Năm đó, chúng tôi đón một mùa Giáng Sinh thật buồn khi phát hiện ra nguyên nhân tại sao ông ngoại bệnh nặng. Bác sĩ gọi đến gia đình tôi và báo rằng ông ngoại bị ung thư.
Không chỉ vậy, chúng tôi còn biết rằng không thể mừng lễ cùng ông ngoại tại nhà vì ông phải nằm lại bệnh viện để điều trị. Thế là chúng tôi kéo nhau đến bệnh viện thăm ông vào đúng ngày Giáng Sinh, nhưng ông yếu ớt đến nỗi không thể ngồi dậy để cùng vui với chúng tôi được.
Suốt chín tháng tiếp theo, ông ngoại được đưa vào nhiều bệnh viện khác nhau, và được chuyển tới nhiều phòng điều trị khác nhau. Hầu như tôi không thể nhớ nổi những nơi mà ông đã đi qua.
Một ngày nọ, trong lúc đang nằm trên giường bệnh xem tivi, ông ngoại thấy một đoạn phim quảng cáo với con chó Jack Russell đang bay qua bầu trời, tiếp theo là khẩu hiệu "Cuộc đời là một chuyến du hành - hãy hưởng chuyến đi đó." Ông ngoại mê tít ngay. Khi cậu Shane tới thăm, ông không ngừng bàn tán về "con chó nhỏ xinh xắn trên quảng cáo". Để chiều ý ông, cậu Shane đi tìm tấm hình con chó Jack Russell giống y hệt con chó trên quảng cáo. Cậu mang nó vào bệnh viện và treo nó trên bức tường trắng trước mặt ông ngoại. Mỗi khi ông ngoại được chuyển sang phòng khác, ông lại cầm tấm hình đi theo.
Tháng Mười Hai, sức khỏe của ông ngoại không tiến triển như bác sĩ mong ước, họ khuyên ông nên đến gặp một bác sĩ đặc biệt ở Dallas. Mọi người đồng ý. Thế là ông ngoại được bay bằng máy bay cứu thương để tới một bệnh viện khác ở Texas.
Một ngày nọ, qua điện thoại, giọng ông trầm trầm nói với chúng tôi:
- Ông muốn nuôi một con chó Jack Russell. Khi nào ông khỏe hơn, ông sẽ mua ngay một con.
Nghe vậy, chúng tôi biết rằng ý tưởng nuôi một con chó đang động viên ông tiếp tục đấu tranh, và đang cho ông niềm hy vọng.
Nhiều tháng trôi qua, ông ngoại phải chịu đựng thêm hàng chục ca mổ nữa để giúp ông chống lại ung thư. Lúc đó ông vẫn còn yếu lắm, nên tôi tự hỏi không biết ông có thể về nhà mừng Giáng Sinh được không. Tháng Mười Hai tới, mỗi buổi tối, lời cầu nguyện duy nhất của tôi là xin cho ông ngoại được về nhà. Tối nào tôi cũng cầu cho điều ước của tôi thành sự thật.
Rồi, ngay trước ngày Giáng Sinh, các bác sĩ nói ông ngoại có thể về nhà. Có sự giúp đỡ của cậu Shane, ông ngoại có thể ra bệnh viện và bắt đầu chuyến hành trình trở về.
Gia đình tôi rất xúc động khi nhận được tin này. Năm qua đúng là một năm rất khó khăn đối với chúng tôi. Vì ông ngoại sẽ có mặt ở nhà vào đêm trước Giáng Sinh, mọi người đều muốn làm một điều gì thật đặc biệt dành cho ông.
Ngay sau khi cái tên con chó Jack Russell được nhắc tới, chúng tôi biết đó sẽ là một bất ngờ làm ông ngoại vui sướng. Nó là con chó trên bức tường trắng của bệnh viện mà ông ngoại ngắm suốt ngày. Nó là con chó giúp ông ngoại có được hy vọng sẽ bình phục. Thế là mẹ tôi, các cậu, các dì dò những trang quảng cáo trên báo để tìm kiếm một con chó Jack Russell chính cống - làm quà cho ông ngoại.
Cuối cùng, ngay trước ngày Giáng Sinh, chúng tôi tìm ra một ngôi nhà có bán giống chó con Jack Russell. Tôi quan sát bầy chó và chọn một con mà tôi tin rằng nó sẽ làm ông ngoại hài lòng.
