• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Viện Thú Y Gaia vô trách nhiệm vô luơng tâm

[pU]

New Member
17.09.2013

Tôi viết điều này để cảnh báo mọi người, những người đã đang, sẽ hoặc có ý định nuôi chó mèo: hãy cẩn thận với Viện Thú Y GaiA ( đường số 1 An Dương)
Tôi nói là cẩn thận, thật cẩn thận. Ở Gaia có điều kiện vất chất máy móc tương đối tốt và tiên tiến mà không phải phòng khám nào cũng đáp ứng, vấn đề là, họ không có tâm và cực kì vô trách nhiệm. Bạn nên chủ động hơn khi khám chữa bênh ở đây, đừng giao phó hoàn toàn số phận thú cưg của bạn cho họ. Đó là việc cực kì mạo hiểm.
Bài viết chi tiết quá dài nên tôi post kèm link tóm tắt và thảo luận của rất nhiều người từng là nạn nhân ở Gaia http://www.facebook.com/photo.php?fbid=409080949220611


Bê,  giống Samoyed, đực, sinh tháng 4/2013, đẻ ở VN, tiêm 3 mũi vacxin, ngày ăn hai bữa, 2 túi sữa vinamilk , 4 viên canxi, cân nặng lúc 4 tháng rưỡi là 16kg. Mỗi ngày, tắm nắng 30 phút lúc 6r sáng, chạy bộ 20~30 phút mỗi tối. Không có giây phút nhốt lồng hoặc xích, từ lúc về nhà đến giờ là 3 tháng bị xích khoảng 3 lần vì gia đình có việc ra ngoài mà nơi đó không cho cún vào. Hoàn toàn khoẻ mạnh về mọi mặt, lanh lợi, nghịch ngợm, học rất nhanh, tình cảm. Mọi người có thể vào fb Smiley Samoyed để xem nhiều ảnh của Bê hơn , có ảnh đứng, ngồi , nằm đủ cả, từ bé đến giờ, để biết qua về tình trạng sức khoẻ đỡ mang tiếng đổ thừa.
Đợt vừa rồi HN đang nóng thì có nhiều trận mưa lớn, thời tiết se se lạnh đột ngột, một buổi tối, đang ngủ thì Bê bị một cơn co giật trong khoảng 1 phút, là co giật chứ không phải mê ngủ. Cường độ như thế nào thì rất khó để diễn tả, chỉ là bạn nuôi nó thì tự sẽ hiểu như thế nào là bất thường. Lạ là chỉ khi ngủ , mới có hiện tượng như trên, còn lúc thức thì nó vô cùng khoẻ manh, ăn uống tôt, vui vẻ hoạt bát. Khổ một nỗi Bê rất thích ngủ,  có lẽ vì thế mà số cơn co giật có lúc lên đến 5 lần 1 ngày .
Đây là giải thích thêm cho ai có thắc mắc là tôi đã chuẩn bị đủ kiến thức để nuôi nó hay chưa. Từ ngày mẹ Bê mang thai, bọn tôi đã chờ đợi và mong mỏi đón thằng bé về, tôi đọc hết những thứ mình có thể tìm được trên mạng về chó con, hỏi hết những ngừoi có thể hỏi, và một phần là kinh nghiệm do mất 1 bé trc đó khoảng nửa năm. Tôi biết không phải ai cũng rãnh đến mức đọc tài liệu nước ngoài, trong khi trình độ anh văn viết ở mức trung bình, với 1 lô lốc từ chuyên môn không thể dịch nổi. Trên mạng, có cái đúng có cái sai, và có cái đúng ng này sai ng khác. Tôi hiểu điều đó.

Sau khi mang đi anh bsi thú y quen, chẩn đoán yếu thần kinh không thể điều trị hẳn mà chỉ có thể tiêm và uống thuốc bổ thần kinh để cải thiện. Sau 2 ngày, tình hình vẫn không khả quan hơn, hôm nhiều nhất là co giật 5 lần một ngày, hôm thì 3 lần .bọn tôi thật sự hoang mang khi anh ý nói chưa gặp trường hợp này bao giờ, và cũng không biết chính xác em bị bệnh gì, vì thường là đều đỡ hẳn sau khi bổ trợ thuốc thần kinh, anh khuyên bọn tôi mang lên Gaia thử, vì ở đó cơ sở hạ tầng rất tốt, có thể sẽ có một hướng điều trị hợp lí hơn. 
Đến đây thì nhắc lại tình trạng của Bê, CHỈ bị co giật TRONG KHI NGỦ, ăn uống vệ sinh hoàn toàn khoẻ mạnh bt, chân có dấu hiệu hơi cong một chút, yếu hơn bt 1 chút nhưng vẫn chạy nhảy được, có hỏi ý kiến bác sĩ , anh ý nói đó là do bị co giật dẫn đến yếu cơ, khi nào hết sẽ tự khỏi, không lo.
Tôi cũng cố đọc một số câu hỏi trên các trang web nước ngoài về việc co giật, nhưng không hiểu rõ tường tận vì toàn từ chuyên ngành, chỉ biết đại khái có thể  bị vướng mắc một số vấn đề thần kinh hoặc như bệnh kinh niên lặp đi lặp lại mỗi năm, và co giật dưới 1 phút thì tạm thời không nguy hiểm. 

