Chào các bạn. Cảm ơn các bạn trong những ngày qua đã chia sẻ với mình. Mình đã gọi điện lại cho bác sĩ ngay hôm đấy, bác bảo với tình hình bé chịu ăn uống thế thì để ở nhà chăm sóc, may mắn thì sẽ sống.
Từ hôm bé bị dẫm vào đến nay đã là 5 hôm rồi, tình hình vẫn không có gì khá hơn cả. bé vẫn nằm ngoẹo cổ, đi tiểu bình thường nên mình vẫn hy vọng là kiên trì sẽ được. Mình đều đặn cho bé uống đường gluco, sữa, b1 và cháo loãng. Nhưng đến hôm nay gần như là tuyệt vọng, bé nằm không kêu như mọi hôm, cho ăn uống vẫn ăn đều nhưng.... tuyệt nhiên không thấy đi tiểu. mình đọc về bệnh bí tiểu thấy có xuất hiện ở mèo bị cong cột sống... mình rất hoang mang... giờ thì không dám cho bé ăn uống gì... mai mình sẽ cho đi bác sĩ.
Lúc này thực sự mình đang rất buồn...Mà có lẽ nói buồn cũng không thể tả hết. Hôm nay gọi điện cho chị ở Hanvet, nói tình trạng, chị ấy đã bảo luôn " Vào cột sống thì không thể can thiệp được rồi em ạ, khó lắm, em cho nó ăn,nếu nó chịu ăn thì nó sẽ cứ sống lay lắt như thế, cứ sẽ nằm 1 chỗ đến chết, còn nếu không ăn thì nó sẽ chết dần" ... Trống rỗng... Giằng xé... Để em sống lay lắt vô thức hay...
Giờ lại thêm chứng bí tiểu...
Gọi điện cho 1 bác sĩ khác, bác hẹn sáng mai mang đến khám. Sáng mai đi thi về, tớ sẽ mang em qua.
Tớ thực sự cảm thấy nản và mệt mỏi quá. Buồn lắm, giận lắm nhưng không biết đổ lỗi cho ai bây giờ. Đây là sự việc không may, không ai mong muốn, tớ không thể trách mắng em tớ, nó cũng đã quá hối hận rồi. Nhưng tớ thì biết nghĩ thế nào bây giờ...
Bé Sumo nhà tớ mới chưa được 3 tháng. Em ngoan và rất hiếu động. 5 ngày qua quả thực rất dài đối với tớ. không thể tin nổi là trước khi tớ bước ra khỏi nhà, em còn ngủ với tớ, đùa với tớ, cắn tay tớ mà khi về em đã thành như thế này rồi... vô thức... gọi không nghe... lay không dậy... tớ thấy bất lực lắm.
Tại sao lần nào cũng là tớ? Hay mẹ nói đúng: nhà mình không có tay nuôi mèo.
Nhưng đối với tớ, Sumo, kể cả em Cún trước kia nữa, không chỉ là mèo, mà còn như những thằng em trai. Chúng nó yêu thuơng mình, chơi đùa với mình mà không cần đòi hỏi bất cứ cái gì. Chúng làm mình cảm thấy bớt cô đơn trong những lúc 1 mình... Nhưng tại sao?
Không may? ừ, tớ biết là không may. Từ nhỏ đến lớn tớ đã là người không may mắn. Tớ chấp nhận. Nhưng áp đặt cái không may đấy lên những người mà tớ yêu thuơng thì tớ không thể chấp nhận. Nhưng... tớ không chấp nhận thì tớ còn biết làm gì được? Hay không yêu thuơng ai, cái gì nữa???
Tớ tuyệt vọng hoàn toàn. Mọi người có hiểu cảm giác buổi đêm, nâng trong lòng một thân thể oằn èo, vô thức mà nghĩ đến những lúc chạy nhảy, vui đùa của nó thế nào không... thực sự kinh hoàng...Đau lòng lắm.
Tớ không có mong muốn gì to lớn cả, tớ chỉ mong em được khoẻ mạnh, khoẻ mạnh mà sống... sao khó quá... trc đây em Cún bị bệnh hiểm nghèo, không thể cứu được, tớ đành chịu. Sumo đã được tớ nuôi, tớ che chở cẩn thận, vậy mà... chẳng thể làm được gì nữa rồi. Chỉ thuơng Sumo, còn nhỏ quá, em còn đang tung tăng vui đùa, em tình cảm lắm, sao kết cục của em lại ở đây?
Tớ stress kinh khủng, nhưng không trách em tớ được vì tớ biết nó day dứt lắm, ân hận lắm. Tớ đau lòng kinh khủng. Tớ muốn gào lên như 1 con điên chính hiệu nhưng lại không thể.
Tớ thực sự không đủ dũng cảm để đối mặt với những phút như thế này. Có lẽ từ nay tớ không nuôi gì nữa, để không còn làm liên luỵ đến những sinh linh nhỏ bé, vô tội này nữa.
Xin lỗi mọi người vì tớ nói quá nhiều và quá linh tinh. nhưng bởi vì lúc này tớ đang bế tắc, tuyệt vọng, tớ không nói được với ai cả, chỉ biết chia sẻ cùng mọi người. Cảm ơn các bạn.