• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Thơ Bảo Sinh: “Đời người”

greenvet-hanoi

Chuyên gia thú y
Thơ Bảo Sinh: “Đời người”


28.07.2010 — Lê Minh Hưng


Đời người
Đời người như tốt qua sông
Tiến ngang, tiến dọc chứ không được lùi.
Bài cùng chuyên đề:
Kiếp Người
Kiếp người như một giỏ cua,
Trời đổ tung toé ra chùa ra sân.
Con thì trẻ vặt hết chân,
Con bò đường nhựa, con lần ra ao…
Thực hư
Kính đeo ngay trước mắt mình
Nhiều khi vẫn cứ đi tìm loay hoay
Cửa đời chìa khóa cầm tay
Mà sao vẫn cứ loay hoay đi tìm
Mặt nạ-mặt thật
Bà mụ đã nặn thành ta
Cuộc đời nặn lại hóa ra thế này
Thợ làm mặt nạ khéo tay
Thua xa mặt thật đời bày khắp nơi
Bể khổ
Đời là bể khổ mênh mông,
Sao ai cũng muốn sống trong bể đời.
Quy tiên là được lên trời,
Sao ai cũng muốn sống đời trần gian.

Hồng nhan bạc mệnh đa truân,
Sao ai cũng muốn mỹ nhân là mình?
Ngu si được hưởng thái bình,
Chẳng ai lại muốn để mình ngu si!
Nhân Cảnh
Ngồi nhìn non bộ đứng im,
Ngắm cá trong chậu, xem chim trong ***g.
Cây si bẻ quặt uốn cong,
Còn mình tự nhốt vào trong lẽ đời.
Danh
Trăng qua cửa sổ trăng vuông
Gió dẹt mình xuống để luồn mái tranh
Con người muốn lọt vào danh
Thì mình phải tự ép thành cái tên

Vì đời có được cái tên,
Cho nên mới có Phật, tiên, và người.
Vì đời có chữ có lời,
Cái danh mới nhốt được người vào trong.
Hữu Thân, Hữu Tội
Vô tư như nắng giữa trời
Cũng làm cho đổ mồ hôi bao người
Hữu thân hữu tội trên đời
Đẹp xinh làm tủi nhiều người xấu hơn.

Thân như bóng chớp có rồi không,
Cây cỏ xuân tươi thu đượm hồng.
Mặc cuộc thịnh suy đừng sợ hãi,
Thịnh suy như cỏ hạt sương đồng.
Danh tiếng lẫy lừng danh tiếng hại,
Tuổi tên lộng lạc tuổi tên trù.
Bao nhiêu bay nhảy bao nhiêu dại,
Mấy trận tài khôn mấy trận ngu.
(trích trong “Pháp môn toạ thiền” của Pháp sư Giác Nhiên)
Ly thân
Vì yêu tha thiết con người,
Cho nên mới lánh về nơi không người.
Quạnh hiu ngay giữa đất trời,
Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.
Chúc nhau
Mời nhau ăn tiệc ăn nằm
Mấy ai khao bạn bữa ăn khí trời
Chúc nhau chúc đủ mọi lời
Mấy ai chúc bạn thành người tốt hơn.
Cảm ơn
Đừng trách đời làm khổ ta
Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần
Nên khi nhắm mắt lìa trần
Chỉ xin được nói một lần: Cảm ơn!
Kéo Co
Co kéo nên bị kéo co
Buông ra không kéo, ai co được mình.
Vô Nghĩa - Ý Nghĩa
Nghĩa cuộc đời đều là vô nghĩa
Sao loài người vẫn sống say sưa
Vô nghĩa cuộc đời chính là ý nghĩa
Hiểu tận cùng sẽ hoá ngây thơ.
Phong Thủy
Chôn chọn giờ, cưới chọn giờ
Yêu nhau chọn lúc bất ngờ gặp nhau
Làm nhà chọn hướng trước sau
Hôn nhau chọn chỗ gặp nhau tình cờ.

Phong thủy không ở đâu xa
Phong thủy chính bởi nhân hòa sinh ra.

Ở đâu ăn ngon ngủ ngon
Ở đấy phong thủy không còn đâu hơn.
Ngây Thơ
Người ngu vỗ ngực là khôn
Người khôn lại biết mình còn quá ngu.
Chân tu là tự nhiên tu
Thơ ngây chẳng biết ngây thơ là gì!