-Ngày thứ 3 kể từ lần đầu có triệu chứng co giật, tôi mang Bê lên Gaia vào lúc 6h30 sáng để kiểm tra vì qá lo lắng và sốt ruột, Dr.Long sau khi nghe qua tình trạng, phán vài câu xanh rờn về anh bsi thú y trên với giọng mỉa mai , thì giải trình một số lí do có thể gây ra cơn co giật, chi tiết thì không thể nhớ hết, nhưng cái nguyên nhân khác loại trừ, còn lại nguyen nhân kí sinh trùng. Bọn tôi đưa ra một số yêu cầu ktra như thử máu và xét nghiệm này nọ... thì Dr. Long gằn giọng nói là đừng xen vào việc chữa trị của bsi, ảnh hưởng đến phán đoán.  Từ lúc tôi mang Bê lên Gaia, mọi việc bọn tôi đều suy nghĩ, tìm hiểu và quyết định chứ không phải đơn thuần bác sĩ nói gì là nghe đó. Tôi chờ họ đến 8h, họp xong Dr.Thanh mới bắt đầu đưa ra phác đồ điều trị, đầu tiên là cắt cơn co giật, làm ổn định tình hình rồi xem xét tiếp. Tôi đồng ý,Bê được truyền "dung dịch Gaia" kèm uống viên thuốc chống co giật của Nhật.  lúc 9h30 tôi mang Bê về nhà, Bê ngủ rất ngoan, đến 1h30 thì bị một cơn co giật nhỏ trong khoảng 20~30 giây. 3h được uống viên thuốc còn lại. thì đến tối khuya cũng không có hiện tượng gì nữa. Về tình trạng sức khoẻ vẫn như bt. 
-Từ ngày Bê có hiện tượng co giật, bọn tôi không ngủ để trông , nên đếm chính xác và biết thòi gian chính xác xảy ra hiện tượng. Hôm thứ 2 lên Gaia, vẫn điều trị tương tự, khi về nhà chân em yếu hơn nữa, một phần vì sàn gạch nên trong nhà đi đứng khó khăn hơn sàn xi măng, hay bị trượt chân, tuy nhiên tuyệt đối không có một dấu hiệu co giật nào nữa. Bọn tôi rất mừng và tin tưởng vì nghĩ là em sẽ khỏi nhanh thôi.
- Hôm thứ 3 vẫn tiếp tục điều trị theo phác đồ đưa ra từ trước, có một điểm là các y tá không bao giờ tự ý thức cập nhật nhiệt độ, mà thấy là vác vào truyền luôn, toàn phải nhắc lên nhắc xuống. Thằng bé vẫn ăn khoẻ dù chân yếu đi rất nhiều, đi cầu thang rất khó khăn, toàn phải bế cho nó đỡ khổ, đnag nằm mà đứng lên rất khó, có lúc nó cáu qá còn kêu ứ ứ.Ttối hôm đó, em đi tiểu ngay trên chỗ mình nằm. Tôi lập tức gọi cho Gaia để hỏi, được Dr.Long trả lời rằng biểu hiện bình thường, yếu chân nên lười đứng dậy, thật ra tôi không biết chính xác e tiểu lúc nào, có cố gắng đứng dậy hay không nên tôi tạm tin. Dr.Thanh thì một mực khẳng định phải tin vào bsi. Vì thực sự mà nói Gaia đã giải quyết được vấn đề đáng lo nhất, đó là chấm dứt hiện tượng co giật, mà ai cũng hiểu co giật nhiều chẳng tốt lành gì, nhất là khả năng ảnh hưởng thần kinh.
- Ngày thứ 4, Dr. Thanh nói rằng điều trị có tiến triển tốt, nên bây giờ chuyển sang điều trị chân, bằng điện châm và kết hợp truyền nước để tăng kháng thể, anh ta nói tất cả nhữn em bị co giật đều chữa thành công ở đây, bị nặng hơn rất nhiều vẫn qua. Tôi đồng ý pp điện châm là vì biết 99% Bê không bị thiếu canxi, mà chân yếu chỉ là hệ quả xảy ra sau khi co giật trong 3 ngày qua, tôi nghĩ điện châm có thể kích thích căng cơ trở lại.
Vì nhà khá xa, lôi đi lôi về thấy thằng bé mệt, nên tôi quyết định để nó ở lại khách sạn một hôm để theo dõi tình hình rồi tính tiếp.
Tuy không có bsi nào ép cho Bê nội trú , vì bệnh nhẹ, không đáng, nhưng cho về nhà, nếu nó nằm lên nước tiểu mà không biết, ướt hết người kiểu gì cũng ốm ( không có lồng để nhốt) .Trc khi quyết định để Bê lại, tôi có hỏi rất kĩ là có ai chăm sóc và kiểm tra thường xuyên không? Họ nói có, cứ yên tâm, và tôi đã dặn những người trực ks rất kĩ là thường xuyên ktra nhiệt độ và tình trạng của em. Lúc 4h quay lại thăm thì thằng bé được thả ra với bộ lông ướt nham nhở chỗ này chỗ nọ, họ nói cho Bê uống nước mà nó nghịch quá, tôi bắt họ sấy khô ngay lập tức và chuyển sang khu khách sạn vì ở khu bệnh sợ lây. Vẫn không ai thèm đếm xỉa tình trạng, chỉ nhìn bằng mắt mà thấy nó khoẻ, Tôi bắt ktra bằng đc thì sốt 41,3 độ, tôi bắt bsi có biện pháp can thiệp để giảm nhiệt, bsi cho nhỏ Revolution ( trị ve rận, kí sinh trùng) r cho đăng kí ksan. Mũi vẫn ướt và hoạt bát, nhiệt độ là 40,5 độ. lúc 6h pm bọn tôi về nhà lấy cơm cho em ăn, vì nó có chết đói cũng không chịu ăn hạt khô. Khoảng gần 9hpm tôi đến thả em ra sân chạy, nó lũn chũn đi theo bọn tôi, ăn cơm uống sữa, tiêu tiểu bình thuờng, chân đã có dấu hiệu cứng cáp hơn lúc sáng nhiều rồi, bọn tôi tràn trề hi vọng về pp điện châm, về khả năng phục hồi nhanh chóng của thằng bé. Nó vẫn đi theo tôi xem cá, xem cây xem cỏ, lúc lắc đuổi theo khi tôi bỏ chạy, còn ôm hôn nữa, tôi còn cấu nó " eo ơi Bê tởm thế!" . Tôi thực sự không ngờ sau đó là khoảng thời gian sai lầm nhất cuộc đời mình . 10h bọn tôi cho em vào chuồng đi ngủ, Bê còn gọi với theo nữa. Cả đêm bồn chồn nhớ nó, hi vọng mai địện châm lần nữa, chân nó khoẻ hơn chút là ôm về, vì tôi biết trên Gaia nổi tiếng tiêm truyền không cần thiết.
