, tai em, mắt em! Thật sự lúc ấy chị ao ước có 1 phép lạ rằng em sẽ sống lại! Chị ghì chặt má mình lên má em thì thầm "ngốc ơi! Dậy đi em!"

Chị không tin em đã đi nhanh như thế! Chị cứ nghĩ em sẽ mãi khỏe mạnh nghịch ngơm và đáng yêu như em mọi ngày...

Chị khóc to như 1 đứa trẻ, ôm Chuột trong lòng chỉ mong em tỉnh lại....

Rồi chị nguôi dần!!! Vì chị cảm thấy chuột còn đâu đây, em chưa chết! Chị sấy khô lau người sạch cho em rồi ôm em mãi như thế! Thường ngày người em vừa ấm vừa mềm, chị toàn hun lấy hun để cái bụng hồng hồng yêu yêu của em mặc cho em nghịch ngợm ra sức cắn vào tóc chị! Giờ cái bụng ấm ấm ấy lạnh ngắt, kẹp chặt giữa 2 chân cứng ngắc của em, chị xót xa đến cháy ruột cháy gan!

Cứ thế chị ôm em, đến đầu h chiều người em mềm ra 1 chút xíu, chị mặc áo chị may cho chuột từ lâu lắm rồi! chị muốn Chuột không bị lạnh!

Ngay cả lúc chuẩn bị lo hậu sự cho em chị vẫn an ủi lòng mình rằng em không chết!!! Lúc đưa em ra khỏi thành phố, em nằm trong thùng giấy lót 1 cái ga giường, chị mặc áo cho em... Đi trên đường chị xoa xoa mép hộp như xoa lấy cơ thể em bên trong, chị thèm thấy Chuột của chị chạy nhảy đùa nghịch! Chị rưng rưng khi cảm nhận rằng mình sắp phải xa em thật sự!

Em có cô đơn không?! Chị cảm thấy cô đơn khi không có em bên cạnh....

Chuột ơi! dù bây giờ hay mai sau em có ở đâu hãy nhớ về anh chị! Đừng quên nhé! Kiếp sau hóa thành người thì không được quậy như lúc còn là bé mèo đâu nhớ chưa?! Nếu có thể, chị ước hằng đêm em về bên chị, dụi vào tóc chị ngủ như hằng đêm... em nhé! Chị thật sự rất rất nhớ em nhóc à! :(
 

iemmap

Member
Viết ra hết những dòng này có lẽ bạn đã bớt đau lòng hơn rồi. Chúc bạn và Tú sớm nguôi nỗi buồn. Chúc cho giấc ngủ của em Chuột được bình yên mãi mãi.
 

Gemma

Active Member
Đọc những dòng khóc thương Chuột của bạn mà mình cũng rơi nước mắt, dù chỉ biết em ấy trên hình. Em ấy không còn đau nữa bạn ạ, bé của bạn thanh thản trên thiên đường rồi... :angel::angel::angel:
 

Unincoi

Member
Thương bé chuột quá. Đọc tâm sự của bạn mà mình rơi nước mắt, mình cũng không hiểu tại sao chuột nhà bạn lại chết nữa. Chắc đau buồn quá nên bạn ko viết ra. Lúc Zíp nhà mình bị mất cũng thế đấy, mình cứ hy vọng em ấy ham chơi ở đâu rồi sẽ trở về, mình dặn mọi người là cứ thấy em ý ở đâu là gọi ngay cho mình. 1 ngày 2 ngày.... rồi một tuần. Mình đã bật khóc. Mình vẫn cảm thấy em ý nằm sưởi nắng đâu đây trong nhà, nằm xoài trên chiếc ghế yêu thích của em ý, gặm cỏ ngoài sân, trèo lên cây ở cổng đón về đi làm hàng ngày. Giờ đây mình về chẳng có em ý đón, chẳng được ôm rồi chơi với em ý mặc dù em ý rất nghịch và làm hỏng nhiều thứ trong nhà. Mình hiểu tâm trạng của bạn
 

Bông Ngố

Member
Mình thực sự rất buồn, rất muốn nói điều gì đó chia sẻ với bạn, đọc những gì bạn viết mà k cầm lòng đc, nếu có thể thì bạn hãy viết thật nhiều để nỗi buồn nguôi ngoai, mình k gắn bó với em ấy mà còn buồn và thương em ấy đến thế này thì bảo làm sao bạn k đau lòng cho đc. Mong bạn sớm nhẹ lòng>:D<
 

