• Chào mừng bạn Khách đến với diễn đàn, chúc bạn vui vẻ sinh hoạt cùng cộng đồng Vietpet.
    Diễn đàn đã có sẵn cơ sở dữ liệu tương đối lớn về các vấn đề thường gặp như thú y, huấn luyện, chăm sóc thú cưng..., bạn Khách vui lòng tìm đọc kỹ trước khi gửi câu hỏi.
    Lưu ý: Diễn đàn không chấp nhận ngôn ngữ chat, bài viết không có nội dung ( bài spam).

Lòng tự trọng của chó

amifidele

Member
Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội. Tôi hỏi anh: “Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào ?” Anh trả lời: “Trừ việc không biết nói ra, chúng không khác gì người.” Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp: “Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều mầu sắc tình cảm ?” – “Không đâu !” Anh nói.

Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.

Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại “lấy cắp” một vật đem dấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng, đúng là anh “kẻ cắp” kia.

Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó : “Không, không phải người ấy ! Tìm lại đi !”
Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ ? – nó nghĩ. “Không phải người ấy ! Đi tìm lại đi !” Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm .... Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. “Không ! Không đúng !” Huấn luyện viên lại lắc đầu. “Tìm lại đi !”

Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng nó đứng lại bên cạnh anh “kẻ cắp” kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý – tôi cảm thấy chính là người này đây ... “Không ! Tuyệt đối không phải người ấy !” Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị.

Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác ... đều không đúng mà ?
“Nó ở trong hàng người ấy đấy ! Mau tìm ra ngay !” Huấn luyện viên quát lên.

Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên trộm hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy ...

Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.

Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm.

Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi “kẻ cắp” bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: "lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng"...

Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là – ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy: khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó “ngoào” lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi...

“Đen ! Đen ! Mày đi đâu thế hả ?” Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.

Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.

“Đen ! Đen ! Tao xin lỗi mày !” Huấn luyện viên oà lên khóc.

Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình.

“Đen ! Đừng giận ! Tao chỉ đùa mày một tý thôi mà !”

Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống con Đen.

Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất.

Mấy ngày sau đấy con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.

Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình !
Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn con người !

Chuyện về sau ư ? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sáng quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vẻ oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ ... Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ.

Ôi, con Đen, chao ôi !

Nguyên Hải dịch (truyện của Ngô Nhược Tăng - Trung Quốc )
 

ngoc_anh

Member
Bài này bác Kim Cương post lên rồi mà. Hình như khoảng 06 - 08 tháng 6 thì phải. Bác thử kiểm tra lại xem!
Dù sao cũng cảm ơn nhiều về câu chuyện đầy ý nghĩa này.
 

amifidele

Member
Ồ vậy hả, vì lâu mình quá mới vào lại vietpet, thành thật xin lỗi mọi người vậy, Mod xoá giúp nha.
 

I'm Neko

Dịch giả Vietpet
Câu chuyện rất hay và ý nghĩa, cám ơn Amifidele, em cũng rất thích ava của Amif nữa, ý nghĩa không kém câu chuyện, nhìn rất hạnh phúc:).
 

catsamac

Member
Truyện này khá hay nhưng nếu đọc kỹ hư cấu khá nhiều:

- Đồng ý rằng chó khôn như người thậm chí còn hơn nhưng ở một kía cạnh khác.

- Chó không thể hiểu được hết ý người nói đến mức biết phân biệt là người nói dối hay không.

- Dù là con người cũng không bao giờ giận dai đến. Nhất đó lại là chủ của nó

- Bản năng và sự nhanh nhạy của loài chó không thể mất đi trừ phi nó bị bệnh tật hay già yếu. Tất cả các loài thú đều sống bằng bản năng.

Nhưng không thể trách người viết vì vốn văn chương phải thế mà Trung Quốc nổi tiếng là chuyện chưởng nơi vùng đất Trung Nguyên rộng:)
 

1stLady

Member
Những con chó "thiên tài" là có thật nhưng rất hiếm - như con người cũng vậy thôi, thiên tài thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Câu chuyện này có phần hư cấu nhiều - nhưng dù sao "lòng tự trọng" của chó là có thật.
Cứ "nhân cách hóa" các chú cún lên 1 tý để ta càng yêu chúng hơn.
 

KimCuong

Active Member
Ồ vậy hả, vì lâu mình quá mới vào lại vietpet, thành thật xin lỗi mọi người vậy, Mod xoá giúp nha.

Chào mừng chị ami đã trở lại với Mái nhà Vietpet nhé!

Bọn em là lớp người đến sau, luôn luôn tôn trọng và cảm ơn thành quả của các bậc tiền bối đã xây dựng sân chơi đầy ý nghĩa này.

Chắc các thành viên cũng đồng ý với em và hy vọng tiếp tục nhận được sự đóng góp của những người đi trước.

Xin phép được giữ bài của chị nhé! Cảm ơn chị./.
 

amifidele

Member
trở về mái nhà xưa

Cảm động đến nghẹn ngào!

Thời gian qua vì bận túi bụi nên tạm xa vắng một chút. Vào lại vietpet còn lọng cọng, lúng túng, lại thấy bồi hồi, xao xuyến đến đánh máy sai cả câu văn :)

Cảm ơn tấm chân tình của các bác.
 
Chó là động vật trung thành rất khôn rất thông minh hay tiếp thu lời dạy ai bảo động vật không có suy nghĩ
chỉ có những kẻ tồi mới nói thế thôi
 
Top