- Ngày thứ 5, 7h30 sáng t có mặt ở Gaia và vào phòng khách sạn, lúc này không có ai ở đây, thấy thằng bé ngủ say nên t gọi nó, nó chỉ mở hé hé mắt, như thể đang bị ốm, gọi mấy lần nó mới rướn người dậy được, mở của ra thì thấy em nằm trên cái đệm, và ướt nước tiểu, điều đó đồng nghĩa, nó lại tiểu không kiểm soát hoặc vì quá mệt, em lả người đi trên tay bọn tôi, sốt cao. Tôi gọi người đến mang em đi cấp cứu thì nhận được tràng thông tin, ơ sao lại thế? sao lại bị như này nhỉ? lúc nãy vừa cho ra ngoài đi vs mà .....vv Tôi thật sự rơi vào trạng thái tụt dốc không phanh , không kiềm nổi nước mắt, tôi không hiểu tại sao thằng bé lại nằm đó mà không một ai hay biết trong khi nó đang ốm. Dr Long cũng sang, và khi y tá ktra, 44 ,5 độ, ông ta phán một câu xanh rờn " bạn này sốt 44,5 độ em nhé, sốt cao, khó lắm"
Tôi không nói được câu nào nữa, "khó lắm" , hờ, khó lắm á? như trò đùa của bọn trẻ con vậy, khó lắm nghĩa là khó cứu lắm á? Tôi hỏi dồn rốt cuộc nó bị làm sao, tại sao lại đột ngột như vậy? Câu trả lời là: có thể có virus tiềm ẩn trong cơ thể. Vậy tại sao ban đầu anh không kiểm tra hết mà nói nó sức khoẻ tốt rồi bây giờ nói cái kiểu phủi tay. Ông ta nói sẽ cố gắng hết sức giảm nhiệt và chờ Dr.Thanh đến, các bạn bình tĩnh. Tôi đã hỏi anh không đủ trình độ để khám cho nó à mà phải chờ, trình trạng nguy kịch sao phải chờ, anh ta im và lẻn đi chỗ khác. Khoảng 5 phút sau thì Dr.Thanh đến, Bê lại tiếp tục tiểu không kiểm soát, và lần này là ỉa không kiểm soát, không ai thèm thông báo mà lặng lẽ dọn, do tôi tự quan sát thấy nên mới hỏi. Dr. Thanh không nói gì mà chỉ là, các bạn chờ chờ chờ, vì này vì nọ , mọi ng đang cố gắng..... trong khi 8h vẫn đứng ra họp họp câi của nợ gì đó, để một y ta ngồi ôm Bê. Bọn tôi có cái sai là đọc quá nhiều, nên tự hiểu rằng khi sốt hơn 44 độ và có kèm co giật, tiêu tiểu không kiểm soát nữa, là 99% không thể cứu nữa, 1% là cứu và để lại di chứng cho thằng bé, rồi sẽ chết một thời gian sau đó. Trong vài phút, đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn ngay trước mắt, không một sự chuẩn bị, không một sự chống đỡ, tôi hoàn toàn không thể đứng vững trên chân mình nữa. Bọn tôi đưa ra quyết định, nên tiêm cho thằng bé đi nhẹ nhàng, không cần bắt nó cố nữa. Cái tôi nói ở đây, là sự cô gắng muộn màng của họ, KHÔNG CẦN THIẾT. Nếu họ có để tâm đến lời nói của tôi, thì có khi đã chả cần phải cố . Dr. Long đã lượn xe oto đi mất, Dr.Thanh cũng cứ bơ bơ đi, tôi nhắc lại rấ nhiều lần, đưa ra cho em hướng giải quyết ngay lập tức, sau khoảng thời gian chờ chờ đợi đợi , họ chuyển Bê vào phòng trong để tiếp tục truyền cái khỉ gió gì đó, ngọt ngọt như nước đường :). Dr.Thanh giảng giải dài dòng về việc có thể sức đề kháng kém, có thể kí sinh trùng đánh vào máu, có thể mất enzym gì gì đó, có 2 phương án : 1 cứu cho đến cùng, nhưng nói trước là để lại di chứng, và cũng chưa biết cố đến cùng thì có qua không, phương án thứ 2 là tiêm trợ tử. Nếu bạn chọn p.án 2 thì ở đây, bọn mình chỉ cách, chứ không làm, bạn phải tự tiêm, vì đạo đức nghề nghiệp và lương tâm bla bla.. Tôi đồng ý cách 2, hỏi về các phản ứng nếu có sau khi tiêm, yêu cầu gây mê trước khi tiêm và nói anh không cần nói thêm gì nữa. anh ta tiếp tục luyên thuyên về việc, sau khi chết có 2 hướng giải quyết, chôn hoặc thiêu..... bên mình sẽ giúp bạn "chôn miễn phí". Nghe mới hay ho, đây là tốn từng này tiền, làm ăn như thế này, tôi không hiểu khi miễn phí thì số phận thằng bé trôi dạt ở bãi rác hay mé sông nào nữa. Tôi nhấn mạnh anh không cần nói nữa, em tự có cách của mình. Anh ta nói các bạn kia sẽ chịu trách nhiệm đóng gói cẩn thận cho 2 bạn mang về.  Đoạn sau thì không có gì, tôi gây mê cho Bê ngủ thật sâu, rồi tiêm cồn vào ống dịch đang truyền cho nó. 9h10 phút Bê thực sự đã ngủ một giấc thật dài... 
Họ cho thằng bé vào cái thùng giấy hàng hoá nham nhở nào đó vừa với nó, khái niệm đóng gói cẩn thận đến rợn người nhỉ. Tôi thanh toán tiền và mang Bê về thiêu. Không một lời xin lỗi, không một lời chia buồn, không một lời giải thích. Xin lỗi không có nghĩ là nhận sai về phần mình, mà là cho phía khách hàng nhận thấy sự cảm thông và trách nhiệm của người làm nghê bác sĩ. 
Bản thân tôi mà nói, lúc đó, tôi không hề có ý thù hằn hay chửi rủa gì họ hết, vì tôi biết, trên đời có nhiều căn bệnh hiếm, biểu hiện kì lạ, không ai biết trước được, có thể do nhiều yếu tố, có thể chỉ 1 , 2 trường hợp cá biệt.
Cái đáng nói là cái cách hành xử khi có việc xảy ra, họ muốn chối bỏ trách nhiệm, trốn tránh và nói lấp liếm đi mọi thứ. Đổ lỗi lung tung để che đậy sự yếu kém trong năng lực và thiếu trách nhiệm.
Anh Thắng ( là chủ của Bái- bố của Bê) sau khi nghe cảm thấy tức tối nên chia sẻ câu chuyện lên fb của anh ý, có nhiều người vào đồng tình có ,chữi rủa có, vài người ủng hộ và kể kinh nghiệm, vài ng phản đối câu chuyện, một chị gọi thẳng cho Dr.Long và hỏi cho ra chuyện, lẽ dĩ nhiên, ông ta chối, chữ chả nhẽ nhận ?! Câu chuyện được bóp méo và đẩy lên cao trào của sự đổ lỗi tung toé, hết bsi thú y cũ đến chủ.... Nên tôi mới bức xúc đến cực độ khi tôi còn chưa kịp đổ lỗi cho họ thì họ đổ lên đầu tôi một cách nhanh chóng. Nực cười. Họ than phiền về việc bệnh tình của Bê yếu như thế này thế nọ, nói dối không biết ngượng mồm.