Mình ngu nhiều kẻ ngu hơn
Cho nên được gọi là khôn hơn người
Em xinh đâu bởi nụ cười
Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn

Bệnh viện xét nghiệm toàn thân
Không siêu âm được bệnh hâm của người.
Cực lạc
Tây Trúc nào biết ở đâu
Cực lạc chỉ ở trong câu thơ này
Trông lên mình chẳng bằng ai
Trông xuống lại thấy chẳng ai bằng mình
Tuyệt đỉnh
Tuyệt đỉnh vinh quang tận cùng cay đắng
Khi quay nhìn không một bóng thân thương
Đành ôm trong lòng một vầng trăng khuyết
Để nhớ về những giấc mộng đế vương
Thua
Tiến lên vào cái ống đời
Sao bằng lùi lại giữa trời thảnh thơi?
Vật nhau trong cái ống đời
Sao bằng thua cuộc về ngồi ngắm mây?
Thời
Nhân gian trong một chữ thời
Kẻ nào đi trước thành người đến sau
Sao cho vẫn cứ cùng nhau
Vừa đi được trước vừa sau mọi người.

Được thời mối đục chân vua
Anh hùng đâu lấy được thua mà bàn
Hết thời lính lại trói quan
Con vua thất thế lại sang quét chùa.

Đứng nhắc mãi thời oanh nay đã liệt,
Đại đao Vân Trường không đọ súng tiểu liên.

Đừng khoe cao thủ nhất đời
Thua thằng tranh thủ đúng thời đúng cơ.

Đuổi cướp trong cái vòng đời
Trước sau giả thật chỉ trời biết thôi
Cướp vặt không thoát lưới trời
Cướp cả thiên hạ được ngồi làm vua.

Cái đang là mốt nhất đời,
Tốt hơn sẽ bị mọi người xét oan.
Cái xấu ở mãi thế gian,
Xấu hơn sẽ được phong làm thánh nhân.

Ngày xưa vắng vẻ phố phường
Chữ Tâm, chữ Đức ta thường để trên.
Bây giờ người chật như nêm
Chữ Nhẫn thường được đặt lên bàn thờ.
Đủ
Rồi sẽ hiểu ít nhiều đều là đủ
Trẻ hay già vô nghĩa trước mai sau
Vua ôm ấp bao cung tần mỹ nữ
Sướng hơn gì người cùng khổ ôm nhau
Phía trước
Bọ ngựa rình bắt ve sầu
Biết đâu chim sẻ đằng sau bắt mình
Mải tìm danh lợi, gái xinh
Biết đâu cái họa đang rình bắt ta.
Quân bình
Đứng núi này trông núi nọ
Đứng núi nọ trông núi này
Nhìn giữa hai núi mới hay
Mỗi chân một núi hai tay quân bình
Bình thường là thường quân bình
Tầm thường là lẽ thường tình bình quân
Ta như quả lắc quả cân
Chuyển động là để tự tâm quân bình
Nghĩ và lo
Nghĩ về con kiến nó bò,
Chẳng lo về nỗi con bò trắng răng.
Nghĩ về cái đẹp ánh trăng,
Đừng lo thằng Cuội, ả Hằng với nhau.
Tự trào
Lã Bất Vi buôn cả vua
Hồ Xuân Hương chửi cả chùa lẫn sư
Bọn họ gan lớn mật to
Còn ta gan bé nằm lo sập trời
Thảnh thơi
Trong trần ai có mấy nơi tĩnh mịch
Trong lòng mình có mấy lúc thảnh thơi
Lúc thảnh thơi gặp nơi tĩnh mịch
Là khi mình thấy cả đích trước sau
Tâm Nhàn
Tự nhiên chờ cái đến
Thanh thản tiễn cái đi
Yêu những điều không muốn
Tâm nhàn hơn mây trôi.
Tết Nhàn
Mình không quỵ lụy người ta
Mà mình cũng chẳng có ma nào cần
Cho nên tết được yên thân
Không ai biếu xén chẳng cần biếu ai.
Không mong đến chẳng cầu đi
Không phân khôn dại còn chi để buồn.
Sống – Chết – Già – Trẻ
Sống một ngày, đất lạ thành quen
Sống một đời, người quen thành lạ

Bất ngờ bạn chết đêm qua,
Nghe tin bỗng thấy lòng ta sững sờ.
Tiếc thương pha lẫn ước mơ,
Mong sao cũng được bất ngờ ra đi.

Sống tới tuổi cổ lai hâm,
Đoạn sau khuyến mại không cần đúng sai.

Gọi là trẻ hay là già
Thì ta vỗ ngực vẫn là đàn ông
Khác xa các vị công công
Gia tài chỉ có một dòng nước trong

Vì đời có được kiếp sau
Cho nên người cũng đỡ đau kiếp này.

Minh mẫn khi chết mới đau
Lú lẫn khi chết biết đâu là gì?

