teresatranduong
New Member
Không như những chú chó quý hiếm khác,Money chỉ là 1chú chó giống Việt Nam bình thường mà dân gian thường gọi là "chó ta", "chó cỏ" nhưng đối với chị ba và bố mẹ, anh hai, Money là 1 "người thân". Money đến nhà mình vào ngày 10/07/1997 và gia đình đã xem ngày này như là ngày sinh nhật của em, nên mỗi năm vào ngày này Money sẽ được ăn bánh kem và hột vịt lộn,chị Lucky, em Happy lớn, Happy nhỏ và 12 đứa cháu(con của chị Lucky và em Happy) của chúng ta cũng được như vậy, mẹ mình nói rằng chúng ta là 1 gia đình. 10 năm trôi qua với thật nhiều kỷ niệm, cuộc sống thăng trầm...Money vẫn bên chị và bố mẹ lúc vui cũng như buồn, khi hạnh phúc cũng như đau khổ, lúc giàu sang cũng như khi khốn khó...Em đã hứa với chị là em sẽ sống với chị hoài...
Cũng như biết bao nhiêu lần trước đây, khi em bị bệnh phải đi xem bác sĩ, em đều bắt chị phải ẵm em, em "đu" trên vai chị suốt, không bao giờ chịu đặt chân xuống đất..Các anh chị ở Trạm Phòng chống dịch và kiểm dịch động vật Lý Chính Thắng đều biết rằng em rất nhõng nhẽo, em nặng cả hơn 25 kg nhưng chị không thấy nặng khi ẵm em.
Em lớn lên trong tình thương của gia đình mình, khoảng 3tháng là em lại chụp hình, chị làm cho em cả 1quyển nhật ký, ghi lại tất cả hình ảnh và tâm sự của 2chị em mình.
Bây giờ thì em của chị đã lớn tuổi rồi nhỉ! Bố mình nói em quá béo, hàng ngày dù bận rộn nhưng chị vẫn dành thời gian dẫn em đi bộ, có vận động chị thấy em khoẻ hơn.
Lần đó cũng như những lần trước, chị cũng ẵm em trên vai..Đã hơn 23giờ nhưng chị em mình vẫn còn ở chỗ bác sĩ, trong lúc đợi truyền dịch Gluco cho em, chị em mình đã nói chuyện với nhau thật nhiều, lúc trước cũng vậy nhưng không hiểu sao tối nay chị lại khóc, chị nhắc lại với em lời hứa của em là sẽ sống với chị hoài hoài thì chị thấy mắt em chảy nước.Money ơi,em bị sốt cao nên mắt chảy nước hay em đang khóc vậy.
Chị phải ẵm em trên vai đi 1 quãng đường khá xa từ phòng mạch thú y ra đến đường để đón xe. Em của chị hôm nay nhẹ tênh đến kỳ lạ dù em chỉ mới có 1ngày "bỏ ăn".
Một năm đã qua, chị vừa đưa các cháu đi biển về, trưa nay ngồi nhìn các cháu vui đùa với cát biển, chúng thích thú lắm, chúng cũng như Money vậy, bây giờ chị đã có điều kiện, khả năng và thời gian để đưa em đi biển chơi rồi nè nhưng Money lại không thể đi được! Nhìn xem nè, ngày anh 2 lấy vợ, Money cũng đeo nơ đi loanh quanh bên anh hai như chú rể phụ vậy. Ô kìa, khi chị ba đi ra xe hoa Money còn nóng lòng hơn chị, giành đi trước cô dâu chú rể để được chụp hình kìa. Ngày xưa, anh ba khi ấy còn là bạn trai của chị Money đã mang Money đến làm quà để mua lòng chị ba và bố mẹ. Anh ba bây giờ đã có hướng đi riêng cho cuộc đời mình, và chị của em cũng vậy. Nhưng đối với người khác thì Money là "đồ vật" dùng để biếu, cho, tặng vì 1 mục đích gì đó, nhưng với chị thì Money là 1 người thân, 1đứa em trai duy nhất...Ba năm về trước, khi anh chị ba của em không còn "chung 1con đường" thì anh ba đã quên em, dù em vẫn sống và chị biết em rất nhớ anh ba. Chị của em thì vẫn mãi nhớ về em, dù là em ở mặt đất hay đã bay lên trời...