Tôi có một lời khuyên, ai đã và đang điều trị tại Gaia, thấy tiến triển tốt, thì cứ tiếp tục, vì có thể cơ địa hợp với bsi ở đấy, đó là điều đáng mừng. Còn ai có ý định hoặc thấy không tốt, thì bản thân phải chủ động tiềm hiểu người quen nhiều nhất có thể để có hướng chữa trị tốt hơn. Tin hoàn toàn vào họ, chỉ có tốn tiền mà không đến đâu. Tuy có nhiều bệnh Vn mình vẫn chưa chũa được hoặc trường hợp đặc biệt thì ít ra là mình đã có cô gắng giúp em. Các em chắc chắn hiểu được tấm lòng đó. Tôi  hi vọng Bê sẽ hiểu là bọn tôi đã rất đau lòng khi đưa ra quyết định đó!

Lúc đầu tôi muốn chuyện này đi qua không để lại dấu vết gì hết, nhưng giờ bên đó đã nói cái giọng đấy thì tôi cũng tường thuật ra đây luôn. Ai tin thì tin , còn không tin thì thôi, tôi không cần bè phái nên đừng nói tôi dìm hàng ai, tôi không có thừa hơi với mấy người không có trái tim ở đấy đâu, thế nhé! Ai muốn tìm hiểu thêm hoặc thắc mắc gì cứ hỏi, nếu biết tôi sẽ hết lòng trả lời, đừng nhảy xổ vào đây mà phê phán do tôi mà Bê mới như thế. Tôi thấy hành động đó mang tính chất vô duyên hơn là chia sẻ, tôi chỉ trau dồi kinh nghiệm nuôi cún như một người chủ, chứ không phải để làm bác sĩ thú y mà biết bách bệnh và biết hết các loại thuốc , nói như thế thì sinh ra cái nghề bác sĩ thú y để làm cái gì? khi chủ và cún phải tự vật lộn với bệnh tật, còn việc làm của bsi là cố giết nó và lấy tiền !

Mong là mọi người thật sự tỉnh táo để nuôi dạy các em thật tốt,  luôn bên cạnh các em ý thật vui vẻ và hạnh phúc.

