• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Bấc ngố

yeucasper

New Member
Chẳng hiểu sao con vật nào mình nuôi cũng đều có 1 đặc điểm chung: khuôn mặt nhìn rất ngố. Chó cũng vậy, mèo cũng vậy, may quá có con chim sáo , mặt nhìn trông hao hao giống ...chim bù lại.:D. Chẳng phải mình chê đâu, chỉ vì ai đến nhà mình nhìn thấy nó cũng phải kinh ngạc thốt lên: Con này nhìn ngố nhờ !!! Mình đang muốn nói đến 1 con chó siêu ngố - tên Bấc.
Nó vốn là con nhà dòng dõi, sinh ra tại 1 trại huấn luyện chó nghiệp vụ của quân đội. Nhưng mình thì nghi ngờ lắm, vì nó giống như là dân nghiệp vụ bị thải hồi vậy. Những ngày đầu, mình hăm hở lắm, tối ngày chăm chăm dạy dỗ nó mấy bài cơ bản: nằm, bò, nhặt đồ.... giống như ở trên ti vi ấy. Nhưng chả hiểu phương pháp huấn luyện của mình sai hay trình độ tiếp thu của nó kém mà kết quả thường là rất thê thảm. Sau vài tháng dạy dỗ, tốn mất rất nhiều bánh mì patê (món khoái khẩu nhất của nó), nó chỉ thành thục được duy nhất 1 động tác: bắt tay. Nói bắt tay thực ra cũng không chuẩn lắm, vì thỉnh thoảng nó mới bắt trúng tay mình, còn lại hầu hết là đưa chân nó lên đùi mình , đôi lúc là cả vai nữa. ( Nếu mình ngồi trước mặt nó). Còn mấy chuyện khác gần như là nhiệm vụ bất khả thi phần cuối.:D Bảo nó : "Bấc, nằm xuống nào" rồi lấy tay vỗ xuống đất làm tín hiệu, thì mắt nó sáng bừng, nhìn thẳng xuống chỗ tay mình như kiểu " Cho ăn cái gì đấy" ? Không thấy gì, nó nghệt mặt ra tỏ vẻ rất chi là khó hiểu, cứ như là vừa bị quả lừa vậy. Dạy nằm đã như vậy, bắt nó nhặt đồ thì còn khó hơn cả tập bay. Ném cục giấy ra ngoài sân và hô to: " Bấc, nhặt về đây!" Ngay lập tức, nó nhìn mình 1 cái, thở dài và ... quay mặt đi chỗ khác :-". Nói tóm lại là rất nản với trí thông minh của nó.
Mọi con vật nuôi đều phải có tên, nhưng với nó thì có lẽ không cần thiết lắm. Nhớ ngày đầu quyết định đặt tên cho nó - cái tên của 1 con chó lừng danh: Bấc - mình đã nghe lời người ta chỉ, kiên trì gọi " Bấc bấc bấc" cả tuần lễ mỗi khi cho nó ăn cơm. Nghe chừng đã hơi thấm, mình liền quyết định thử nghiệm 1 lần. Vừa nghe gọi tên " Bấc ơi" , từ ngoài sân , nó chạy huỳnh huỵch vào phòng, mặt mũi vô cũng hớn hở ( chắc nghĩ đã đến giờ cơm). Mặt mình cũng hớn hở không kém: " Thì ra nó cũng đâu đến nỗi ngố lắm, nó còn biết nó chính là Bấc:D". Ai dè niềm vui ngắn chẳng tày gang. 30 phút sau, cô em gái đi học về, chui vào phòng riêng gọi con mèo béo " Meo meo meo". Con mèo béo chưa kịp lò dò ra đến nơi, đã thấy nó huỳnh huỵch chạy đến chỗ em mình, mặt mũi cũng hớn hở y như lúc trước, cứ như tên nó chính là Meo vậy.:( Mình đang thất vọng tràn trề thì cô em bồi thêm 1 đòn nữa tí gục: "Sao lần nào tao gọi meo meo mày cũng chui vào đây hả Bấc ?" Mình quyết định ngừng việc học tập của nó từ lúc ấy.

(còn tiếp)
 

hangzin

Dịch giả Vietpet
Ôi viết tiếp đi, nghe ngộ quá :) Không biết câu chuyện này có hồi kết chưa nhỉ? Nếu có rồi thì mình đang mường tượng một cái kết thúc rất có hậu :p
 

yeucasper

New Member
Hì, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Bấc và chủ của Bấc....

Phần 2 : Xấu tính thôi rồi!