Cũng như biết bao nhiêu lần trước đây, khi em bị bệnh phải đi xem bác sĩ, em đều bắt chị phải ẵm em, em "đu" trên vai chị suốt, không bao giờ chịu đặt chân xuống đất..Các anh chị ở Trạm Phòng chống dịch và kiểm dịch động vật Lý Chính Thắng đều biết rằng em rất nhõng nhẽo, em nặng cả hơn 25 kg nhưng chị không thấy nặng khi ẵm em.
Em lớn lên trong tình thương của gia đình mình, khoảng 3tháng là em lại chụp hình, chị làm cho em cả 1quyển nhật ký, ghi lại tất cả hình ảnh và tâm sự của 2chị em mình.
Bây giờ thì em của chị đã lớn tuổi rồi nhỉ! Bố mình nói em quá béo, hàng ngày dù bận rộn nhưng chị vẫn dành thời gian dẫn em đi bộ, có vận động chị thấy em khoẻ hơn.
Lần đó cũng như những lần trước, chị cũng ẵm em trên vai..Đã hơn 23giờ nhưng chị em mình vẫn còn ở chỗ bác sĩ, trong lúc đợi truyền dịch Gluco cho em, chị em mình đã nói chuyện với nhau thật nhiều, lúc trước cũng vậy nhưng không hiểu sao tối nay chị lại khóc, chị nhắc lại với em lời hứa của em là sẽ sống với chị hoài hoài thì chị thấy mắt em chảy nước.Money ơi,em bị sốt cao nên mắt chảy nước hay em đang khóc vậy.
Chị phải ẵm em trên vai đi 1 quãng đường khá xa từ phòng mạch thú y ra đến đường để đón xe. Em của chị hôm nay nhẹ tênh đến kỳ lạ dù em chỉ mới có 1ngày "bỏ ăn".
Đã đến lúc nói lời chia tay...
Các cháu, chị Lucky, em Happy lớn, Happy nhỏ 'tru" lên khi Money ra đi...Bố,mẹ,anh hai và chị liệm em với nhiều hoa huệ trắng...Mọi người đưa em đến nơi thiêu và chị đã mang tro cốt của em về đặt bên cạnh cháu Hoa. Tuần nào vào ngày Chúa nhật chị cũng quỳ dưới chân Đức Mẹ cầu nguyện cho em của chị được bay lên trời...Và trên bàn thờ Money luôn luôn có hoa trắng, em của chị rất thích hoa trắng. Chị còn nhớ khi chị nhận việc cắm hoa thuê bán thời gian cho 1cửa hàng hoa thời còn là sinh viên kiếm tiền đi học, mỗi khi thấy hoa trắng Money lại đến nằm nhìn chị cắm hoa say sưa.Một năm đã qua, chị vừa đưa các cháu đi biển về, trưa nay ngồi nhìn các cháu vui đùa với cát biển, chúng thích thú lắm, chúng cũng như Money vậy, bây giờ chị đã có điều kiện, khả năng và thời gian để đưa em đi biển chơi rồi nè nhưng Money lại không thể đi được! Nhìn xem nè, ngày anh 2 lấy vợ, Money cũng đeo nơ đi loanh quanh bên anh hai như chú rể phụ vậy. Ô kìa, khi chị ba đi ra xe hoa Money còn nóng lòng hơn chị, giành đi trước cô dâu chú rể để được chụp hình kìa. Ngày xưa, anh ba khi ấy còn là bạn trai của chị Money đã mang Money đến làm quà để mua lòng chị ba và bố mẹ. Anh ba bây giờ đã có hướng đi riêng cho cuộc đời mình, và chị của em cũng vậy. Nhưng đối với người khác thì Money là "đồ vật" dùng để biếu, cho, tặng vì 1 mục đích gì đó, nhưng với chị thì Money là 1 người thân, 1đứa em trai duy nhất...Ba năm về trước, khi anh chị ba của em không còn "chung 1con đường" thì anh ba đã quên em, dù em vẫn sống và chị biết em rất nhớ anh ba. Chị của em thì vẫn mãi nhớ về em, dù là em ở mặt đất hay đã bay lên trời...