Chị của Bê con <3
Thiên thần ngủ ngoan.
 

hoasung

Member
[pU];1112529 nói:
17.09.2013

Tôi viết điều này để cảnh báo mọi người, những người đã đang, sẽ hoặc có ý định nuôi chó mèo: hãy cẩn thận với Viện Thú Y GaiA ( đường số 1 An Dương)
Tôi nói là cẩn thận, thật cẩn thận. Ở Gaia có điều kiện vất chất máy móc tương đối tốt và tiên tiến mà không phải phòng khám nào cũng đáp ứng, vấn đề là, họ không có tâm và cực kì vô trách nhiệm. Bạn nên chủ động hơn khi khám chữa bênh ở đây, đừng giao phó hoàn toàn số phận thú cưg của bạn cho họ. Đó là việc cực kì mạo hiểm.
Bài viết chi tiết quá dài nên tôi post kèm link tóm tắt và thảo luận của rất nhiều người từng là nạn nhân ở Gaia http://www.facebook.com/photo.php?fbid=409080949220611


Bê,  giống Samoyed, đực, sinh tháng 4/2013, đẻ ở VN, tiêm 3 mũi vacxin, ngày ăn hai bữa, 2 túi sữa vinamilk , 4 viên canxi, cân nặng lúc 4 tháng rưỡi là 16kg. Mỗi ngày, tắm nắng 30 phút lúc 6r sáng, chạy bộ 20~30 phút mỗi tối. Không có giây phút nhốt lồng hoặc xích, từ lúc về nhà đến giờ là 3 tháng bị xích khoảng 3 lần vì gia đình có việc ra ngoài mà nơi đó không cho cún vào. Hoàn toàn khoẻ mạnh về mọi mặt, lanh lợi, nghịch ngợm, học rất nhanh, tình cảm. Mọi người có thể vào fb Smiley Samoyed để xem nhiều ảnh của Bê hơn , có ảnh đứng, ngồi , nằm đủ cả, từ bé đến giờ, để biết qua về tình trạng sức khoẻ đỡ mang tiếng đổ thừa.
Đợt vừa rồi HN đang nóng thì có nhiều trận mưa lớn, thời tiết se se lạnh đột ngột, một buổi tối, đang ngủ thì Bê bị một cơn co giật trong khoảng 1 phút, là co giật chứ không phải mê ngủ. Cường độ như thế nào thì rất khó để diễn tả, chỉ là bạn nuôi nó thì tự sẽ hiểu như thế nào là bất thường. Lạ là chỉ khi ngủ , mới có hiện tượng như trên, còn lúc thức thì nó vô cùng khoẻ manh, ăn uống tôt, vui vẻ hoạt bát. Khổ một nỗi Bê rất thích ngủ,  có lẽ vì thế mà số cơn co giật có lúc lên đến 5 lần 1 ngày .
Đây là giải thích thêm cho ai có thắc mắc là tôi đã chuẩn bị đủ kiến thức để nuôi nó hay chưa. Từ ngày mẹ Bê mang thai, bọn tôi đã chờ đợi và mong mỏi đón thằng bé về, tôi đọc hết những thứ mình có thể tìm được trên mạng về chó con, hỏi hết những ngừoi có thể hỏi, và một phần là kinh nghiệm do mất 1 bé trc đó khoảng nửa năm. Tôi biết không phải ai cũng rãnh đến mức đọc tài liệu nước ngoài, trong khi trình độ anh văn viết ở mức trung bình, với 1 lô lốc từ chuyên môn không thể dịch nổi. Trên mạng, có cái đúng có cái sai, và có cái đúng ng này sai ng khác. Tôi hiểu điều đó.

Sau khi mang đi anh bsi thú y quen, chẩn đoán yếu thần kinh không thể điều trị hẳn mà chỉ có thể tiêm và uống thuốc bổ thần kinh để cải thiện. Sau 2 ngày, tình hình vẫn không khả quan hơn, hôm nhiều nhất là co giật 5 lần một ngày, hôm thì 3 lần .bọn tôi thật sự hoang mang khi anh ý nói chưa gặp trường hợp này bao giờ, và cũng không biết chính xác em bị bệnh gì, vì thường là đều đỡ hẳn sau khi bổ trợ thuốc thần kinh, anh khuyên bọn tôi mang lên Gaia thử, vì ở đó cơ sở hạ tầng rất tốt, có thể sẽ có một hướng điều trị hợp lí hơn. 
Đến đây thì nhắc lại tình trạng của Bê, CHỈ bị co giật TRONG KHI NGỦ, ăn uống vệ sinh hoàn toàn khoẻ mạnh bt, chân có dấu hiệu hơi cong một chút, yếu hơn bt 1 chút nhưng vẫn chạy nhảy được, có hỏi ý kiến bác sĩ , anh ý nói đó là do bị co giật dẫn đến yếu cơ, khi nào hết sẽ tự khỏi, không lo.
Tôi cũng cố đọc một số câu hỏi trên các trang web nước ngoài về việc co giật, nhưng không hiểu rõ tường tận vì toàn từ chuyên ngành, chỉ biết đại khái có thể  bị vướng mắc một số vấn đề thần kinh hoặc như bệnh kinh niên lặp đi lặp lại mỗi năm, và co giật dưới 1 phút thì tạm thời không nguy hiểm. 

