Cô chó Shorty
Mọi vật dường như xảy ra chưa lâu lắm nhưng đã 19 năm trôi qua kể từ khi một trái banh nhỏ mang niềm vui bước vào đời tôi và làm thay đổi nó vĩnh viễn.
Lúc đó, tôi đang làm cho một hãng điều hành bất động sản ở San Francisco và được yêu cầu chuyển tới Texas để theo dõi một tòa chung cư ở đó.
Vợ chồng tôi đến chưa được bao lâu thì người bảo vệ toà nhà đã khám phá được một con chó lai trong căn hộ bỏ trống gần đây. Con vật bị nhốt trong một cái tủ có khóa ngoài không được ăn uống gì cả. Hai vợ chồng người bảo vệ không có khả năng nuôi cô chó này vì thế cô vợ Linda của tôi đã hỏi liệu vợ chồng tôi có thể nhận con vật:
– Chỉ một thời gian thôi nhé! – Tôi lưỡng lự đồng ý nhưng sau đó tôi lại thêm: – Chỉ nuôi một vài hôm thôi!
Tôi đặt tên cô chó là Shorty. Con Shorty bám theo tôi không thể nào ngờ được. Con vật đi theo tôi khắp mọi nơi. Nó theo sát tôi còn hơn hình và bóng và khi cô chó nằm bên tôi trên trường kỷ hay trong giường, bạn không thể nào chen giữa chúng tôi được dù chỉ là đồng mười xu. Thật nhanh, hai vợ chồng tôi hiểu là “một chút” sẽ là cả đời.
Khi đã hết hạn ở Texas, chúng tôi quay trở lại San Francisco. Con Shorty phải thích nghi với cuộc sống của một con chó sống ở nội thành. Chúng tôi thường đưa con vật ra công viên, đi dạo quanh thành phố nhưng chính những lúc tôi và cô chó chạy trên những cánh đồng cùng với nhau để thưởng thức cuộc sống, mọi việc khác hẳn. Đó mới thật sự là thời gian ưa thích của chúng tôi.
Ở San Francisco, con Shorty đã học chơi bóng chày. Cô chó hoàn toàn mê mẩn môn chơi này. Linda ném bóng, tôi đánh bóng và con chó chặn và ném trả bóng. Con vật thường đón bóng trong không khí hay hầu như chỉ nhảy lên một lần là nó đón được bóng; nó chạy lon ton đến chỗ Linda đưa bóng cho cô ấy và sau đó chạy ra khu vực xa cửa thành, sủa vang lên để báo cho chúng tôi biết nó đã sẵn sàng chờ đợi đón thêm bóng nữa.
Khi thời gian trôi qua, vợ tôi muốn có một con chó hết lòng tận tụy với cô ấy hệt như con chó Shorty với tôi vậy. Vì thế một hôm chúng tôi đã đi tới Ủy ban Ngăn ngừa Hành vi độc ác với súc vật. Có một con chó xục lai đang ngồi ở phía sau cái chuồng. Con vật này lớn hơn con Shorty một chút nhưng có màu lông hệt như vậy. Chú chó có cặp mắt nâu rất lớn, có vẻ nó van lơn được dẫn về nhà chúng tôi. Và chú chó đã được toại nguyện.
Con Shorty và Buddy đã chấp nhận nhau ngay từ buổi đầu gặp gỡ và người ta tưởng chúng là anh em trong nhà.
Sau đó một vài năm, chúng tôi đã thuê một căn nhà nhỏ có hàng rào và một phòng dành cho Shorty và Buddy. Đến lúc đó, do đã lớn tuổi, Shorty bắt đầu rụng răng, lưỡi của nó cứ đưa về một bên. Hầu như nó không còn nhìn thấy hay nghe thấy gì nữa.
Nhưng con Buddy đã trở thành mắt và tai của nó. Chú chó biết khi nào Shorty ra đến cửa trước và sủa vang lên, đó là cách con Shorty thường làm khi nó muốn đi ra ngoài. Nhưng bây giờ cô chó Shorty cần sự trợ giúp và Buddy biết rõ mình phải làm gì. Chú chó thường đưa mõm ngậm tai của con Shorty và nhẹ nhàng dẫn con chó bước xuống những bậc thang ra đến bãi cỏ. Đến đây con Buddy thường nằm xuống ngắm nhìn con Shorty đi lại đánh hơi mọi thứ. Khi có vẻ sẵn sàng bước vào nhà, con Shorty thường đứng bất động, sủa thêm một lần nữa và con Buddy lại đến chỗ nó, ngậm tai con vật và đưa nó lên các bậc thang về giường của mình.
Một buổi tối cánh cửa để ngỏ, không hiểu sao con Shorty đã tự mình mò xuống các bậc thang chẳng có con Buddy hộ tống. Cô chó đã lăn từ trên cao xuống đất. Tôi mang nó vào giường và nó nằm đấy một ngày, miệng cứ rên rỉ hệt như cách đây 17 năm khi nó còn trong cái tủ bị khóa. Tôi bảo vợ tôi rằng hình như đã đến lúc rồi.
Linda biết tôi muốn nói gì, cô ấy gật đầu. Đêm đó, vợ chồng chúng tôi đã đưa con Shorty đến chỗ bác sĩ thú y và như chúng tôi nghĩ, cô bác sĩ ấy chẳng có thể giúp gì được. Cô bác sĩ giúp chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn bằng cách yêu cầu chúng tôi nghĩ tới mọi điều tốt đẹp mà con Shorty đã mang đến cho cuộc sống của vợ chồng tôi. Tôi sẽ luôn biết ơn cô chó về điều đó.
Tôi quyết định ngồi lại với con Shorty. Bác sĩ để chúng tôi ngồi lại với nhau trong phòng và tôi chỉ đứng đó vỗ về con Shorty. Tôi nghĩ là cả hai chúng tôi đều cảm thấy dễ chịu khi ở cùng với nhau. Khi mọi việc kết thúc, tôi đã ẵm nó trong tay, không hề muốn con vật ra đi.
Linda cùng tôi thiêu xác con Shorty, ngày nay chúng tôi để tro và hình nó ngay trên đầu tủ đựng bát dĩa trong nhà.
Khi đến lúc ra đi, tôi yêu cầu rằng mình cũng được thiêu xác. Vợ tôi hứa cô ấy sẽ rải tro của tôi cùng với tro của con Shorty trên cánh đồng lớn nhất mà cô ấy có thể tìm thấy.
Lúc đó Shorty và tôi sẽ lại cùng nhau chạy một lần nữa.
N.V (TTOL)
Chú thích của người biên tập bộ sách nguyên bản "Chicken Soup for the Cat & Dog Lover's Soul":
Larry Monk đột nhiên qua đời chỉ ba tuần sau khi viết câu chuyện này. Thể theo nguyện ước của anh, Linda Monk đã rải tro của cô chó Shorty cùng với tro của chồng cô ở một cánh đồng mà họ rất thích đến.