Tuổi già lùi từ từ là tiến
Tuổi trẻ tiến từ từ là lùi.
Cảm
Sống một ngày đất lạ thành quen
Sống một đời người quen thành lạ !
Thở
Hít vào đủ khí đất trời
Thở ra cho hết những hơi hít vào
Không nợ trời đất chút nào
Thân ta thành cửa ra vào thiên nhiên.
Chốn lãng quên
Dù đi cuối đất cùng trời
Chẳng mơ thấy được đúng người đúng tên
Thôi đành về chỗ lãng quên
Mới mong gọi được đúng tên đúng người.
Thông
Làm thông ngay giữa kiếp người
Làm người lại đứng giữa trời như thông.
Lá reo tiếng hạc từng không
Vi vu nào biết là thông hay người.
Trăng
Nếu trăng cũng chết như đời
Thì ta đâu thấy kiếp người phù du
Vì trăng sống mãi ngàn thu
Cho nên càng thấy phù du kiếp người
Hữu tình
Trời xanh xanh biếc vô tình
Cho nên trời chẳng như mình già đi
Vô tình trẻ mãi làm chi
Hữu tình dù có già đi cũng tình
Sông giữa biển
Xin làm sông giữa biển khơi
Đôi bờ là nước, ta người lạ nhau
Ta không họ trước tên sau
Chung nhau lớp sóng gọi nhau là người
Như ta
Cho ta về chỗ gió mưa
Cho ta về chỗ có trưa có chiều
Về nơi có ghét có yêu
Nắng, mưa, yêu, ghét, sớm, chiều như ta

Không cần kê lại bàn thờ
Tâm lệch kê lại, tâm mờ thì lau.

Không mong đến chẳng cầu đi
Không phân khôn dại còn chi để buồn
Tâm như nước chảy trên nguồn
Soi hình tạo hóa mà không lưu hình
Bói Toán
Cố biết giờ chết của mình
Coi như đã bị tử hình khai đao.
Không cần biết chết lúc nào
Coi như lạc lối đi vào thiên thai.
Say
Người ta mê mải tìm tên
Tôi tìm một chỗ lặng yên vô tình.
Người ta say rượu say tình
Tôi say một cõi không mình không ta…
Tự Tại
Không mong đến, chẳng cầu đi
Không phân khôn dại, còn chi để buồn.
Tâm như nước chảy trên nguồn
Soi hình tạo hoá mà không lưu hình.
Cứ đi
Mình không chỗ đứng trên đời
Lại không cả biết nằm ngồi ở đâu
Thì đi về chỗ bắt đầu
Cứ đi không đến về đâu thì về
Chen
Càng đông càng cố chen vào
Chen vào lại chẳng đường nào chen ra
Càng đông càng chẳng thấy ta
Chỉ toàn thấy kẻ lách ra chen vào ..
Xã hội
Thiên tuế vạn tuế không còn
Còn toàn những kẻ mong tròn trăm năm.

Diệt mãi không hết trùm khủng bố
Vì lòng người đều có chỗ cực đoan

Mẹ già như chuối chín cây
Sổ đỏ mẹ quyết cầm tay chẳng rời
Ông sở địa chính phì cười
Mai kia quy hoạch đất thời của ông.

Ghế thì ít, đít thì nhiều
Cho nên đấu đá là điều tất nhiên
Ba lạng ở chốn động tiên
Thừa chỗ đủ để cưỡi lên vạn người

Gia Nhập Vê kép tê ô (W.T.O)
Xuất tinh thì ít, xuất thô thì nhiều
Giao lưu văn hóa càng nhiều
Giao mà không hợp bao nhiêu cũng thừa.
Thiên nhiên
Nếu không có trái đất
Mình lơ lửng thành tiên
Nếu không có xã hội
Mình trở thành thiên nhiên
Vuông tròn
Ngày xưa trái đất hình vuông
Cho nên đi đứng trên đường thẳng hơn
Bây giờ trái đất hình tròn
Cho nên bao kẻ lom khom định bò.
Chợ âm dương
Buông thõng hai tay đi vào chợ
Họa phúc mua đều có hóa không.
Sinh tử bán rồi đời hết nợ
Buông tay đi suốt chợ âm dương.
Quay lại
Phía trước không có trước
Phía sau không có sau
Kìa mênh mông bể khổ
Quay lại thấy bến bờ
Nhà thơ
Lấy chồng thi sỹ cũng hay
Khi chết khiêng nhẹ vì gầy dơ xương.
Chồng nhậu chết chợ chết đường
Khỏi tiền chôn cất khỏi hương thắp mồ
Ai cũng làm được nhà thơ
Ai cũng có thể “sù cơ” của mình
Muốn đuổi khách ra khỏi nhà
Đọc thơ được giải họ ra tức thì.
Muốn cho trộm chẳng đến nhà
Đề vào trước cửa: Đây là nhà thơ.
 
bác báu hay quá
bác có nhiều câu thơ hay của bảo sinh quá
tuoi gia như các bác có chút thơ phú vào nó sinh động hẳn lên
 
Top