-Ngày thứ 3 kể từ lần đầu có triệu chứng co giật, tôi mang Bê lên Gaia vào lúc 6h30 sáng để kiểm tra vì qá lo lắng và sốt ruột, Dr.Long sau khi nghe qua tình trạng, phán vài câu xanh rờn về anh bsi thú y trên với giọng mỉa mai , thì giải trình một số lí do có thể gây ra cơn co giật, chi tiết thì không thể nhớ hết, nhưng cái nguyên nhân khác loại trừ, còn lại nguyen nhân kí sinh trùng. Bọn tôi đưa ra một số yêu cầu ktra như thử máu và xét nghiệm này nọ... thì Dr. Long gằn giọng nói là đừng xen vào việc chữa trị của bsi, ảnh hưởng đến phán đoán.  Từ lúc tôi mang Bê lên Gaia, mọi việc bọn tôi đều suy nghĩ, tìm hiểu và quyết định chứ không phải đơn thuần bác sĩ nói gì là nghe đó. Tôi chờ họ đến 8h, họp xong Dr.Thanh mới bắt đầu đưa ra phác đồ điều trị, đầu tiên là cắt cơn co giật, làm ổn định tình hình rồi xem xét tiếp. Tôi đồng ý,Bê được truyền "dung dịch Gaia" kèm uống viên thuốc chống co giật của Nhật.  lúc 9h30 tôi mang Bê về nhà, Bê ngủ rất ngoan, đến 1h30 thì bị một cơn co giật nhỏ trong khoảng 20~30 giây. 3h được uống viên thuốc còn lại. thì đến tối khuya cũng không có hiện tượng gì nữa. Về tình trạng sức khoẻ vẫn như bt. 
-Từ ngày Bê có hiện tượng co giật, bọn tôi không ngủ để trông , nên đếm chính xác và biết thòi gian chính xác xảy ra hiện tượng. Hôm thứ 2 lên Gaia, vẫn điều trị tương tự, khi về nhà chân em yếu hơn nữa, một phần vì sàn gạch nên trong nhà đi đứng khó khăn hơn sàn xi măng, hay bị trượt chân, tuy nhiên tuyệt đối không có một dấu hiệu co giật nào nữa. Bọn tôi rất mừng và tin tưởng vì nghĩ là em sẽ khỏi nhanh thôi.
- Hôm thứ 3 vẫn tiếp tục điều trị theo phác đồ đưa ra từ trước, có một điểm là các y tá không bao giờ tự ý thức cập nhật nhiệt độ, mà thấy là vác vào truyền luôn, toàn phải nhắc lên nhắc xuống. Thằng bé vẫn ăn khoẻ dù chân yếu đi rất nhiều, đi cầu thang rất khó khăn, toàn phải bế cho nó đỡ khổ, đnag nằm mà đứng lên rất khó, có lúc nó cáu qá còn kêu ứ ứ.Ttối hôm đó, em đi tiểu ngay trên chỗ mình nằm. Tôi lập tức gọi cho Gaia để hỏi, được Dr.Long trả lời rằng biểu hiện bình thường, yếu chân nên lười đứng dậy, thật ra tôi không biết chính xác e tiểu lúc nào, có cố gắng đứng dậy hay không nên tôi tạm tin. Dr.Thanh thì một mực khẳng định phải tin vào bsi. Vì thực sự mà nói Gaia đã giải quyết được vấn đề đáng lo nhất, đó là chấm dứt hiện tượng co giật, mà ai cũng hiểu co giật nhiều chẳng tốt lành gì, nhất là khả năng ảnh hưởng thần kinh.
- Ngày thứ 4, Dr. Thanh nói rằng điều trị có tiến triển tốt, nên bây giờ chuyển sang điều trị chân, bằng điện châm và kết hợp truyền nước để tăng kháng thể, anh ta nói tất cả nhữn em bị co giật đều chữa thành công ở đây, bị nặng hơn rất nhiều vẫn qua. Tôi đồng ý pp điện châm là vì biết 99% Bê không bị thiếu canxi, mà chân yếu chỉ là hệ quả xảy ra sau khi co giật trong 3 ngày qua, tôi nghĩ điện châm có thể kích thích căng cơ trở lại.
Vì nhà khá xa, lôi đi lôi về thấy thằng bé mệt, nên tôi quyết định để nó ở lại khách sạn một hôm để theo dõi tình hình rồi tính tiếp.
Tuy không có bsi nào ép cho Bê nội trú , vì bệnh nhẹ, không đáng, nhưng cho về nhà, nếu nó nằm lên nước tiểu mà không biết, ướt hết người kiểu gì cũng ốm ( không có lồng để nhốt) .Trc khi quyết định để Bê lại, tôi có hỏi rất kĩ là có ai chăm sóc và kiểm tra thường xuyên không? Họ nói có, cứ yên tâm, và tôi đã dặn những người trực ks rất kĩ là thường xuyên ktra nhiệt độ và tình trạng của em. Lúc 4h quay lại thăm thì thằng bé được thả ra với bộ lông ướt nham nhở chỗ này chỗ nọ, họ nói cho Bê uống nước mà nó nghịch quá, tôi bắt họ sấy khô ngay lập tức và chuyển sang khu khách sạn vì ở khu bệnh sợ lây. Vẫn không ai thèm đếm xỉa tình trạng, chỉ nhìn bằng mắt mà thấy nó khoẻ, Tôi bắt ktra bằng đc thì sốt 41,3 độ, tôi bắt bsi có biện pháp can thiệp để giảm nhiệt, bsi cho nhỏ Revolution ( trị ve rận, kí sinh trùng) r cho đăng kí ksan. Mũi vẫn ướt và hoạt bát, nhiệt độ là 40,5 độ. lúc 6h pm bọn tôi về nhà lấy cơm cho em ăn, vì nó có chết đói cũng không chịu ăn hạt khô. Khoảng gần 9hpm tôi đến thả em ra sân chạy, nó lũn chũn đi theo bọn tôi, ăn cơm uống sữa, tiêu tiểu bình thuờng, chân đã có dấu hiệu cứng cáp hơn lúc sáng nhiều rồi, bọn tôi tràn trề hi vọng về pp điện châm, về khả năng phục hồi nhanh chóng của thằng bé. Nó vẫn đi theo tôi xem cá, xem cây xem cỏ, lúc lắc đuổi theo khi tôi bỏ chạy, còn ôm hôn nữa, tôi còn cấu nó " eo ơi Bê tởm thế!" . Tôi thực sự không ngờ sau đó là khoảng thời gian sai lầm nhất cuộc đời mình . 10h bọn tôi cho em vào chuồng đi ngủ, Bê còn gọi với theo nữa. Cả đêm bồn chồn nhớ nó, hi vọng mai địện châm lần nữa, chân nó khoẻ hơn chút là ôm về, vì tôi biết trên Gaia nổi tiếng tiêm truyền không cần thiết.