Cumimi

Member
Chị ơi cố lên chị ạ. Em chuột đi rồi nhưng nếu chị cứ buồn mãi thế thì em ấy không an lòng mà nghỉ ngơi đâu :)
 

kokokiukiu

Active Member
Đây là cái cảm giác mình cũng vừa mới trải qua khi Còi bỏ mình đi vào cái đêm khuya lạnh giá ấy,bé cũng ra đi trong vòng tay của mình,lúc đó mình không biết làm gì cả chỉ biết ôm chặt em vào lòng và khóc.:(:)((.1 thời gian lúc nào mình cũng khóc nhìn đâu đó trong khắp ngôi nhà vẫn có hình dáng của Còi,nhưng mình cũng tự nhủ không được nhắc nhiều để bé ra đi thanh thản và hạnh phúc ở 1 nơi khác.Mong bạn sớm vượt qua được nỗi đau này:praying:
 

biode

Member
... Ôm thật chặt, thật chặt Tũn và Moon vào lòng... Đừng bao giờ rời xa chị nhé....
 

milkygirl6390

Active Member
mình cũng đã rơi vào tình cảnh của bạn... lúc đấy chỉ biết ngắm nhìn em ...ngủ trong yên bình... em vẫn đẹp xinh... vẫn lộng lẫy... vẫn như là chỉ đang say ngủ mà thôi... mình đã làm hết sức của mình rồi bạn ạ... bé vẫn ra đi là do cái duyên của mình với bé chỉ đên đây thôi... bạn hãy trân trọng những kỉ niệm khi bé còn bên cạnh mình nhé... bé sẽ đến một thế giới mới nơi mà chỉ có niềm vui và hạnh phúc...R.I.P.
 

hikaruyh88

Member
Chuột nhà mình ngã trên cầu thang xuống! chăm sóc cẩn thận mà không cứu được! h nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của em ấy! buồn lắm...
 

milkygirl6390

Active Member
thời gian đầu khi bé nhà mình mất mình như bị ám ảnh... đang ngủ cứ nghe tiếng em gọi... tỉnh dậy không thấy em đâu lại ôm 2 đứa kia mà khóc... từ lúc em mất mà mình nhìn thấy em mèo nào màu tam thể hay đồi mồi giống em là mình lại khóc...:((... một đứa trẻ gắn bó với mình trong một thời gian dài sau đó biến mất như thế này... thật sự là một mất mát to lớn...:(
 

ubeodu

New Member
Tội nghiệp !
Ngày xưa mình nuôi cún, cũng bị mất đột ngột. Một khoảng sau đó không muốn nuôi thêm một pet nào hết. Khóc kinh hơn thi trượt Đại học.
 
mình xin chia buồn cùng bạn, tuy Chuột đã rời xa bạn nhưng bé vẫn mãi ở trong tim bạn, ở nơi xa kia bé vẫn dõi theo bạn đó vì tình cảm bạn dành cho bé quá lớn
 

dieutam

New Member
Xin chia buồn cùng em, đọc những dòng chữ của em không thể nào đừng khóc. Chị tin ở nơi nào đó trên thiên đường Chuột sẽ rất hạnh phúc khi cảm nhận được tất cả tình cảm em dành cho bé.
 

zen_hh

Member
Bạn à. Em Min nhà mình có lẽ cũng gần giống Chuột nhà bạn. Buổi tối mình ngồi trên phòng oline, em nằm trên cục modem ngủ ngon lành. Đến khoảng hơn 10h em la hét ầm ĩ ( khi em la ó như thế là em đang mún đi ị ). Mình mang em ra ngoài cho em đi ị rồi vào chat tiếp. Mình cứ nghĩ là đi ị xong em sẽ leo lên thùng nước ngủ luôn ( chỗ đó mát, lại cao , 2 con chó ko với lên chọc em đc). Hàng ngày em vẫn thế mà. Đến 2h sáng mình xuống nhà, chợt nghe tiếng Min kêu, chạy ra sân mà tìm mãi ko thấy. Loay quay mãi, rồi chợt thấy em nằm dưới chân giường ( cái giường cũ đặt sau thềm cho em chơi trên đó ), thấy em nằm sõng xoài. Vội chạy lại, bế em lên, khi đó em yếu lắm rồi, cổ em ngoẹo sang 1 bên ... Chị ôm em, đút sữa cho em, em mở mắt ra nhìn chị như muốn nói " cứu em với" nhưng chị chả thể làm đc gì.... Hôm đó mình đã khóc như 1 đứa trẻ xa mẹ... Tất cả vỡ òa... Nhớ em lắm... Xót xa... Cứ nhắm mắt là nhớ đến đôi mắt của em khi em nhìn chị... Min ơi...
 

garuru

Member
Tội nghiệp bé Chuột quá! Đọc bài viết của bạn mà mình không cầm được nước mắt. Mong bạn đừng quá đau buồn. Dù không còn được vuốt ve, được ôm ấp bé Chuột hàng ngày nữa, nhưng bé vẫn sống mãi trong trái tim của bạn, đúng không! Mình đã từng ở trong hoàn cảnh giống bạn (khi cún nhà mình mất đột ngột do bác sĩ tiêm thuốc mê quá liều), và mình đã phải tự an ủi như thế để có thể bình tĩnh lại được. Bạn cố gắng vượt qua cú sốc này nhé!
 
Top