Từ ngày nuôi nó, mình đâm ra dị ứng với cái câu ví von: Chó giống tính chủ. Giống sao được mà giống ? Nếu đúng như vậy thì chắc mình phải là 1 kẻ xấu xa nhất thế giới này :D. Bấc xấu tính thôi rồi, nhưng được cái ngố ngố bù lại nên chẳng ai nỡ ghét. Điển hình của sự xấu tính này là thói côn đồ, thích bắt nạt tất cả mọi vật nuôi ở trong nhà. Nạn nhân thường xuyên của Bấc chính là 1 con mèo - cũng tên Ngố.

Con mèo Ngố giống Mỹ, nhà mình nuôi từ khi còn nhỏ xíu như nắm bông. Hồi nó về nhà, Bấc cũng mới to hơn nó khoảng... vài chục lần:D. Biết rõ lợi thế thể hình của mình nên Bấc không hề sợ hãi con mèo con, và tỏ ra rất thích thú với việc bắt nạt nó. Tội nghiệp con mèo, phải trở thành nạn nhân của bạo hành trẻ em từ khi còn bé tí. :(

Mỗi lần con mèo con đang nằm ngủ ngon lành trên sa lông mà gặp Bấc đi qua là y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Mắt trước mắt sau không thấy có ai, nó ghé ngay cái mõm to đùng ngoạm lấy con mèo, đi vài bước rồi thả ngay xuống sàn. :D. Con mèo đang ngủ ngon lành, bị phá quấy tức điên lên, gào ầm ĩ. Bấc ta thấy vậy khoái lắm, chả thèm trả lời, đủng đỉnh đi ra chỗ khác. Rồi lại tiếp tục đợi đến lúc con mèo đi ngủ =))

Kể cả lúc con mèo Ngố thức, Bấc cũng chẳng tha. Nhẹ nhàng thì nó đi ngay sau con mèo, lấy cái mõm to ướt ủn đằng sau, y như gã đi áp giải tội phạm, ra điều: Đi nhanh lên ,con mèo Ngố kia. Chán trò dùng mõm, nó phát minh ra kiểu mới là chạy vòng quanh con mèo, vừa sủa vừa lấy chân ấn đầu con mèo xuống. :)). Con mèo tội nghiệp chả biết làm gì, cũng cố gắng đưa tay vả Bấc ta vài cái nhưng chả khác gì lấy trứng chọi đá. Cuộc chơi của Bấc thường kết thúc với cảnh la hét ầm ĩ của em gái mình ( tức chủ mèo): Bấc kia thả ngay con mèo ra không thì bảo ?

Chẳng phải riêng mèo, con chim sáo cũng là nạn nhân của thói lưu manh. Mỗi buổi sáng, con sáo hứng chí hót véo von trong lồng cũng là lúc con Bấc tỉnh dậy. Thú vui tao nhã của nó là ngồi dưới cái lồng, đợi lúc con sáo đang cao hứng nhất thì nó bắt đầu : GÂU GÂU GÂU thật lớn ( Mình nghĩ ý nó muốn truyền tải đến con sáo là : IM IM IM :D). Quả nhiên con sáo bị bị tụt hứng hẳn, hót lạc cả giọng điệu. Cũng từ dạo ấy, con chim tội nghiệp bị nhiễm ngôn ngữ đầu đường xó chợ của nó, đôi lúc hót : Gâu gâu :(

Nếu có cuộc thi bầu chọn con chó lười nhất Việt Nam thì nó sẽ giật hết các loại giải thưởng. Công việc thường ngày của nó là đi tuần tra 1 vòng xung quanh nhà, sau đó kiếm 1 chỗ ngủ đến giờ cơm. Ăn cơm xong, lại lượn 1 vòng từ nhà xuống bếp cho tiêu cơm rồi bắt đầu ...nằm tiếp. Động tác thường xuyên thấy ở nó là ngáp và thở dài. Đôi lúc mình cứ tự hỏi chả biết 1 con chó có thể băn khoăn điều gì mà thở dài nhiều như vậy:waiting:.

Kiểu ăn cơm của nó cũng thuộc dạng hiếm thấy ở loài chó. Hôm nào đúng món ưa thích: patê gan hay thịt bò xào thì đứng thẳng 4 chân rất hùng dũng, mặt cúi mõm mở rộng ăn nhồm nhoàm:)). Có điều khi nó ăn xong trong bát thì lại phải ăn lại lần nữa, vì cơm rơi ra ngoài mất quá nửa. Còn hôm nào bị bắt ăn cá hay bất kỳ thứ gì khác ngoài thịt, nó uể oải lê từng bước một tới cái bát, nằm phục xuống, lấy lưỡi đá đưa vài hạt cơm rồi bỏ lại hết không thèm ăn . Xong xuôi, ra ngồi phòng khách xem ti vi và nhìn chăm chú lên hộp bánh 1 cách rất thê thảm. Chiêu này của nó thường rất thành công. :))

Phần tiếp: Lòng can đảm của Bấc
 
Top