- Ngày thứ 5, 7h30 sáng t có mặt ở Gaia và vào phòng khách sạn, lúc này không có ai ở đây, thấy thằng bé ngủ say nên t gọi nó, nó chỉ mở hé hé mắt, như thể đang bị ốm, gọi mấy lần nó mới rướn người dậy được, mở của ra thì thấy em nằm trên cái đệm, và ướt nước tiểu, điều đó đồng nghĩa, nó lại tiểu không kiểm soát hoặc vì quá mệt, em lả người đi trên tay bọn tôi, sốt cao. Tôi gọi người đến mang em đi cấp cứu thì nhận được tràng thông tin, ơ sao lại thế? sao lại bị như này nhỉ? lúc nãy vừa cho ra ngoài đi vs mà .....vv Tôi thật sự rơi vào trạng thái tụt dốc không phanh , không kiềm nổi nước mắt, tôi không hiểu tại sao thằng bé lại nằm đó mà không một ai hay biết trong khi nó đang ốm. Dr Long cũng sang, và khi y tá ktra, 44 ,5 độ, ông ta phán một câu xanh rờn " bạn này sốt 44,5 độ em nhé, sốt cao, khó lắm"
Tôi không nói được câu nào nữa, "khó lắm" , hờ, khó lắm á? như trò đùa của bọn trẻ con vậy, khó lắm nghĩa là khó cứu lắm á? Tôi hỏi dồn rốt cuộc nó bị làm sao, tại sao lại đột ngột như vậy? Câu trả lời là: có thể có virus tiềm ẩn trong cơ thể. Vậy tại sao ban đầu anh không kiểm tra hết mà nói nó sức khoẻ tốt rồi bây giờ nói cái kiểu phủi tay. Ông ta nói sẽ cố gắng hết sức giảm nhiệt và chờ Dr.Thanh đến, các bạn bình tĩnh. Tôi đã hỏi anh không đủ trình độ để khám cho nó à mà phải chờ, trình trạng nguy kịch sao phải chờ, anh ta im và lẻn đi chỗ khác. Khoảng 5 phút sau thì Dr.Thanh đến, Bê lại tiếp tục tiểu không kiểm soát, và lần này là ỉa không kiểm soát, không ai thèm thông báo mà lặng lẽ dọn, do tôi tự quan sát thấy nên mới hỏi. Dr. Thanh không nói gì mà chỉ là, các bạn chờ chờ chờ, vì này vì nọ , mọi ng đang cố gắng..... trong khi 8h vẫn đứng ra họp họp câi của nợ gì đó, để một y ta ngồi ôm Bê. Bọn tôi có cái sai là đọc quá nhiều, nên tự hiểu rằng khi sốt hơn 44 độ và có kèm co giật, tiêu tiểu không kiểm soát nữa, là 99% không thể cứu nữa, 1% là cứu và để lại di chứng cho thằng bé, rồi sẽ chết một thời gian sau đó. Trong vài phút, đầu óc tôi quay cuồng, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn ngay trước mắt, không một sự chuẩn bị, không một sự chống đỡ, tôi hoàn toàn không thể đứng vững trên chân mình nữa. Bọn tôi đưa ra quyết định, nên tiêm cho thằng bé đi nhẹ nhàng, không cần bắt nó cố nữa. Cái tôi nói ở đây, là sự cô gắng muộn màng của họ, KHÔNG CẦN THIẾT. Nếu họ có để tâm đến lời nói của tôi, thì có khi đã chả cần phải cố . Dr. Long đã lượn xe oto đi mất, Dr.Thanh cũng cứ bơ bơ đi, tôi nhắc lại rấ nhiều lần, đưa ra cho em hướng giải quyết ngay lập tức, sau khoảng thời gian chờ chờ đợi đợi , họ chuyển Bê vào phòng trong để tiếp tục truyền cái khỉ gió gì đó, ngọt ngọt như nước đường :). Dr.Thanh giảng giải dài dòng về việc có thể sức đề kháng kém, có thể kí sinh trùng đánh vào máu, có thể mất enzym gì gì đó, có 2 phương án : 1 cứu cho đến cùng, nhưng nói trước là để lại di chứng, và cũng chưa biết cố đến cùng thì có qua không, phương án thứ 2 là tiêm trợ tử. Nếu bạn chọn p.án 2 thì ở đây, bọn mình chỉ cách, chứ không làm, bạn phải tự tiêm, vì đạo đức nghề nghiệp và lương tâm bla bla.. Tôi đồng ý cách 2, hỏi về các phản ứng nếu có sau khi tiêm, yêu cầu gây mê trước khi tiêm và nói anh không cần nói thêm gì nữa. anh ta tiếp tục luyên thuyên về việc, sau khi chết có 2 hướng giải quyết, chôn hoặc thiêu..... bên mình sẽ giúp bạn "chôn miễn phí". Nghe mới hay ho, đây là tốn từng này tiền, làm ăn như thế này, tôi không hiểu khi miễn phí thì số phận thằng bé trôi dạt ở bãi rác hay mé sông nào nữa. Tôi nhấn mạnh anh không cần nói nữa, em tự có cách của mình. Anh ta nói các bạn kia sẽ chịu trách nhiệm đóng gói cẩn thận cho 2 bạn mang về.  Đoạn sau thì không có gì, tôi gây mê cho Bê ngủ thật sâu, rồi tiêm cồn vào ống dịch đang truyền cho nó. 9h10 phút Bê thực sự đã ngủ một giấc thật dài... 
Họ cho thằng bé vào cái thùng giấy hàng hoá nham nhở nào đó vừa với nó, khái niệm đóng gói cẩn thận đến rợn người nhỉ. Tôi thanh toán tiền và mang Bê về thiêu. Không một lời xin lỗi, không một lời chia buồn, không một lời giải thích. Xin lỗi không có nghĩ là nhận sai về phần mình, mà là cho phía khách hàng nhận thấy sự cảm thông và trách nhiệm của người làm nghê bác sĩ. 
Bản thân tôi mà nói, lúc đó, tôi không hề có ý thù hằn hay chửi rủa gì họ hết, vì tôi biết, trên đời có nhiều căn bệnh hiếm, biểu hiện kì lạ, không ai biết trước được, có thể do nhiều yếu tố, có thể chỉ 1 , 2 trường hợp cá biệt.
Cái đáng nói là cái cách hành xử khi có việc xảy ra, họ muốn chối bỏ trách nhiệm, trốn tránh và nói lấp liếm đi mọi thứ. Đổ lỗi lung tung để che đậy sự yếu kém trong năng lực và thiếu trách nhiệm.
Anh Thắng ( là chủ của Bái- bố của Bê) sau khi nghe cảm thấy tức tối nên chia sẻ câu chuyện lên fb của anh ý, có nhiều người vào đồng tình có ,chữi rủa có, vài người ủng hộ và kể kinh nghiệm, vài ng phản đối câu chuyện, một chị gọi thẳng cho Dr.Long và hỏi cho ra chuyện, lẽ dĩ nhiên, ông ta chối, chữ chả nhẽ nhận ?! Câu chuyện được bóp méo và đẩy lên cao trào của sự đổ lỗi tung toé, hết bsi thú y cũ đến chủ.... Nên tôi mới bức xúc đến cực độ khi tôi còn chưa kịp đổ lỗi cho họ thì họ đổ lên đầu tôi một cách nhanh chóng. Nực cười. Họ than phiền về việc bệnh tình của Bê yếu như thế này thế nọ, nói dối không biết ngượng mồm.