Tối hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi bên lò sưởi chơi đùa với con chó nhỏ, thì nhận được điện thoại của cậu Shane, báo rằng cậu và ông ngoại đang bị kẹt ở thành phố New York vì một cơn bão tuyết. Họ không thể về nhà vào tối hôm đó được. Tất cả chúng tôi đều thất vọng. Trước khi đi ngủ, tôi cầu nguyện một lần nữa, xin cho ông ngoại về nhà kịp Giáng Sinh. Ông đang ở gần chúng tôi quá mà!
Vào buổi sáng 25 tháng Mười Hai, tôi thức dậy và mở những gói quà nằm nơi gốc cây thông ra xem. Mặc dù chúng là những món quà tôi ưa thích, chúng không thể đền bù cho việc vắng mặt ông ngoại được. Suốt ngày hôm đó, gia đình chúng tôi sốt ruột và lo lắng chờ đợi tin tức của cậu Shane. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, chúng tôi quyết định sang nhà ông ngoại và chờ đợi ở đó. Chúng tôi chơi game, chơi ô chữ, cố gắng vui vẻ cho qua thời gian, nhưng càng về chiều chúng tôi càng cảm thấy buồn nản.
Rồi đột nhiên, có tiếng người bước lên bậc thang trước nhà. Tôi thò đầu ra xem, thấy cậu Shane đang ẵm ông ngoại bước vào nhà. Cậu phải ẵm vì ông yếu quá, đi không nổi sau cuộc hành trình dài đằng đẵng.
Chúng tôi hét toáng lên, reo hò khi hai người đàn ông bước vào bên trong. Cuối cùng thì họ cũng về tới nhà! Bất chợt, tiếng chó con sủa ăng ẳng lấn át cả sự kích động của chúng tôi. Trời, chúng tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của ông ngoại vào lúc đó. Hình như tôi chưa từng nhìn thấy ông toét miệng ra và cười tươi như vậy. Ông đang vui sướng quá mà! Thế là suốt đêm đó, ông ngoại và con chó Tara - tên mới của nó - cứ quấn lấy nhau trên chiếc ghế yêu thích của ông.
Trước khi ngày Giáng Sinh chấm dứt, điều duy nhất tôi mong ước đã trở thành sự thật. Ông ngoại của tôi đã về nhà.
(truyện sưu tầm)
tác giả: Megan McKeown, 12 tuổi
Không chỉ vậy, chúng tôi còn biết rằng không thể mừng lễ cùng ông ngoại tại nhà vì ông phải nằm lại bệnh viện để điều trị. Thế là chúng tôi kéo nhau đến bệnh viện thăm ông vào đúng ngày Giáng Sinh, nhưng ông yếu ớt đến nỗi không thể ngồi dậy để cùng vui với chúng tôi được.
Suốt chín tháng tiếp theo, ông ngoại được đưa vào nhiều bệnh viện khác nhau, và được chuyển tới nhiều phòng điều trị khác nhau. Hầu như tôi không thể nhớ nổi những nơi mà ông đã đi qua.
Một ngày nọ, trong lúc đang nằm trên giường bệnh xem tivi, ông ngoại thấy một đoạn phim quảng cáo với con chó Jack Russell đang bay qua bầu trời, tiếp theo là khẩu hiệu "Cuộc đời là một chuyến du hành - hãy hưởng chuyến đi đó." Ông ngoại mê tít ngay. Khi cậu Shane tới thăm, ông không ngừng bàn tán về "con chó nhỏ xinh xắn trên quảng cáo". Để chiều ý ông, cậu Shane đi tìm tấm hình con chó Jack Russell giống y hệt con chó trên quảng cáo. Cậu mang nó vào bệnh viện và treo nó trên bức tường trắng trước mặt ông ngoại. Mỗi khi ông ngoại được chuyển sang phòng khác, ông lại cầm tấm hình đi theo.
Tháng Mười Hai, sức khỏe của ông ngoại không tiến triển như bác sĩ mong ước, họ khuyên ông nên đến gặp một bác sĩ đặc biệt ở Dallas. Mọi người đồng ý. Thế là ông ngoại được bay bằng máy bay cứu thương để tới một bệnh viện khác ở Texas.
Một ngày nọ, qua điện thoại, giọng ông trầm trầm nói với chúng tôi:
- Ông muốn nuôi một con chó Jack Russell. Khi nào ông khỏe hơn, ông sẽ mua ngay một con.