Tôi có một lời khuyên, ai đã và đang điều trị tại Gaia, thấy tiến triển tốt, thì cứ tiếp tục, vì có thể cơ địa hợp với bsi ở đấy, đó là điều đáng mừng. Còn ai có ý định hoặc thấy không tốt, thì bản thân phải chủ động tiềm hiểu người quen nhiều nhất có thể để có hướng chữa trị tốt hơn. Tin hoàn toàn vào họ, chỉ có tốn tiền mà không đến đâu. Tuy có nhiều bệnh Vn mình vẫn chưa chũa được hoặc trường hợp đặc biệt thì ít ra là mình đã có cô gắng giúp em. Các em chắc chắn hiểu được tấm lòng đó. Tôi  hi vọng Bê sẽ hiểu là bọn tôi đã rất đau lòng khi đưa ra quyết định đó!

Lúc đầu tôi muốn chuyện này đi qua không để lại dấu vết gì hết, nhưng giờ bên đó đã nói cái giọng đấy thì tôi cũng tường thuật ra đây luôn. Ai tin thì tin , còn không tin thì thôi, tôi không cần bè phái nên đừng nói tôi dìm hàng ai, tôi không có thừa hơi với mấy người không có trái tim ở đấy đâu, thế nhé! Ai muốn tìm hiểu thêm hoặc thắc mắc gì cứ hỏi, nếu biết tôi sẽ hết lòng trả lời, đừng nhảy xổ vào đây mà phê phán do tôi mà Bê mới như thế. Tôi thấy hành động đó mang tính chất vô duyên hơn là chia sẻ, tôi chỉ trau dồi kinh nghiệm nuôi cún như một người chủ, chứ không phải để làm bác sĩ thú y mà biết bách bệnh và biết hết các loại thuốc , nói như thế thì sinh ra cái nghề bác sĩ thú y để làm cái gì? khi chủ và cún phải tự vật lộn với bệnh tật, còn việc làm của bsi là cố giết nó và lấy tiền !

Mong là mọi người thật sự tỉnh táo để nuôi dạy các em thật tốt,  luôn bên cạnh các em ý thật vui vẻ và hạnh phúc.

Chị của Bê con <3
Thiên thần ngủ ngoan.
Thành thật chia buồn cùng chủ thớt. Đề nghị xem lại chữ Dr.
 
Top