Nghe vậy, chúng tôi biết rằng ý tưởng nuôi một con chó đang động viên ông tiếp tục đấu tranh, và đang cho ông niềm hy vọng.
Nhiều tháng trôi qua, ông ngoại phải chịu đựng thêm hàng chục ca mổ nữa để giúp ông chống lại ung thư. Lúc đó ông vẫn còn yếu lắm, nên tôi tự hỏi không biết ông có thể về nhà mừng Giáng Sinh được không. Tháng Mười Hai tới, mỗi buổi tối, lời cầu nguyện duy nhất của tôi là xin cho ông ngoại được về nhà. Tối nào tôi cũng cầu cho điều ước của tôi thành sự thật.
Rồi, ngay trước ngày Giáng Sinh, các bác sĩ nói ông ngoại có thể về nhà. Có sự giúp đỡ của cậu Shane, ông ngoại có thể ra bệnh viện và bắt đầu chuyến hành trình trở về.
Gia đình tôi rất xúc động khi nhận được tin này. Năm qua đúng là một năm rất khó khăn đối với chúng tôi. Vì ông ngoại sẽ có mặt ở nhà vào đêm trước Giáng Sinh, mọi người đều muốn làm một điều gì thật đặc biệt dành cho ông.
Ngay sau khi cái tên con chó Jack Russell được nhắc tới, chúng tôi biết đó sẽ là một bất ngờ làm ông ngoại vui sướng. Nó là con chó trên bức tường trắng của bệnh viện mà ông ngoại ngắm suốt ngày. Nó là con chó giúp ông ngoại có được hy vọng sẽ bình phục. Thế là mẹ tôi, các cậu, các dì dò những trang quảng cáo trên báo để tìm kiếm một con chó Jack Russell chính cống - làm quà cho ông ngoại.
Cuối cùng, ngay trước ngày Giáng Sinh, chúng tôi tìm ra một ngôi nhà có bán giống chó con Jack Russell. Tôi quan sát bầy chó và chọn một con mà tôi tin rằng nó sẽ làm ông ngoại hài lòng.
Tối hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi bên lò sưởi chơi đùa với con chó nhỏ, thì nhận được điện thoại của cậu Shane, báo rằng cậu và ông ngoại đang bị kẹt ở thành phố New York vì một cơn bão tuyết. Họ không thể về nhà vào tối hôm đó được. Tất cả chúng tôi đều thất vọng. Trước khi đi ngủ, tôi cầu nguyện một lần nữa, xin cho ông ngoại về nhà kịp Giáng Sinh. Ông đang ở gần chúng tôi quá mà!
Vào buổi sáng 25 tháng Mười Hai, tôi thức dậy và mở những gói quà nằm nơi gốc cây thông ra xem. Mặc dù chúng là những món quà tôi ưa thích, chúng không thể đền bù cho việc vắng mặt ông ngoại được. Suốt ngày hôm đó, gia đình chúng tôi sốt ruột và lo lắng chờ đợi tin tức của cậu Shane. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, chúng tôi quyết định sang nhà ông ngoại và chờ đợi ở đó. Chúng tôi chơi game, chơi ô chữ, cố gắng vui vẻ cho qua thời gian, nhưng càng về chiều chúng tôi càng cảm thấy buồn nản.
Rồi đột nhiên, có tiếng người bước lên bậc thang trước nhà. Tôi thò đầu ra xem, thấy cậu Shane đang ẵm ông ngoại bước vào nhà. Cậu phải ẵm vì ông yếu quá, đi không nổi sau cuộc hành trình dài đằng đẵng.
Chúng tôi hét toáng lên, reo hò khi hai người đàn ông bước vào bên trong. Cuối cùng thì họ cũng về tới nhà! Bất chợt, tiếng chó con sủa ăng ẳng lấn át cả sự kích động của chúng tôi. Trời, chúng tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của ông ngoại vào lúc đó. Hình như tôi chưa từng nhìn thấy ông toét miệng ra và cười tươi như vậy. Ông đang vui sướng quá mà! Thế là suốt đêm đó, ông ngoại và con chó Tara - tên mới của nó - cứ quấn lấy nhau trên chiếc ghế yêu thích của ông.
Trước khi ngày Giáng Sinh chấm dứt, điều duy nhất tôi mong ước đã trở thành sự thật. Ông ngoại của tôi đã về nhà.
(truyện sưu tầm)
tác giả: Megan McKeown, 12 tuổi